Đường Ly [Đam Mỹ]

Chương 66




Vào nhà lớn, Tần Uý đang ngồi đọc báo, thấy Đường Ly cùng Tần Vũ đi vào lão mừng rỡ ra đón. Miệng buông lời trách móc.

"Xem xem, bụng lớn rồi mà không chịu ở nhà. Con theo cái thằng vô tâm này ra ngoài ở, thiệt thòi cho cháu ta quá."

Tần Vũ đỡ vợ ngồi xuống ghế, đôi mắt đảo quanh một vòng.

"'Lý Đô Bách đâu? Chẳng phải cậu ta ở nhà với ba sao?"

"À nó có việc, nó ra ngoài một lát sẽ quay lại."

Không hỏi gì thêm, Tần Vũ vuốt ve đầu vợ dịu dàng dặn dò.

"Em ở đây ngồi với ba, anh lên phòng lấy chút đồ sẽ trở lại."

"Anh đi nhanh nha." Đường Ly cố gắng nén sự lo lắng nắm chặt tay hắn.

Tần Vũ vố vỗ nhẹ trấn an cậu rồi đi lên lầu.

Tần Uý ngồi lại với lão, lão cười nham hiểm. Nhanh chóng thu lại vẻ mặt đó trò chuyện với Đường Ly.

"Con đó, có thai mà không nói cho ta biết."

"Con xin lỗi, vì là con trai mà có thai cũng thật khó chấp nhận. Con và chồng cũng lựa thời điểm thích hợp để nói với ba."

"Không sao, dù trai hay gái. Chỉ cần A Tịnh yêu thì ta đều chấp nhận hết."

Nhìn dáng vẻ thân thiện giả tạo của lão, nếu không phải Đường Ly đã biết bộ mặt thật thì chắc cậu đã cảm động đến phát khóc rồi. Bây giờ thấy sự thân thiện của lão ta, Đường Ly chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi.

Tần Vũ lên phòng làm việc. Định hướng một chút, phòng của Lý Đô Bách nằm bên trái phòng của Tần Uý, hắn phải leo qua hai ban công mới có thể vào phòng của Lý Đô Bách mà không bị phát hiện.

Trong nhà này hắn không thể tin tưởng ai được nữa, trước sau e rằng đều đã là người của Tần Uý.

Thân thủ của Tần Vũ rất giỏi, nhanh chóng hắn đã trèo qua đến phòng của Lý Đô Bách, trùng hợp Bạch Hựu đang dọn dẹp phòng của cậu ta. Vừa thấy cậu chủ ngoài ban công nên gấp gáp mở cửa.

"Cậu chủ, cậu làm gì vậy? Cửa chính không đi lại đi trèo ban công." Lão xót ruột xem xét người hắn. "Cậu mà có chuyện gì thì làm sao lão có thể ăn nói với cô chủ dưới suối vàng đây."

"Tôi không sao. Chuyện này tuyết đối không để cho ai biết, kể cả ba tôi." Hắn cần thận dặn dò.

"Được được. Sống để bụng, chết mang theo."

Tần Vũ không nói gì nữa, chỉ im lặng tìm đồ. Bạch Hựu đứng bên cạnh không ngán tay chân của hắn.

Lục lọi một lúc cũng tìm ra thứ cần tìm, nó đang nằm trong túi đồ của Lý Đô Bách. Xong xuôi hắn lại trèo đường ban công về phòng làm việc. Bạch Hựu như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục dọn dẹp đồ đạc về vị trí cũ.

Dưới nhà, Đường Ly căng thẳng không dám động vào đồ ăn trên bàn, cậu sợ sẽ bị hạ thuốc như Lưu Khang.

"Con ăn cái này đi." Lão đưa cho Đường Ly một miếng bánh ngọt.



"Dạ con bị nghén đồ ngọt, ăn vào liền ói." Cậu khéo léo từ chối.

"Thai lớn thế này còn nghén, đứa trẻ thật khó chịu." Lão mất tự nhiên cười. "Chồng con lấy gì mà lâu vậy?"

"Dạ anh ấy cần tài liệu mấy năm trước nên có lẽ tìm hơi lâu."

"Vậy à. Ta có một phòng thí nghiệm, hôm nào rảnh rỗi con có muốn qua xem thử không?" Uống một ngụm trà nói tiếp. "Nó cũng là tâm huyết của ta, con dâu cũng là con. Ba muốn cho con mở rộng tầm mắt một chút."

"Dạ, hôm nào rảnh con sẽ ghé. Giờ thai nghén, con cũng hơi mệt trong người."

Tần Uý liếc mắt lên lầu, Bạch Hựu vừa vặn mở cửa đi ra. Lão không mảy may nghi ngờ gì tiếp tục uống trà, không lâu sau Tần Vũ cầm trên tay một số giấy tờ.

"Anh tìm được rồi. Mình về thôi."

"Dạ. Chào ba, con về."

"Rảnh rồi về chơi với ba ha." Tần Uý luyến tiếc tạm biệt Đường Ly.

"Dạ."

Tần Vũ đỡ vợ ra xe. Vừa đi vừa hỏi han lo lắng.

"Ông ta có làm gì em không?"

"Dạ không. Chỉ là ngồi giữ chân ông ấy, em thấy hơi hồi hộp."

Mở cửa vào xe. Cả hai vội vàng đến phòng Tân Tế, Tần Vũ lấy ra từ trong người hai lọ thuốc.

"Một lọ rỗng và một lọ còn. Mình lấy về hết."

"Để em xem." Dung Tuyết gấp gáp lấy vào phòng điều chế kiểm tra.

Ngụy Khiêm không biết nói gì chỉ luôn miệng cảm ơn hai người. Đường Ly chỉ lo lắng nhìn Lưu Khang, cậu thật sự rất muốn cứu được Lưu Khang mà thôi.

"Thật sự rất mong cậu sẽ khỏẻ lại."

"Mình không sao, chỉ là hơi mệt mà thôi."

Lưu Khang hiện tại phải dùng bình oxi để hổ trợ hơi thở. Thật sự rất yếu.

Lát sau Ngô Mẫn cùng Dung Tuyết đi ra. Khuôn mặt hai cô nàng lộ rõ sự thất vọng.

"Anh Vũ, anh đã bị bọn họ lừa rồi."

"Thuốc này là thuốc giả."



Môi nở nụ cười nhạt, Ngụy Khiêm mệt mỏi ngồi xuống.

"Mình cũng đã đoán được, làm sao mà cậu có thể thuận lợi đem thuốc về đây được cơ chứ."

Bản thân Tần Vũ cũng đã rất nghi ngờ nhưng vì không còn thời gian nên hắn đành lấy nhầm còn hơn bỏ sót mang hai lọ thuốc về đây.

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Đường Ly túng quẩn.

Cảm giác ở phòng Tân Tế hiện tại chỉ còn lại là bất lực và suy sụp. Nhất là Ngụy Khiêm.

"Lão cáo già này."

Phía Phương Từ, sau khi nhảy lầu thất bại. Dục Văn Hoài đã đem cậu đến bệnh viện cùng với dàn vệ sĩ canh giữ nghiềm ngặt bền ngoài.

Phương Từ tỉnh lại, Dục Văn Hoài khuôn mặt u ám như quỷ dữ cảnh cáo Phương Từ.

"Em mau dẹp bỏ suy nghĩ bỏ trốn đi. Nếu không, tôi thật sự sẽ phế bỏ đôi chân này của em."

Chân của Phương Từ hiện tại đã bị gãy. Là chấn thương lần trước khiến xương chân Phương Từ không còn cứng cáp nên khi chỉ mới nhảy xuống chân liền không chịu đựng được mà gãy lần nữa.

Không thể mãi nằm yên, khó khăn lắm mới thoát khỏi nơi giam giữ kia. Ở đây là bệnh viện, Phương Từ nghĩ có thể cầu cứu bác sĩ và y tá truyền tin cho Thời Khôi, cậu tin chắc chắn cậu ấy vẫn còn ở đây.

Suy nghĩ được một lúc thì Phương Từ mê man chìm vào giấc ngủ, đến tối thì bị đánh thức bởi y tá.

"Mau tỉnh lại đi, đến giờ uống thuốc rồi."

Cậu không nói gì, chỉ im lặng quan sát xem vị y tá này có thật sự đáng tin để nhờ vả hay không.

Đánh liều lần cuối, lần này thật sự quyết định sống chết. Bàn tay run run ra dấu hiệu, y tá khó hiểu nghiên đầu nhìn.

"Gì vậy?" Y tá lên tiếng.

Nghe bên trong có động tĩnh, vệ sĩ mở cửa ra kiểm tra.

"Có chuyện gì?"

"Chuyện gì là chuyện gì? Tôi cho bệnh nhân uống thuốc chứ ai làm gì mà lớn tiếng. Muốn uống thuốc hộ bệnh nhân không?"

Không đề hai tên vệ sĩ kia mở lời, cô y tá tiếp tục đàn áp. "Ớ đây là bệnh viện chứ không phải ở nhà của các anh, muốn nạt nộ ai là nạt nộ. Các anh còn mở cửa lần nữa, có tin tôi cho các anh thế chỗ bệnh nhân này hay không?"

Bị khí thế hung dữ của y tá kia làm cho bọn họ cũng rụt rè ái ngại, không dám lớn tiếng nữa. Dù có là vệ sĩ thì ở bệnh viện vẫn phải tuân thủ quy tắc của bệnh viện.

Y tá thở dài hồi hộp đưa điện thoại cho Phương Từ, cậu không dám mở miệng nói vì sợ bọn họ nghe thấy, vừa nãy đúng là tình huống thót tim, suýt chút nữa bị lộ rồi.

Phương Từ nhấn một dãy số nhắn tin cho Thời Khôi, xong xuôi cũng bấm một dòng chữ trình bày sự việc, lễ phép cảm ơn cô y tá. Lúc rời đi đến cửa cô bị vệ sĩ chặn lại.

"Đứng lại."