Đường Lý

Chương 13: Cảm thấy tôi bẩn lắm sao?




Mãi đến khi Trình Phóng ném cây gậy rời đi, bầu không khí căng thẳng cuối cùng cũng tạm lắng xuống trong tích tắc.

Người đàn ông vừa gây sự đổ mồ hôi vì sợ hãi, lúc ấy chân lão ta mềm nhũn, suýt nữa thì không đứng dậy được.

Châu Vĩ lại bắt đầu mồm năm miệng mười nói.

“Sao anh lại cãi nhau với cậu ta chứ?”

“Ai cũng biết tính tình Trình Phóng không tốt, não cũng bệnh, thường muốn xuống tay đánh người, không biết nặng nhẹ là gì.”

Đám người Tưởng Bối Bối cũng bị dọa sợ.

Qua một lúc họ mới phản ứng lại, kinh hãi nói: “Ôi mẹ ơi cậu ta thật sự quá đáng sợ.”

Mặc dù vừa nãy lúc cậu ta tức giận rất đáng sợ, nhưng có một điểm không thể không nhắc đến đó là các cô chưa từng nghĩ qua cậu ta lại đẹp trai đến như vậy.

Một đôi mắt cực kỳ đẹp đẽ, vẻ giận dữ ngút trời, toàn thân lại tràn đầy khí chất lưu manh, căn bản khiến người ta không dám lại gần một chút nào.

“Nhưng cậu ta hình như lại bình thường rồi.” Tưởng Bối Bối lại ngây ra, thì thầm nói: “Thật sự là cái tên kỳ quái.”

Đáng tiếc thật, đẹp trai như thế, phí phạm khuôn mặt này quá.

Minh Hạnh cụp mắt xuống, lúc đó cô cảm thấy tim mình luôn đập “thình thịch”, không biết mình sợ hãi cái gì nhưng cô không thể bình tĩnh lại được.

Buổi chiều lúc Minh Hạnh quay về, bà Trình đang ngồi trong sân chọn rau. Rau được xếp rất ngay ngắn, xem ra có người chuẩn bị mang đi bán.

“Hôm nay họp chợ, rau bán nhanh, bà đi ngang qua chỗ bán vịt quay, mua nửa con.”

Bà Trình cười hiền từ, nhìn thấy Minh Hạnh đã quay về, bà dừng tay lại, cười nói: “Minh Hạnh mau vào ăn vịt quay đi.”

Minh Hạnh nhớ tới đã nghe những người khác nói về những gì đã xảy ra hôm nay trên đường trở về.

Nghe nói là có người nói mấy chuyện không tốt trước mặt bà Trình, sau đó Trình Phóng biết mới đi tìm người ta tính sổ.

Cụ thể nói cái gì, xảy ra chuyện gì thì Minh Hạnh không rõ cho lắm.

Nhưng hình như cô nghe thấy chữ gì mà “phạm tội ngồi tù”…

“Bà ơi, Trình Phóng đâu rồi?” Minh Hạnh liếc mắt về phía phòng, đè thấp âm thanh hỏi.

“Tên nhóc đó vẫn chưa về.” Bà Trình nói: “Đừng quan tâm đến nó, từ sáng đến tối không biết nó đi đâu.”

“Đợi sáng sớm mai đi ra ngoài sớm một chút, bán chỗ rau này cũng được kha khá.”

Minh Hạnh kéo ghế nhỏ ngồi xuống cạnh bà Trình, bắt đầu giúp bà Trình chọn rau.

“Không cần đến cháu đâu, cháu cứ về phòng nghỉ ngơi đi.” Tuy rằng miệng bà nói như vậy, nhưng lại cười rất vui vẻ.

“Không sao ạ, hôm nay được nghỉ nên cháu có thời gian.” Minh Hạnh nói.

Nếu đã như vậy, bà Trình cũng không nói gì, dạy Minh Hạnh phải chọn lựa rau như thế nào, sau đó bắt đầu ngâm nga nói chuyện cùng cô.

Không khí trong sân hoà thuận vui vẻ.



Buổi tối Minh Hạnh và bà Trình cùng nhau ăn vịt quay.

Đến giờ ăn tối rồi mà Trình Phóng vẫn chưa về, bà Trình lộ rõ có chút lo lắng cho anh. Trong lúc ăn bà không ngừng nhìn ra ngoài.

Biết anh sẽ không xảy ra chuyện đâu, chỉ là lo lắng buổi tối anh về sẽ không ăn cơm sẽ đói bụng.

“Để cho nó một cái đùi vịt lớn, còn có mấy thứ này đều là món nó thích.”

Bà sắp xếp đồ ăn ngay ngắn thành một chồng, sau đó đặt vào trong nồi giữ ấm.

Minh Hạnh cũng quay về phòng.

Buổi tối Minh Hạnh tắm xong lại thấy trong nhóm chat đang nói chuyện rất vui vẻ, Minh Hạnh cũng nói chuyện với bọn họ một chút.

Không chú ý đến thời gian, nhìn qua đã mười một giờ rồi.

Cô đang chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi ngủ lại liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.

Phòng của Trình Phóng từ đầu đến cuối vẫn không có động tĩnh.

Minh Hạnh không phải lo lắng cho anh, chỉ là cảm thấy có chút hoảng sợ kỳ lạ.

Cô đứng dậy chuẩn bị ra đóng cửa sổ.

Nhưng chính vào lúc này, cô nhìn thấy bóng dáng của một người trong sân.



Nhìn quần áo thì đó là Trình Phóng.

Anh ngồi trên bậc thềm, trên người mặc chiếc áo phông màu đen, quần áo dính đầy bùn đất, cánh tay còn có vết máu, hình như bị vật gì đó cào vào hiện lên chút xước nhẹ.

Anh cứ ngồi ở đó, không cử động.

Minh Hạnh liếc nhìn nhiều lần, rồi lại nhớ ra cảnh tượng lúc chiều.

Bà Trình vẫn để cơm tối cho anh, Minh Hạnh nghĩ có nên nói cho anh một câu không, bảo anh đi ăn tối.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nên nói chuyện với Trình Phóng.

Thế là cô chuẩn bị đóng cửa sổ.

“Thấy tôi tức giận có phải bị hù dọa rồi không?” Đột nhiên Trình Phóng lên tiếng, quay đầu nhìn chằm chằm người ở bên cửa sổ, cười giễu cợt một tiếng.

“Có phải cảm thấy bộ dạng đó giống như một thằng điên không?”

Mặt anh cũng rất bẩn, dưới cằm còn bị xước da một chút, lông mày đen bẩn, khóe miệng anh cong lên rất lưu manh.

“Dạy dỗ người khác phải đánh nhau, nếu không hắn sẽ không nhớ kĩ đâu.”

Trong đêm tối, giọng nói suy sụp nặng trĩu của anh vô cùng rõ rệt.

Minh Hạnh đứng bên cửa sổ, gió thổi nhẹ sợi tóc trên má cô. Nhưng nghĩ kỹ thì rốt cuộc anh không có đánh nhau…

Hơn nữa, anh là vì bà nội, không phải vì bất kỳ lý do xằng bậy nào.

Nếu nói như vậy thì hành vi đánh nhau có thể hiểu được một chút.

“Khi đó đột nhiên tôi nhìn thấy cô, hình như có chút tỉnh ngộ.”

Trình Phóng dường như nhìn thấu những gì cô đang nghĩ, anh nói: “Không muốn đánh người trước mặt cô.”

Cô đã đủ sợ anh rồi, nếu đánh người thêm một lần nữa trước mặt cô thì chắc hẳn cô càng sợ hãi hơn.

Anh mới mười chín tuổi, nói toạc ra là kiêu căng ngạo mạn, dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, vừa ấu trĩ lại vô vị.

Nhưng ánh mắt giọng điệu của anh lại khiến người ta cảm thấy không phải anh làm càn.

Chỉ là kiên quyết làm thứ mình muốn.

Hoặc nói trưởng thành trước tuổi.

Trình Phóng cúi đầu, nhìn quần áo mình rất bẩn, đột nhiên nhớ tới gì đó, cười thành tiếng, thấp giọng nói: “Quần áo cô giặt cho tôi lại bị làm bẩn như này…”

“Xin lỗi…”

Cái này thật sự không hiểu ra sao.

Quần áo của anh, bẩn thì đã bẩn rồi, sao lại nói xin lỗi với cô chứ.

“Lúc cô giáo Minh Hạnh lên lớp, chắc chắn là ghét nhất loại học sinh như tôi.”

Anh tự nói một mình, cũng mặc kệ Minh Hạnh có để ý đến mình hay không.

Lúc đó Minh Hạnh đứng nhìn anh, mặt dù vẫn cảm thấy đáng sợ chuyện anh dọa người, nhưng trong lòng lại có chút không đành lòng.

Cô mở miệng, cuối cùng đã chịu nói chuyện: “Bà để lại đồ ăn tối cho cậu đấy, vẫn còn ở trong nồi nóng.”

Lời nói vừa buông xuống, Trình Phóng ngẩng đầu nhìn cô, giống như đang nhìn kỹ khuôn mặt của cô, chứ nhìn mãi như vậy, không có một chút ý định quay đi chỗ khác.

Cô thực sự là sự mềm mại mà anh chưa từng tiếp xúc trong đời.

Trong đêm tối đen sâu thẳm này, cô giống như vầng trăng sáng dịu dàng khiến người ta mềm lòng.

Những ngôi sao trên bầu trời mất đi vẻ rực rỡ khi ở bên cạnh cô.

“Anh nhìn cái gì…” Khóe môi Minh Hạnh mấp máy, cô bám tay lên cửa sổ, định đóng cửa sổ lại, nhưng ngay lúc đó, cô cảm thấy tay mình mềm nhũn, thậm chí không còn sức để đóng cửa sổ.

Trong mắt cô lóe lên tia sáng nhẹ nhàng, đôi mắt trong trẻo, dáng vẻ này thật sự rất đẹp.

“Cô nhìn tôi nhiều thế, cũng cảm thấy tôi bẩn lắm sao?” Trình Phóng cười không chút lưu tâm, sau đó thu hồi ánh mắt, đứng dậy.

“Minh Hạnh, hôm nay cô có nghe thấy gì không?” Đây mới là điều Trình Phóng thật sự muốn hỏi.

Có chút cẩn thận từng li từng tí, nhưng lại không dám hỏi.

Minh Hạnh có lẽ biết ý của anh là gì.

Cô đã nghe thấy mấy thứ, nhưng không đi hỏi cụ thể.



Đây là chuyện của nhà người ta, cô không phải người thích nói chuyện phiếm, cũng không phải chuyện không nên biết.

Cô im lặng, không nói câu nào.

Vẻ mặt vô cùng thờ ơ.

“Được rồi, tôi đi ăn tối trước.”

Nhìn thấy cô không nói gì, Trình Phóng cong khóe môi, xoay người đi vào phòng bếp.

Minh Hạnh nhìn theo bóng lưng của anh, cô mới nhận ra rằng hình như anh bước đi có chút không thuận lợi, chân có vẻ khập khiễng.

Trái tim cô không hiểu sao đột nhiên đập mạnh.

Vào lúc đó cô nghĩ thật sự phải cách xa Trình Phóng một chút.

Cô không hề muốn cuộc sống theo khuôn phép cũ của mình vì anh mà nổi lên sóng lớn.

Một chút cũng không tốt.



Bếp vẫn đang bén lửa, đồ ăn đặt trong nồi vẫn còn nóng hổi.

Trình Phóng ngồi bên bếp, ăn hai ba miếng đồ ăn đã xong.

Anh xắn ống quần lên, nhìn vết thương ở chân trái.

Không phải vết thương quá nặng, chỉ là vết trầy da đã lộ máu thịt.

Bây giờ cũng đã kết vảy rồi.

Trình Phóng hít một hơi lạnh.

Vẫn còn hơi đau.

Quả thực đã rất lâu rồi anh không đánh nhau với ai đó.

Lần xung đột đầu tiên với người khác là vào lớp chín năm đó, một năm đen tối và đau khổ nhất trong cuộc đời.

Năm đó anh đã nghe qua tất cả những điều khó nghe, cả đời về sau cũng không thể nghe thấy nhiều như vậy một lần nữa.

Trấn Đường Lý nhỏ như vậy, mọi người đều biết bố anh là một tên tội phạm đang bị cải tạo.

Bố anh phạm phải sai lần gì thì giống như cả nhà cũng phạm phải sai lầm như vậy, người khác bàn tán sau lưng họ, chán ghét vứt bỏ họ, đối xử với bọn họ như những người không thể tha thứ.

Còn toàn là những từ ngữ tồi tệ.

Trình Phóng đã không có bố mẹ, chỉ có bà nội vất vả nuôi anh lớn lên, bà là người chất phác lương thiện nhất.

Mắng chửi ai cũng được nhưng không thể mắng chửi bà nội anh.

Mấy lời khó nghe đó không nên truyền tới tai bà nội nửa câu.

Ai mà nói anh sẽ đánh cho kẻ đó không nói nổi.

Đơn giản lại thô bạo.

Vì vậy ai cũng nói tình tính Trình Phóng nóng nảy không dễ chọc. Nhiều năm như vậy mọi người đã kiêng dè anh, dần dần mấy lời nói đó cũng ít khi được nhắc đến.

Phải nói rằng mấy hành vi đó quả thực không quá tốt, nhưng rất hữu dụng.

Nhớ lại mấy thứ này, không hiểu sao Trình Phóng lại muốn nổi nóng.

Mẹ nó!

Khuôn mặt Trình Phóng nặng nề, tiện tay xả nước rửa chân, sau đó ngồi trong sân xử lý đơn giản vết thương.

Trên chóp mũi ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt.

Trời đã rất tối rồi.

Trong sân đèn cũng không có, xung quanh vắng lặng, cả trấn vừa tĩnh lặng vừa tối tăm.

Trình Phóng ngồi một mình rất lâu.

 

------oOo------