Đường Ly [Đam Mỹ]

Chương 41




Đem theo toàn bộ bệnh án của Đường Ly đến nhà, Ngụy Khiêm cẩn thận tra cứu từng trang hồ sơ nhưng không có điểm nào khác thường.

"Cậu xem, bệnh án của em ấy toàn bộ đều bình thường, không có điểm nào khác lạ."

"Có. Cậu xem, toàn bộ đều là ảnh siêu âm từ vùng bụng trở lên, từ vùng bụng dưới trở xuống đều không có ảnh.

Cậu chưa từng khám vùng dưới đúng không?" Tần Vũ kiểm tra một lượt rồi nói kết quả.

"Cũng đúng, trước đó em ấy chỉ bị thương phía trên. Phía dưới hoàn toàn ổn nên mình cũng không có kiểm tra."

Ngừng lại một chút, Ngụy Khiêm nhớ ra liền hô lên một tiếng. "Không đúng, lúc đi siêu âm... Đường Ly em ấy không cho mình chụp X-quang phần dưới. Em ấy bảo phía dưới không bị thương nên không muốn cho khám. Cứ nghĩ em ấy ngại nên mình cũng đồng ý."

Cả hai đều im lặng nhưng ai cũng tự hiểu rằng Đường Ly trước sau đều cố gắng bảo vệ bí mật của bản thân, tuyến thể đặc biệt nằm ở phần dưới cơ thể.

"Đợi em ấy khoe lại, đưa em ấy đến bệnh viện để mình kiểm tra tổng thể một lần nữa." Ngụy Khiêm gấp tập hồ sơ lại.

"Không được, em ấy rất đặc biệt nên không thể sơ suất. Liệt kê những thiết bị cần thiết, mình sẽ làm một phòng khám ở nhà... Khi nào cần cậu cứ đến đây kiểm tra cho em ấy." Tần Vũ lấy sấp hồ sơ trên tay Ngụy Khiêm, không khách khí ném thẳng vào sọt rác. Sau đó dùng mồi lửa tốt sạch để tiêu hủy tất cả. Sọt rác bằng inox cũng nóng bừng toả ra nhiệt xung quanh.

"Tiền không thành vấn đề, cậu cứ liệt kê tất cả, kể những thứ có khả năng dùng đến."

Nhận ra sự lo lắng của Tần Vũ, Ngụy Khiêm cũng gật đầu đồng ý.

Phương Từ ngồi trên xe lăn, Thời Khôi đầy cậu vòng quanh ngoài vườn. Từ khi cậu xuất viện Thời Khôi ngày ngày đều đến Tần gia chơi với cậu, khiến cho Phương Từ có cảm giác ấm áp lạ thường.

Chiếc chân bị bó bột không để ý bị dính bụi bẩn lem nhem, Thời Khôi tinh tế ngồi xuống bên cạnh dùng tay phủi phủi. Phương Từ ngại ngùng cản lại.

"Không cần đâu."

"Không sao." Thời Khôi khẽ cười.

Lòng trào dâng cảm xúc lạ thường, trái tim nhỏ bé thồn thức đập rộn ràng, tâm can gào thét. ("Tại sao lại đẹp trai như vậy?")

Không quan tâm đến ánh mắt mê mần của Phương Từ nhìn mình, Thời Khôi tay vặn bình nước đưa trước mặt cậu.

"Uống đi, trời lạnh uống nhiều nước ấm để giữ ấm cơ thể.

Câu nói của Thời Khôi khiến Phương Từ bị kéo trở về thực tại. Cậu ngại ngùng nhận lấy, ngoan ngoãn uống.

"Ngày nào cũng đến đây. Không phiền em chứ?" Phương Từ hỏi.

"Không phiền. Thuận tiện đưa vài tập tài liệu quan trọng cho Đường Ly theo kịp tiến độ của lớp."



Mấy hôm nay Đường Ly có việc bận nên nghỉ học rất nhiều, Thời Khôi lo lắng cậu sẽ không theo kịp chương trình học của lớp.

"Ổ."

Không biết bản thân mình đang trông chờ điều gì, sau khi nghe câu nói của Thời Khôi trong lòng Phương Từ cảm thấy mất mát điều gì đó... Cứ man mát buồn.

["Hoá ra em ấy là vì thuận tiện cũng không hoàn toàn là vì mình, Phương Từ... Mày đang nghĩ chờ gì vậy chứ?"]

Ngụy Khiêm ra về, vô tình nhìn thấy cảnh ngọt ngào bên kia khu vườn, ý định trêu chọc nổi lên.

"Ấy, sao không đem người về nhà chăm sóc. Mắc công lại đi đi về về."

"Anh Ngụy, anh nói bậy bạ em đấm anh ngay đấy." Phương Từ không khách khí đáp trả.

"Không trêu, anh về đây."

Nhìn theo bóng lưng Ngụy Khiêm, Thời Khôi nghĩ đến một chuyện.

"Đường Ly bị bệnh sao?"

Vì mỗi lần Ngụy Khiêm xuất hiện cũng chỉ chăm sóc hai người là Lưu Khang và Đường Ly.

"Đúng rồi, sáng nay Đường Ly bị ngất xỉu. Lúc Tần tổng đưa người về vẫn chưa tỉnh."

Nhớ lại lúc sáng Phương Từ đang ngồi bên bàn cơm phụ Bạch Hựu nấu cơm thì thấy Tần Vũ hớt hải bế Đường Ly ngất xỉu trên tay, bộ dáng rất gấp gáp. Sau đó không lâu thì thấy Ngụy Khiêm chạy đến và tiếp theo là Thời Khôi đến.

"Cậu ấy bị làm sao?" Lời nói không nén được sự lo lắng của Thời Khôi phát ra.

"Anh cũng không biết."

Phương Từ đều ở cùng Thời Khôi, bác sĩ Ngụy cũng vừa mới về làm sao mà cậu có thể biết được Đường Ly bị làm sao.

Nhận ra câu hỏi không đúng của mình, Thời Khôi ẩn dấu sự lo lắng hai tay nắm lấy xe đẩy đưa Phương Từ vào nhà. Vừa đúng lúc Tần Vũ cũng từ phòng Đường Ly đi ra.

Phương Từ tinh ý hỏi.

"Tẩn tổng, Đường Ly em ấy không sao chứ?"

"Không sao, chỉ bị suy nhược. Nghĩ ngơi vài hôm sẽ khoẻ."



"Vậy thì tốt." Phương Từ trộm nhìn phản ứng của Thời Khôi.

Tần Vũ đi lên lầu, Thời Khôi cũng đưa Phương Từ vào phòng rồi ra về. Lúc về còn nói.

"Mai gặp."

Gặp là gặp cậu hay gặp Đường Ly. Phương Từ lờ mờ nhận ra điều gì đó trong cảm xúc kì lạ của mình dành cho

Thời Khôi.

"Không lẽ... Là thứ quỷ đó thật?"

Trong phòng Tần Vũ. Chú thỏ nhỏ cuộn tròn trong chăn mê man ngủ, cơ thể cũng bắt đầu sốt nhẹ. Cũng may lúc nãy phòng hờ trường hợp này nên Ngụy Khiêm cũng kê một số thuốc dùng cho thai phụ.

Đường Ly mệt mỏi mở mắt vì khó chịu, đập vào mắt là Tần Vũ đang túc trực bên cạnh. Mắt thấy Đường Ly tỉnh lại,

Tần Vũ khẽ cười.

"Em tỉnh rồi." Tay bê nhanh bát cháo trên bàn. "Ăn một ít rồi uống thuốc, em đang bị sốt."

Không nói gì nhiều, Đường Ly nghe lời ăn cháo rồi uống thuốc. Cũng khỏẻ lên đôi chút, Tần Vũ chui vào chăn cho cậu gối đầu trên tay mình, ôn nhu ôm vào lòng thủ thỉ.

"A Ly có bí mật nào dấu anh không?"

Bị câu hỏi kia làm cho ngơ người. Đường Ly muốn lấp liếm cho qua chuyện, nghĩ đến hôm nay ở trại trẻ mồ côi nên Đường Ly nhớ đến một chuyện chưa nói với hắn.

"Thật ra... Chiếc nhẫn ngày đó anh tặng em vẫn còn giữ."

"Còn gì nữa không?"

"Còn nữa... Ngay từ lúc đó em đã thích anh rồi."

Từ khi còn nhỏ, Đường Ly luôn quan sát các đôi nam nữ yêu nhau. Đường Ly luôn đặt câu hỏi liệu mình có thể được như họ không? Cho đến khi ba cậu nói với cậu rằng: "Con không thể ở cùng nữ giới, vì bản thân con không phải người bình thường."

Bắt đầu từ khi cậu nhận thức được cuộc sống thì ba cậu đã cho cậu biết cơ thể cậu đặc biệt như thế nào, luôn răng dạy cậu phải giữ bí mật về nó.

"Không còn gì nữa sao?"

Tần Vũ rũ mắt nhìn người trong lòng hỏi.

"Em... Không..."