Đường Ly [Đam Mỹ]

Chương 17




Sáng sớm tỉnh dậy, Tần Vũ mệt mỏi mở mắt nhìn người trong lòng vẫn còn ngủ, gương mặt ưu tú xinh đẹp. Không kìm chế được mà hôn lên trên trán, tâm tư bất giác muốn đối xử nhẹ nhàng với người kia.

"Đường Ly... Tôi đã có được câu trả lời rồi. Tôi muốn..." Hắn khẽ cười, gương mặt điển trai kia càng đẹp hơn. "Tôi muốn một danh phận từ em."

Sau sự việc sảy ra ở Bar Gay hắn triệt để hiểu rõ bản thân mình đối với Đường Ly là thể loại nào, hắn cũng không phải loại người bài xích việc yêu đương đồng giới nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ trường hợp đó sảy ra với mình.

Giống như Dung Tuyết nói, hắn chỉ xem Dung Tuyết là đồ vật mà chiếm hữu, không hề có tình cảm gì đặc biệt cũng chỉ đơn thuần là tình cảm anh em sống với nhau từ nhỏ mà thôi.

Còn đối với Đường Ly... Cậu bài xích hắn sẽ buồn, cậu bị thương hắn sẽ đau, cậu chớp mắt khó chịu hắn cũng sẽ nhận ra. Muốn chăm sóc và bảo vệ. Lúc đầu không khống chế mà hành hạ, sau càng tiếp xúc lại càng không muốn tách rời.

Cẩn thận ngồi dậy rút tay, đắp chăn lại cho Đường Ly. Có lẽ đêm qua đã làm cậu hoảng sợ rồi. Hết mực nhẹ nhàng đi ra ngoài vì sợ kinh động người kia tỉnh giấc.

Thấy Tần Vũ đi ra từ phòng của Đường Ly, có lẽ đây là lần thứ hai. Mọi người kinh ngạc nhìn hắn nhưng cũng không dám đánh giá vội thu tầm mắt tiếp tục làm việc.

"Quản gia."

Bạch Hựu vội đi đến.

"Tôi phải qua Thụy Sỹ một thời gian, nhớ chú ý đến Đường Ly."

Nhìn đồng hồ chỉ mới điểm 6 giờ sáng, Tần Vũ bấm dãy số gọi cho Ngụy Khiêm nói vài câu rồi tắt máy nhanh chóng đi về phòng sắp xếp việc rồi lên máy bay.

Ở phòng học, Đường Ly không thể nào tập trung được. Lúc sáng dậy đã không thấy Tần Vũ, Đường Ly vốn suy nghĩ nhiều này lại đang mơ màng suy nghĩ, đầu không thể vào một chữ giáo viên giản. Cậu trai nhỏ chán nản đi xuống băng ghế dưới sân trường ngồi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng quen thuộc.

"Con trai..."

Ngụy Khiêm hớn hở chạy đến, gặp người quen Đường Ly cũng vui hơn một chút nhưng không cười nổi.

"Ngạc nhiên không, ba được điều đến đây làm rồi. Bây giờ chúng ta có thể gặp nhau hàng ngày."

"Cả tôi nữa."

Không hẹn nhưng cả hai đồng loạt quay sang nơi phát ra tiếng nói.

"Phương Từ."

Trên tay Phương từ cầm một hộp cơm đi đến.

"Lão xếp của tôi đi công tác rồi. Bắt tôi ở nhà chăm cậu bạn nhỏ này đây."



"Tôi cũng thế này, cậu ta bảo để Đường Ly một mình không yên tâm nên bảo tôi đến đây. Trở về trường cũng thấy hay nên tôi đồng ý ngay."

Nghe thấy người trong lòng vì mình mà lao tâm khổ tứ sắp xếp chu đáo, Đường Ly như ăn phải mật vào tim liền trở nên ngọt ngào. Nhưng nghĩ đến mọi người bị mình liên lụy phiền phức vội đứng dậy gập đầu xin lỗi.

"Không ý trách cậu."

Phương Từ và Ngụy Khiêm đồng loạt cản Đường Ly lại rối rắm giải thích, cũng hiểu cậu trai nhỏ này lại suy nghĩ nhiều rồi.

Một màng này bị Lưu Khang nhìn thấy, hiểu lầm Đường Ly bị hai người kia ức hiếp, không suy nghĩ nhiều anh hùng xông đến, kéo Đương Ly ra sau lưng mình bảo vệ.

"Nhìn cũng vẻ tri thức đấy. Vậy mà hùa nhau ăn hiếp một người yếu đuối. Có tôi ở đây đừng hòng ăn hiếp cậu ấy."

Cả hai người kia và cả Đường Ly ngớ người. Đường Ly vội vàng bấm một hàng chữ.

[Họ là bạn mình.]

Phương Từ bất lực nhìn vị anh hùng trước mặt, đi đến đặt hộp cơm vào tay Đường Ly nén cười nhắc nhở.

"Nhớ ăn hết cơm đấy."

Cả ba nhìn Phương Từ rời đi, Đường Ly cũng muốn vào lại lớp. Mắt thấy Lưu Khang muốn đi theo Đường Ly, Ngụy Khiêm liền giữ người lại.

"Anh bạn nhỏ, cậu là bạn thân của Đường Ly hả?"

"Anh là ai?"

Lưu Khang đề phòng người này.

"Tôi là ba... À không, bác sĩ riêng của cậu ấy."

"Ồ."

"Nhờ cậu chăm sóc cậu ấy, có rắc rối gì thì tìm tôi nha."

"Bằng cách nào? Không lẽ mỗi lần có chuyện lại phải chạy đi tìm anh à?"

Tính khí vốn nghĩ gì nói đó của Lưu Khang làm Ngụy Khiêm bất lực tặc lưỡi bất lực cười.

"Kết bạn Instagram tôi sẽ nhắn số điện thoại cho cậu."



"Vậy còn nghe được."

Ngày thứ hai trôi qua, Đường Ly vẫn như cũ trầm mặt không nói chuyện với ai. Thời Khôi và Lưu Khang cũng bị Đường Ly từ chối giao tiếp.

Trong lòng cậu hiện tại như đống tơ rối rắm.

[Anh ấy đi đâu mọi người đều biết, chỉ riêng mình không biết gì cả. Có lẽ sáng hôm đó tỉnh dậy liền thấy mình nên anh ấy mới chán ghét. Chắc là nghĩ mình thừa lúc anh ấy say leo lên giường chiếm tiện nghi, chắc nghĩ mình là người rất ghê tởm.]

Cuốn nhật ký đã mất, Đường Ly chỉ có thể viết hết tâm tư lên trang cá nhân Instagram và để chế độ riêng tư. Trên bàn truyền đến tiếng động.

Đường Ly nhìn lên thấy Phương Từ mang cơm đến. Đường Ly bấm vài từ.

[Có thể ăn cơm canteen, phiền anh quá.]

"Này là Tần tổng dặn dò, ngài sợ cơm canteen không đủ dinh dưỡng, cậu cứ ăn đi. Tôi không phiền mà." Phương Từ cười, sợ cậu trai nhỏ này cảm thấy áy náy nên an ủi vài câu.

Lưu Khang ngồi phía trên chơi game liền quay xuống thân quen cười chào, Thời Khôi im lặng bên cạnh nhìn không lên tiếng.

Đến lúc người kia đi về, Đường Ly không có khẩu vị muốn nhịn ăn, Lưu Khang sảng khoái mở hộ hộp cơm.

"Thơm thật đấy, Đường Ly cậu mau ăn đi."

Đường Ly lắc đầu.

"Ăn đi mà."

Vẫn lắc đầu, Lưu Khang thở dài giây sau liền vỗ bàn thật mạnh, Thời Khôi bên cạnh cũng giật mình theo.

"Mau ăn, đừng làm ông đây bực mình. Đừng nghĩ ông đây không biết hôm qua cậu cũng bỏ bửa."

Nghe tiếng Lưu Khang mắng cả lớp đều nhìn. Đường Ly nhất thời hoảng sợ cầm lấy đũa lên ăn vội.

"Thế phải ngoan không, cứ phải làm tôi mắng mới chịu ăn."

Lát sau cũng có người đem cơm đến cho cả hai vị thiếu gia Thời Khôi và Lưu Khang. Đường Ly ăn nhưng mắt vẫn quan sát người phía trên đang rất vui vẻ ăn cơm, lòng vẫn còn chút sợ hãi.

[Thật giống mấy bà mẹ doạ nạt bón cơm cho con ăn trên mạng.]

Ngô Mẫn không chịu được nữa. "Phải hành động thôi."