Như không tin vào tai mình, Đường Ly ngã khụy xuống dưới sàn nhà, Bạch Hựu nôn nóng đỡ người đứng dậy.
Dòng nước nóng hổi từ trong mắt chảy ra. ["'Không lẽ giấc mơ của mình đã thành sự thật rồi sao?"]
"Mau vào bệnh viện."
Vừa đến bệnh viện đã thấy Tạ Hòà Địch ngồi sẵn ở đó. Mắt liếc nhìn Đường Ly, cậu ta giả vờ chật vật đứng dậy.
"Khi nãy mình gặp Tần tổng ở hội nghị... Không ngờ lúc về lại thấy xe anh ấy bị tai nạn. Mình liền vội chạy theo xe cứu thương đến đây."
Lúc đuổi theo xe cứu thương có bị kẹt xe nên lúc Tạ Hòà Địch đến thì người đã vào phòng cấp cứu, cậu ta mím môi kéo Đường Ly ngồi xuống giả vờ an ủi.
"Anh ấy sẽ không sao đâu."
Đường Ly vẫn im lặng không nói gì cả. Tạ Hòà Địch lòng hiện chút tâm cơ nói thêm.
"Mấy hôm nay nhìn anh ấy rất bận rộn, quả thật anh ấy cần một người xứng tầm bên cạnh hỗ trợ." Lén nhìn nét mặt Đường Ly, Tạ Hòà Địch giả vờ không biết cố ý tiếp tục nói. "Anh ấy là một tổng tài cao cao tại thượng khó ai có thể với tới, tìm một người cùng chia sẻ công việc thật khó."
"Đường Ly, cậu bên cạnh anh ấy phải cố gắng." Giả vờ không biết tâm trạng rối bời của người kia Tạ Hòà Địch ra vẻ trượng nghĩa an ủi.
"Mình và anh ấy không là gì cả... Mình chỉ là một kẻ ở nhờ, may mắn được anh ấy chăm sóc mà thôi." Nuốc ngược nước mắt vào trong, Đường Ly cay đăng nói.
Quả thật Tạ Hòà Địch nói đúng, Tần Vũ là một ánh sáng trên cao rất chói mắt, Đường Ly cậu là một ngọn cỏ dại được hắn chiếu cho một chút ánh sáng để sống... Làm sao có thể tham lam mà nghĩ đến chuyện với đến hắn.
"Vậy, cậu ở đây đợi anh ấy... Mình về trước nhé." Tạ Hòà Địch sợ Tần Vũ thấy mình thì sẽ lại sinh thêm ác cảm không nên có.
Đường Ly gật đầu, tiếp tục ngồi đợi người. Lát sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, Tần Vũ trên người dính chút máu ung dung bước ra. Đường Ly ngơ ngác, hai mắt ngấn lệ nhìn hắn.
"Sao lại khóc rồi?" Tần Vũ xót xa đến ôm lấy cậu.
"Anh không sao?" Đường Ly hỏi.
"Anh..." Tần Vũ tâm cơ suy nghĩ chốc lát lại ra vẻ ăn vạ. "Có, lúc nãy khám... Anh bị thương, cần phải nằm viện.
Phiền A Ly ở lại chăm sóc vài hôm."
Người kia tin tuyệt đối lời hắn nói khẽ gật đầu. Tần Vũ lừa người xong tâm tình vui vẻ thay đồ bệnh nhân hiên ngang nằm trên giường bệnh.
Thật ra người bị thương nặng nhất là Phương Từ, cậu ấy bị gãy một chân còn vị Tần tổng hoàn toàn không bị gì cả chỉ là đột nhiên sinh ra bệnh bất ngờ khi nãy thôi.
Vì bị thương cũng khá nặng nên Phương Từ nằm ở phòng khác, Tần Vũ nằm phòng khác. Đường Ly lúc này đang ngồi ngó ngang ngó dọc ngắm nghía xem Tần Vũ bị thương chỗ nào. Nam nhân tâm cơ làm điệu bộ ấm ức chỉ chỉ vào lồng ngực.
"Khi nãy tai nạn, chỗ này bị đau."
"Vậy sao?" Đường Ly ngây ngô tin thật, tay nhỏ xoa xoa lồng ngực người nọ. "Đã chụp X-quang kiểm tra chưa?
Lúc trước em cũng hay chụp chỗ này." Đường Ly chỉ vào phần ngực của mình. "Chỉ chụp phần này thôi."
Đường Ly nói xong lại tiếp tục xoa xoa ngực giúp hắn.
Tần Vũ dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Đường Ly, hắn cảm thấy không đủ, lưu manh thì thầm vào tai người kia.
"A Ly hôn vào một cái... Liền khỏi."
Chú thỏ nhỏ bị trêu chọc đỏ bừng đôi tai. Điện thoại Đường Ly vang lên phá tan bầu không khí ám mụi kia.
"Em... Em nghe điện thoại."
Nhìn bóng dáng nhỏ đi ra ngoài, Tần Vũ vui vẻ ngồi đợi. Mãi một lát sau người mới vào, vẻ mặt đượm buồn cố gắng tạo ra một nụ cười gượng gạo. Tần Vũ không vạch trần chỉ nhẹ nhàng xoa đầu.
Phòng của Phương Từ, lúc này cậu vẫn chưa tỉnh lại, bên cạnh là Thời Khôi đang ngồi đọc sách. Phương Từ vốn dĩ không cha mẹ nên Thời Khôi có chút thương cảm, biết tin liền đến bệnh viện túc trực.
Mãi khi Phương Từ tỉnh lại đã là chiều tối. Hàng mi run run, cậu trai nằm trên giường khẽ mở mắt.
"Tỉnh rồi?" Thời Khôi đặt cuốn sách xuống bàn.
Vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt đẹp trai của người nọ, lòng Phương Từ có chút dao động.
Cơn đau ở chân truyền đến, môi nhỏ "ưm" một tiếng đau đớn. Thời Khôi vội cản người kia muốn ngồi dậy, tay với lấy ly nước chuẩn bị sẵn trên bàn.
"Uống nước trước."
Điệu bộ ân cần khiến tâm can Phương Từ gào thét. ["Đã đẹp trai còn tử tế.")
"Tại sao lại tai nạn?"
"Không biết nữa... Chuyện sảy ra quá nhanh. Nên anh cũng không kịp nhớ. Cũng may lúc đó Tần tổng kéo anh tránh vào bên trong ghế phụ lái nên anh chỉ bị gảy chân... Nếu không, anh không chắc sẽ sảy ra chuyện gì nữa."
Nhớ đến lúc đó Phương Từ vẫn còn run sợ. "Anh nợ Tần tổng một mạng."
Thời Khôi cũng chỉ ừm một tiếng không nói gì thêm, lấy cháo trong túi giữ nhiệt ra cho Phương Từ ăn để lấy lại SỨC.
Đêm khuya trong căn phòng bệnh của Tần Vũ, hắn một tay ôm Đường Ly, tay kia cầm điện thoại gọi cho người của hắn. Bàn tay tinh tế vòng đến tai nhẹ nhàng che chắn tai Đường Ly lại để không bị ổn đến cậu, giọng nói trầm thấp lạnh lùng khẽ vang lên.
" Điều tra xem xem vụ tai nạn hôm nay là ai đứng sau?"
"Còn nữa, cử thêm vài người âm thầm bảo vệ A Ly, đừng cho em ấy biết."
•••
"Và cả. Khôi phục cuộc gọi lúc 14 giờ 55 phút hôm nay của A Ly. Tôi muốn biết."
A Ly của hắn dạo gần đây tinh thần rất không tốt, cậu bé nhà hắn không muốn nói cho hắn biết, vậy hắn đành tự tìm hiểu vậy... Trước kia hắn đã quá vô tâm, hiện tại những thứ gì liên can đến A Ly của hắn, hắn đều muốn biết.
Tần Vũ không muốn giữa cậu và hắn tồn tại bí mật hay khuất mắt, như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến tình cảm. (2
Tần Vũ một khi đã yêu ai, đều dùng hết tâm can để yêu. Yêu một cách mãnh liệt và chân thành, bởi vì vậy hắn mới có một tính chiếm hữu đến điên cuồng.
Hôn nhẹ lên trán người trong lòng, nằm ngắm khuôn mặt của người kia đến khi chìm vào giấc ngủ.
Được một lúc đến nửa đêm, cơn ác mộng lôi Đường Ly tỉnh dậy, cả người mồ hôi nhễ nhại. Tần Vũ bật đèn sáng, lo lắng hỏi.
"A Ly, em lại mơ ác mộng?"
Đường Ly không nói gì, chỉ nhìn hắn rồi nhớ đến cơn ác mộng kia. Cậu thấy Tần Vũ vì cậu mà chết rất thê thảm...
Bản thân cậu dần dần mặc định rằng mình chính là sao cô tinh sẽ cô độc đến cuối đời, sẽ khắc chết người thân của mình. Cậu không muốn... Không muốn Tần Vũ người cậu yêu vì cậu mà chết giống như ba mẹ.
"A Ly, đừng làm anh lo lắng."
Tần Vũ lo lắng lau mồ hôi cho Đường Ly, không hề để ý mà hôn lên trán người kia.
"Em xin lỗi."
"Chuyện gì?" Tần Vũ thắc mắc.
"Đã đem đến rắc rối cho anh."
Tần Vũ nghĩ cậu đang nói đến chuyện ở biển lửa kia, hắn cười lắc đầu. "Không sao, chỉ cần A Ly không bị thương, tất cả anh đều không để ý."
Ôm cậu bé nhà hắn nằm xuống vỗ về. Đường Ly trầm lặng không nói gì nữa, chỉ là lòng bắt đầu hạ quyết tâm một chuyện.