Đường Ly [Đam Mỹ]

Chương 39




"Là vì... Tần Vũ anh là một người tài giỏi hơn người có chuyện gì mà anh không biết cơ chứ." Một khi đã quyết định giấu chuyện cuốn nhật ký thì hắn sẽ không thay đổi. Giống như việc hắn đã quyết không để Đường Ly rời khỏi vòng tay hắn.

"Anh... Nhớ em là ai?" Đường Ly nghi ngờ.

"Anh cũng chỉ vừa mới phát hiện. Em là cậu bé năm đó."

Nắm lấy bàn tay nhỏ của Đường Ly. Hôn vào lòng bàn tay đó, Tần Vũ nói.

"Xin lỗi A Ly, anh... Quay lại trễ rồi." Hắn từng hứa sẽ quay lại nhưng hắn đã không trở lại, thất hứa với Đường Ly rất lâu, để cậu nhỏ nhà hắn chờ đợi trong vô vọng.

"Không sao... Anh đã giữ lời hứa." Bị hắn làm cho cảm động đến phát khóc, không kìm được nước mắt cứ lăn dài trên má, dù sớm hay muộn cuối cùng hắn cũng giữ lời trở lại rồi. "Tần Vũ, anh đến rồi."

Nụ hôn dịu dàng từ từ rơi xuống triền miên rất lâu mới dứt ra, Tần Vũ lại tính toán điều gì đó. Suy ngẫm lúc lâu hắn lưu manh nói.

"Vậy chuyện em suy nghĩ vu vơ làm tồn thương trái tim này của anh... Em tính bù đắp thế nào?" Không biết tại sao hắn khi ở bên cạnh Đường Ly luôn muốn ăn vạ để được người này vỗ về an ủi.

"Em... Anh muốn... Như thế nào?" Đường Ly luống cuống không biết phải làm sao.

Tần Vũ lại muốn trêu chọc cậu, lưu manh đòi danh phận. "Em cho anh một danh phận."

"Danh phận?"

"Đúng rồi, danh phận. Tỏ tình cũng đã tỏ tình, lần đầu tiên của anh cũng đã trao cho em... Tất cả đều cho em, em lại không muốn cho anh danh phận sao?" Hắn tỏ vẻ như bị bắt nạt uất ức nói tiếp. "Để sau này ra đường người ta hỏi em là gì của anh, anh phải trả lời thế nào. Đường đường là một Tần tổng uy vũ lại không có danh phận bên người mình yêu sao?"

Luyên thuyền một tràng ấm ức dài, Tần Vũ hắn chưa từng nói nhiều đến vậy, thế mà bên cạnh Đường Ly lại luôn muốn nói thật nhiều. Nói về tình cảm của hắn dành cho cậu, nói để cậu và hắn hiểu nhau hơn, kiên nhẫn nói để an ủi tâm can của hắn, nói để trêu chọc.. Hắn bên cạnh Đường Ly luôn nói rất nhiều và có nhiều bộ dáng khác nhau.

"Tần Vũ... Em... Em yêu anh."

Chớp lấy thời cơ Đường Ly vừa tỏ tình xong hắn liền hôn lên môi của người nọ, hôn thật nhiều.

"A Ly, anh cũng rất yêu em."

Hôn nhiều thành nghiện, Tần Vũ thành công đòi được danh phận và cũng thành công giữ người lại bên cạnh, đời này hắn nhất định không thất hứa với Đường Ly một lần nào nữa. Hắn đang điên cuồng hôn người trong lòng thì tiếng gõ cửa vang lên, Tần Vũ khó chịu không muốn đáp nhưng tiếng gõ cửa không có ý định dừng lại.

"Chuyện gì?" Hắn bực bội hỏi.

"Dạ đến giờ dùng cơm rồi thưa cậu chủ." Bạch Hựu đáp.

Lửa vừa mới đốt lên lại phải dập xuống, đúng lúc lại nghe thấy tiếng kêu từ bụng Đường Ly hắn bất lực cười dẫn người đi ăn cơm.

Trong lúc ăn cơm, Đường Ly ngập ngừng mở lời.



"Anh... Đã xem rất nhiều truyện và phim đúng không?"

"Không có." Tần Vũ chôn dấu tâm tình, mặt không biểu lộ rõ cảm xúc, hắn là người rất giỏi che dấu.

"Vậy sao anh lại biết Mặc Vũ Nhân Gian."

Hắn không nói gì chỉ gặp cho cậu một miếng thịt bỏ vào bát. "Ăn nhiều vào."

Lời nói điềm tĩnh, rốt cuộc hắn có biết mắc cỡ hay không thì Đường Ly không rõ.

Đường Ly ồ một tiếng rồi tiếp tục ăn cơm. Vừa ăn xong lại tiếp tục nói. "Em... Có thể về lại cô nhi viện không?" Sợ hắn hiểu lầm lại bổ sung thêm. "A Dã bị bệnh, em chỉ muốn đến thăm em ấy."

"A Dã... Gọi cũng thật thân thiết." Tần Vũ ăn phải giấm chua. "Em chưa bao giờ gọi anh thân thiết như vậy."

Chuyện gì đang sảy ra vậy? Đường Ly ngước nhìn người đối diện mặt mày đen xịt.

"A Dã chỉ mới 12 tuổi... Còn nhỏ." Đường Ly lí nhí nói.

"Anh cũng chỉ mới 27 tuổi. Cũng khá nhỏ." Hắn lưu manh đáp.

"Anh 27 tuổi... Không nhỏ nữa rồi."

Tần Vũ cũng không chịu nhượng bộ, quyết hơn thua đến cùng. Chuyện này, hắn nhất định phải đòi công bằng cho bản thân.

"Anh chỉ mới 27 tuổi, chưa đến ngưỡng 30. Dưới 30 tuổi có nghĩa là anh vẫn còn nhỏ." Lập luận sắt bén, hắn thản nhiên đối chấp.

Cậu trai nhỏ mắt chữ A mồm chữ O ngạc nhiên nghe cái kiểu lập luận vô lý kia. Nói như thế cũng được? Trên đời này cũng có kiểu lý lẽ như vậy sao? Người xưa nói không sai, quả thật sống càng lâu càng chứng kiến nhiều chuyện không ngờ đến.

"Vậy... Vậy... Em phải làm sao?"

"Gọi anh là A Ny."

"A Ny?" Đường Ly có chút ngốc hỏi lại.

Lại điệu cười lưu manh, hắn gặp một miếng thịt bò đặt trước môi cậu. Đường Ly phối hợp há miệng ăn.

"A Ny, có nghĩa là... Anh. Người. Yêu." Tần Vũ nhấn mạnh từng chữ.

Nghe đến đây Đường Ly như muốn nghẹn miếng thịt trong cổ họng, không nhanh không chậm Tần Vũ múc cho cậu một bát canh. Đường Ly nhận lấy uống vội một ngụm.

"Anh nghiêm túc?" Cậu hỏi lại.

"Trêu em thôi. Anh cũng muốn được A Ly gọi thân mật." Tần Vũ không trêu người nữa mà vào thẳng vấn đề.



"Anh muốn A Ly gọi anh là A Tịnh."

"A Tịnh?" Đường Ly lặp lại.

"Phải." Lúc nhỏ cũng chỉ có mẹ hắn gọi hắn như vậy. Hắn nhớ khi đó mẹ hắn nói muốn hắn phải bình tĩnh và mạnh mẽ trước mọi sóng gió cuộc đời. Về sau mẹ mất cũng không ai gọi nữa... Bây giờ hắn muốn ngoại lệ của hắn gọi tên thân mật này.

"A Tịnh." Đường Ly ngại ngùng gọi.

"Anh đây." Hắn ôn nhu đáp lời.

Không gian bàn ăn trở nên ngọt ngào, Bạch Hựu và Viên Viên cũng bẽn lẽn cười vui thay cho họ.

"A Tịnh, cho em về thăm họ được không?" Đường Ly nhỏ giọng hỏi.

"Được, anh đi cùng em."

Đường Ly vui vẻ gật đầu.

Nói làm là làm ngay, Tần Vũ sắp xếp công việc ngay trong đêm, sang hôm sau liền chuẩn bị đưa Đường Ly đi đến cô nhi viện.

Cả hai vui vẻ cùng nhau ăn sáng.

"Cảm ơn anh." Đường Ly nói.

"A Ly cảm ơn anh vì chuyện gì?"

Một chữ A Ly hai chữ cũng A Ly, trong lời nói lại luôn chứa đựng sự cưng chiều và ôn nhu tuyệt đối đối với cậu.

"Cảm ơn vì đã đến bên em." Đường Ly ngọt ngào nói.

"Anh chưa nghe thấy." Hắn lưu manh ra ám hiệu không nghe.

Đường Ly hiểu, ngại ngùng gọi.

"A Tịnh."

"Anh đây."

"Cảm ơn anh. A Tịnh."

"Đã ghi nhận lời A Ly nói."