Đương Lúc Xuân Đến Tôi Nhớ Người

Chương 7




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

EDITOR: LAM

Sau khi tách khỏi Du Trọng Hạ, Phí Tân lái xe về nhà thì bị tắc đường, vừa đi vừa dừng từng chút một mất hơn một tiếng đồng hồ mới về được tới khu chung cư, cha mẹ hắn vẫn chưa tan ca, kể cả khi đã kết thúc giờ làm việc thì bệnh viện vẫn luôn rất bận rộn.

Đến tận chín giờ Phí Văn Khiêm và Tân Lệ Bình mới cùng nhau trở về, cả hai giải thích rằng hôm nay có chuyện đột xuất xảy ra trong ca trực của Tân Lệ Bình, Phí Văn Khiêm sau khi kết thúc công việc thì ở lại chờ vợ mình.

Phí Tân nói, “Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi, nhà ba người thiếu mất hai, con chờ bố mẹ đấy.”

Phí Văn Khiêm nói, “Bố mẹ ăn rồi, lần trước bố mẹ có đi ngang qua một quán mì Tô Châu mới mở, trên đường trở về bố mẹ có ghé qua ăn thử.”

Tân Lệ Bình bổ sung, “Hương vị không tồi, canh cá chép tươi lắm.”

Phí Tân mở miệng, “Canh cá chép có tươi hay không con không biết, con chỉ biết quả chanh thành tinh như con thật sự rất tươi nè.”

Bố Phí, mẹ Phí, “Ha ha ha, đừng quậy nữa.”

Phí Tân càng thêm ai oán, “Có gì mắc cười sao? Ba người cùng đóng phim, chỉ mỗi con không có họ tên; ăn bánh canh cá (*) cũng không gọi con, con không quậy thì ai quậy?”

(*) Nguyên văn 吃鱼汤面, phiên âm ra là canh mì cá, thật ra trông nó khá giống với món bánh canh cá dầm bên mình nên mình để sang món ăn kiểu Việt luôn.

Phí Tân một khi trở về nhà thì ngay lập tức biến thành đứa nhỏ, bố Phí, mẹ Phí sớm đã quen với kiểu làm nũng cũng như đùa giỡn hoạt bát này của hắn.

Tân Lệ Bình hỏi, “Chẳng phải con nói hôm nay có tiết tự học buổi tối à? Bố mẹ cứ tưởng phải tan học xong con mới về.”

Thầy Phí đáp, “Đúng là có nhưng có một vị giáo viên bận việc vào đêm mai muốn đổi ca với con cho nên ngày mai con mới có khóa tự học.”

“Con thật sự chưa ăn cơm hả?” Tân Lệ Bình nói, “Để mẹ ngó coi con làm những món gì?”

Tân nữ sĩ đi đến trước bàn ăn dòm một cái, Phí Tân dùng cơm thừa hôm qua làm thành món cơm chiên trứng, rau trộn mộc nhĩ, thêm một tô canh cải thìa nóng hôi hổi. Từng hạt cơm chiên trứng ánh lên sắc vàng óng ả, bên trên rau trộn mộc nhĩ có vài miếng ớt cựa gà thái nhỏ, canh cải thìa ngập tràn sắc xanh tươi mát.

Khả năng bếp núc của Phí Tân thật sự rất khá.

“Ngài Phí.” Phí Tân ở trong phòng khách nói chuyện với bố của mình, “Con muốn thuê một ngôi nhà nguyên căn ở gần trường học, chỗ làm xa quá, có bao nhiêu thời gian đều lãng phí hết ở trên đường rồi.”

Phí Văn Khiêm trả lời, “Con cảm thấy sự đồng ý của bố có tác dụng không? Tới hỏi mẹ con đi.”

Phí Tân dùng ngón tay trỏ và ngón tay cái chà sát lại với nhau, ý là muốn xin bố của mình trợ giúp mình một chút phí sinh hoạt sau khi đi ra ngoài thuê nhà.

Phí Văn Khiêm nhỏ giọng nói, “Chỉ cần mẹ con ưng thuận, bố trộm bình xe điện nuôi con (1).

Phí Tân ôm quyền nói tạ ơn sau đó bảo, “Bố nhớ dành chút thời gian cập nhật lại thuật ngữ mạng nha, giờ người ta không có nói như vậy nữa đâu.”

(1) Nguyên văn 我偷电瓶车养你: Năm 2012 ở Nam Ninh, Quảng Tây có một người đàn ông bởi vì trộm bình xe điện nên bị bắt, sau đó đoạn video phỏng vấn được tung lên mạng với tựa đề <Người đàn ông trộm bình xe bị bắt nhưng lại nói trại tạm giam tốt hơn so với ở nhà>, đoạn đối thoại trong này trở thành chủ đề được bàn tán sôi nổi trên mạng lúc bấy giờ.

Ký giả: Tại sao anh phải đi ăn trộm?

Trộm bình xe: Không có tiền đó, nhất định phải làm thôi, không làm không có tiền xài.

Ký giả: Thế sao anh không đi làm thuê? Tay chân lành lặn mà.

Trộm bình xe: Đã đi làm thì không làm thuê, đời này không thể đi làm thuê làm mướn. Buôn bán cũng không, chỉ có làm ăn trộm mới có thể duy trì được một cuộc sống như ý.

Ký giả: Vậy anh cảm thấy ở nhà tốt hơn hay trại giam tốt hơn?

Trộm bình xe: Vào trại giam có khác gì ở nhà đâu, một năm tôi mới về nhà một lần, đêm giao thừa tôi cũng không về, chỉ khi nào trong nhà xảy ra chuyện tôi mới về xem một chút. Thế nên tôi thấy ở trong trại giam vẫn tốt chán.

Ký giả: Tại sao?

Trộm bình xe: Ở nhà một mình một người quá nhàm chán, bạn bè không có, người yêu cũng không, vào trong này ai cũng đều là nhân tài, nói chuyện cũng êm tai, tôi thích ở trong này lắm.

Thế là “Tôi trộm bình xe điện” trở thành một thuật ngữ lưu hành trên internet, kết hợp với bộ phim Tân Vua Hài Kịch của Châu Tinh Trì trong đó có một đoạn đối thoại giữa Doãn Thiên Cừu và Liễu Phiêu Phiêu “Không đi làm có được không?“, “Không đi làm anh nuôi em nha“, “Anh sẽ nuôi em.” Từ đó cư dân mạng cho ra đời câu nói kết hợp “Tôi trộm bình xe điện để nuôi bạn“.

Chẳng phải Phí Văn Khiêm không muốn, một là ít có thời gian rảnh để lướt web, hai là vì thanh niên thời nay chơi chữ cũng quá nhanh đi, tuần trước ông mới cập nhật xong, sang tới tuần sau từ đấy thành lỗi thời, thật sự theo không kịp mà.

Bác sĩ Phí vô cùng buồn rầu, “Bố của con làm không được đâu.”

Tân Lệ Bình ở phòng ăn nói với sang, “Cơm chiên thơm quá, tui muốn ăn thêm, bố Phí, ông có ăn không?”

Phí Văn Khiêm tích cực hưởng ứng, “Tui tới ngay đây,”

Hai bố con bước đến, một nhà ba người vây quanh bàn ăn, mỗi người bới một bát. Trong bát cơm của Phí Văn Khiêm và Tân Lệ Bình chỉ có cái đáy thôi, bọn họ vốn đã ăn rồi, nay ngồi xuống chỉ ăn một miếng cho có, hai người muốn ngồi chơi với Phí Tân một lát cũng coi như là không phụ tấm lòng xuống bếp nấu ăn của con trai nhà mình.

Phí Tân nói với Tân Lệ Bình rằng hắn muốn thuê trọ ở khu vực gần Thất Trung, khả năng tự chăm sóc bản thân của hắn tương đối ổn, hơn nữa từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là một người biết kiềm chế bản thân, về điểm này Tân nữ sĩ rất hài lòng thế nhưng trước tiên bà vẫn lên tiếng dặn dò sau đó mới đồng ý.

Vị trí gần Thất Trung có không ít trụ sở văn phòng dẫn theo chỗ trọ dành cho thành phần tri thức cũng mọc lên như nấm, Phí Tân quyết định sẽ đến xem vào cuối tuần, nếu thích hợp liền nhanh chóng dọn qua.

Sáng ngày hôm sau, Phí Tân có mặt ở trường học vào lúc bảy giờ ba mươi phút, sau khi đậu xong chiếc xe ở bãi đỗ xe của trường, vừa mới bước xuống đi được vài bước, hắn đã thấy ngay Du Trọng Hạ.

Cậu chàng lại đi học muộn.

Giáo viên trực ban lần này vẫn là chủ nhiệm Lý.

Thầy giáo Lý nhớ đã nhìn thấy Du Trọng Hạ vào ngày hôm qua, ông vẫn cứ cho rằng Cố Bắc Thành là tên thật của cậu cho nên mới chắp hai tay sau lưng giáo huấn cậu, “Tiểu Cố, ngày hôm qua thầy có dặn em là đừng có đi học trễ nữa mà, sang tới hôm nay em vẫn cứ tiếp tục tái phạm là sao?”

Du Trọng Hạ cũng chắp tay ra sau lưng rồi nói, “Ngày hôm qua em có hứa gì với thầy đâu.”

Thầy Lý, “???”

Du Trọng Hạ nhấn mạnh, “Ngày hôm qua em chỉ nói, Tiểu Cố sẽ tận lực.”

Thầy Lý, “Vậy em đã tận lực chưa? Ngày hôm qua em…”

Ông lật lật cuốn sổ của mình, tiếp tục nói, “Ngày hôm qua em đến trường vào lúc bảy giờ mười lăm, còn hôm nay tới tận bảy giờ rưỡi! Tận lực chẳng phải là cố gắng đi sớm à, chứ sao lại thụt lùi thế này?”

Du Trọng Hạ, “Thì đúng là Tiểu Cố tận lực, nhưng em không phải là Tiểu Cố.”

Thầy Lý, “???”

Phí Tân đứng từ xa nghe Du Trọng Hạ “trêu trọc” chủ nhiệm Lý, thầy ấy là một vị giáo viên đã gần năm mươi tuổi, tính tình nghiêm túc, đụng trúng loại học sinh lưu manh như Du Trọng Hạ thật sự khiến thầy ấy bó tay toàn tập. Mắt thấy vở hài kịch này mãi chẳng có hồi kết, tuy rằng trong thâm tâm hắn cười muốn tắt thở nhưng vẫn nhịn không được có chút đồng tình với chủ nhiệm Lý, hắn đi tới phía trước, sau đó nói, “Chủ nhiệm Lý, em đến bảo lãnh cán bộ môn Hóa của em.”

Thầy Lý, “…”

Phí Tân thật sự không ngờ chủ nhiệm Lý lại không biết cái tên Cố Bắc Thành chỉ là dùng để nói giỡn, thầy ấy thế mà lại tin, hắn bèn giải thích, “Du Trọng Hạ mới là tên thật của em ấy.”

Thầy Lý đầu toàn dấu chấm hỏi.

Du Trọng Hạ dùng giọng điệu của những vai nam chính trong tiểu thuyết Cổ Long (2) để chen vào, “Tên gọi chẳng qua chỉ là biểu tượng, không mấy quan trọng.”

“Dậy sớm vài phút là ổn mà?” Sau khi lên tiếng giải thích và xin lỗi chủ nhiệm Lý, Phí Tân dẫn Du Trọng Hạ vào trong, vừa đi vừa dạy dỗ cậu chàng, “Sao em cứ đi muộn mãi thế?”

Du Trọng Hạ, “Bởi vì tui cảm thấy trốn học là một việc không nên.”

Phí Tân, “…”

Du Trọng Hạ, “Anh đi làm sớm cả ngày để làm gì? Muốn thăng chức hở?”

Phí Tân sợ kẹt xe sẽ bị trễ giờ cho nên mới tới sớm một chút, hắn tùy ý nói, “Đúng vậy, người đi làm ai mà chẳng muốn được thăng chức?”

Du Trọng Hạ, “Ồ, vậy chúc anh sớm được thăng chức thành chủ nhiệm. Bye nhá.”

Phí Tân, “… Bye.”

Trở thành giáo viên chủ nhiệm thì làm quái gì được gọi là thăng chức!

(2) Nguyên văn 古龙男主角: Cho những bạn nào chưa biết thì bên cạnh Kim Dung, Cổ Long cũng là một nhà văn chuyên viết tiểu thuyết kiếm hiệp nổi tiếng của Đài Loan. Những tác phẩm tiêu biểu của ông gồm: Võ Lâm Ngoại Sử, Sở Lưu Hương Hệ Liệt, Tuyệt Đại Song Kiêu, Tiểu Lý Phi Đao Hệ Liệt, Lục Tiểu Phụng Hệ Liệt…

“Tại sao trở thành giáo viên chủ nhiệm lại không được tính là thăng chức?” Thầy  Trương ngồi ở bàn làm việc đối diện với Phí Tân mở miệng trêu, “Dĩ nhiên cũng được xem như là thăng chức rồi, thầy Phí có lẽ cậu không biết, chức danh của nhân viên công chức có liên quan trực tiếp đến kinh nghiệm làm chủ nhiệm lớp đó (Chú thích: mỗi một địa phương sẽ có chỗ khác nhau), nếu muốn tiến xa hơn trước tiên phải làm chủ nhiệm lớp.”

Phí Tân chỉ tùy tiện than thở một câu, hắn thật sự không biết có quy tắc thế này, đành phải nói, “Hóa ra là như vậy, em ngoài nghề nên mù tịt.”

Thầy Trương nói, “Tuy nhiên hàng năm trước khi khai giảng, việc ai đảm đương vị trí chủ nhiệm ai không cũng đủ để cãi nhau một lúc lâu rồi. Tiền trợ cấp của giáo viên chủ nhiệm không cao trong khi việc thì nhiều, ít trông nom lại sợ có gì sai sót, quản quá nhiều lại dễ bị học trò ghi hận, khó làm lắm.”

Giáo viên ngồi ở bàn kế bên là chủ nhiệm của lớp 12, người này lên tiếng, “Đúng quá đi chứ, học trò chửi sau lưng mình lỡ có nghe thấy cũng phải giả bộ là không nghe, nhắc đến mấy đứa học trò trong cái độ tuổi này, rõ ràng tụi nó đã lớn cả rồi nhưng vẫn phải coi như là một đứa nhỏ để mà dạy, bị đứa nhỏ chọc cho tức điên cũng chẳng biết phải làm sao, đánh không được mà mắng cũng chẳng xong, chỉ có thể tự mình chịu đựng.”

Giáo viên A, “Thiên hạ đồn người làm nghề giáo tính tình không tốt, quanh năm suốt tháng bị chọc cho tức đến ói máu, tính tình có thể tốt mới là lạ đó.”

Giáo viên B, “Nhất là khoa Văn hóa ấy, thầy Phí dạy hai ban 18 và 19, học trò ban nghệ thuật và ban thể chất càng thêm khó trông nom.”

Phí Tân gật đầu, những bạn học khác không có vấn đề gì, chỉ riêng một đứa bất ổn thôi.

Giáo viên A, “Thầy Phí, tối hôm qua chủ nhiệm Hứa đổi ca với cậu à?”

Giáo viên Hứa là chủ nhiệm của ban 18, giới tính nữ, dạy môn Ngữ Văn.

Phí Tân, “Vâng, cô Hứa nói tối nay ở nhà có chút việc nên muốn đổi, đã nói với chủ nhiệm Triệu rồi thế là em đổi cho cô ấy.”

Giáo viên A, “Khóa học ấy nếu không đổi thì đã chẳng có việc gì rồi, dù sao cậu cũng là đàn ông, học trò cũng kiêng dè hơn.”

Phí Tân, “Sao vậy ạ?”

Tối hôm qua lớp 11 có hai tiết tự học khác nhau là Vật Lý và Hóa Học, ngoại trừ Phí Tân và cô giáo Hứa đổi lịch cho nhau, những người còn lại trong tổ văn phòng Lý Hóa đều có mặt ở trường. Các vị giáo viên kể cho hắn nghe chuyện đã xảy ra vào hôm qua.

Đêm hôm ấy, tiết tự học thứ nhất của ban 18 lẽ ra phải là môn Hóa, sau khi đổi ca, chủ nhiệm Hứa đến dạy Ngữ Văn thuận tiện giao luôn bài tập về nhà. Lúc cô ấy bước vào lớp thì ngay lập tức ngửi thấy mùi cồn, mới ban đầu cổ nghĩ là có em học trò nào đấy lỡ tay làm đổ đèn cồn, sau khi an bài xong bài tập cổ mới dạo quanh phòng học một vòng, tiếp đó cổ phát hiện ra một em học sinh nam ngồi ở dãy cuối trên người rõ ràng có mùi rượu.

Học sinh cấp ba lại đi học người lớn uống chất kích thích? Người toàn mùi cồn lại dám tới tham gia lớp tự học? Đã biết có khóa tự học lại còn uống rượu? Quậy cái gì thế?

Chủ nhiệm Hứa nhắc nhở kêu em nam sinh ấy đứng lên lập tức trở về nhà đi, ngày mai nói phụ huynh đến trường học một chuyến.

Em nam sinh kia chẳng biết là say thật hay là mượn rượu phát tiết, dĩ nhiên dám cãi nhau với cô giáo. Dưới sự mô tả của các vị giáo viên, Phí Tân càng nghe càng cảm thấy cậu nam sinh kia chính là Vạn Bằng.

Thầy Trương còn nói, “Em nam sinh ấy đứng lên cao hơn cô Hứa những một cái đầu, cô ấy sợ em nam sinh này động thủ nên chẳng dám nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ra ngoài hành lang ngồi khóc.”

Giáo viên A, người đã khơi mào ra chuyện này nói, “Cô Hứa có tiết thứ hai ở ban 19 nhưng cổ vắng mặt, nghe bảo là người trong nhà đến đón cổ về, nói cổ cảm thấy trong người không khỏe.”

Giáo viên chủ nhiệm lớp 12, “Khỏe trong người mới là lạ đó, mới vừa tiếp nhận lớp mới, khai giảng có vài ngày đã bị học trò tới gây chuyện, tức giận không nói, cái chính là mất mặt trước bao nhiêu học trò, sau này sao mà quản lí lớp được nữa?”

Giáo viên B, “Sáng sớm không thấy chủ nhiệm Triệu đến văn phòng, mọi người đoán xem có phải phụ huynh của em kia đến trường học rồi không?”

Giáo viên A, “Biết đâu chừng đang ở phòng Giáo Vụ? Cả buổi sáng cũng không nhìn thấy mặt của cô Hứa, cổ xin nghỉ phép hả?”

Những người khác, “Không biết luôn.”

Phí Tân có khóa dạy cùng ngày, buổi sáng tiết thứ 4 dạy ban 19, buổi chiều thì ban 18.

Sau khi kết thúc môn học của tiết thứ ba, cán bộ đại diện môn vẫn không đến văn phòng lấy bài tập về, Phí Tân không thấy bóng dáng cậu chàng đành phải tự mình ôm chồng bài tập tiến vào lớp học.

Du Trọng Hạ, cán bộ môn Hóa đang thoi thóp nằm ở trong phòng, thương thế trên tay cậu chàng chuyển biến xấu, băng keo cá nhân chỉ có thể giữ sạch vết thương chứ không thể giúp tiêu viêm. Sáng sớm sau khi tới trường học, cậu bắt đầu cảm thấy không quá ổn, dù cho có mạnh mẽ bao nhiêu cũng chẳng thể giấu bệnh sợ thầy, cậu đành phải đi một chuyến tới phòng y tế, lúc đến nơi lại thấy cửa đã khóa, bên ngoài dán thông báo “Ra ngoài học tập, Thứ Hai gặp lại”.

Thẳng cho đến lúc về lại lớp học, Du Trọng Hạ ngay lập tức gục xuống bàn nằm bất động, cậu không muốn đi xin thầy chủ nhiệm, nếu xin phải giải thích lí do bị thương như thế nào mới được, chủ nhiệm mà thấy vết thương thảm hại trên tay không khéo còn gọi điện cho Du Minh, chi bằng cứ nhịn tới trưa, bao giờ tan học đi ra ngoài tìm cái phòng khám sau vậy. Cậu chàng cứ như thế nằm úp sấp xuống bàn cho đến trưa.

Phí Tân ôm bài tập bước vào lớp, hắn nhờ học trò ngồi ở dãy thứ nhất phát bài tập xuống sau đó phóng tầm mắt nhìn xuống hàng dưới cùng.

Bài còn chưa bắt đầu giảng, cán bộ môn đã ngủ gật rồi?

Tiết học hôm nay hắn có thể cảm nhận được trạng thái tinh thần của đám học trò không được như tiết đầu tiên mà hắn dạy, môn học cuối cùng của buổi sáng tất cả mọi người đều vừa mệt vừa đói.

Học trò ban nghệ thuật đối với môn Hóa không hề có hứng thú nhưng số ít trong đó lại rất có đam mê với thầy giáo dạy môn này.

Ngày hôm nay Phí Tân mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh paste, thời điểm xoay người ở trên bảng đen viết chữ, cánh tay dùng lực, áo sơ mi dán sát vào bả vai, vòng eo trôi chảy được nhét gọn gàng trong thắt lưng quần, bóng lưng tràn ngập sức sống ấy như muốn tô điểm thêm vẻ tuấn tú của người này.

Không gian tĩnh lặng của lớp học đánh thức một Du Trọng Hạ đang ngủ say, cậu chàng thay đổi tư thế nằm của mình, tay trái mở ra di động, ở phía dưới hộc bàn lướt xem vòng bạn bè.

Mẹ kiếp, cái này đẹp nè… Đôi này cũng thế, đệch mợ loại này đẹp kinh khủng… Tất cả đều là bà xã của tui.

Du Trọng Hạ chảy ngụm nước miếng dài ba ngàn dặm khi thấy kênh mua sắm Đại Cấu (3) tung ra ảnh chụp mới nhất của những đôi giày thể thao.

(3) Nguyên văn 代购 ; Hán-Việt: Đại cấu; bính âm: dàigòu: Là một kênh thương mại mua sắm thay thế, trong đó một người ở nước ngoài mua hàng hóa cho một khách hàng ở Trung Quốc do không tiếp cận được với sản phẩm ở Trung Quốc hoặc vì giá hàng hóa ở nước ngoài có thể lên đến 30 hoặc 40 phần trăm, cao hơn rất nhiều sau khi nhập khẩu vào Trung Quốc. Người mua hàng Daigou thường đi mua hàng hóa mong muốn bằng chi phí của mình, sau đó quay trở lại Trung Quốc như một khách du lịch bình thường rồi thực hiện giao dịch mua với số lượng dưới ngưỡng thuế quan, sau đó chuyển hàng hóa cho người mua thực tế trong khi tính phí nhiều hơn chi phí của việc mua hàng. (Theo wiki) – Mọi người có thể hiểu nôm na là hàng order xách tay hoặc kênh order trung gian giống như Việt Nam mình hay đặt Tabao, Shopee vậy.

Nhưng mà ngày hôm qua đã cho Du Quý Dương 500 tệ rồi, tháng này không thể mua thêm vợ mới nữa.

“Em học sinh đang sử dụng điện thoại kia, mau cất đi.” Thầy Phí đứng trên bục giảng đột nhiên mở miệng.

Du Trọng Hạ: …

Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên nhìn lại mới phát hiện ra Phí Tân không có dòm mình mà là nói với dãy bên kia của lớp học.

Những bạn học khác bật cười khúc khích, bạn cùng bàn của Du Trọng Hạ cũng cười.

Cậu chàng muốn xem trò vui, khe khẽ hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế?”

Ngồi cùng bàn nhỏ giọng trả lời, “Giang Sở lôi điện thoại ra chụp trộm thầy Phí nhưng quên tắt đèn flash.”

Du Trọng Hạ nghĩ bụng, Giang Sở là ai? Cậu vẫn chưa nhớ mặt hết tất cả bạn học mới trong lớp cho nên hoàn toàn không biết nữ sinh tên Giang Sở méo tròn ra sao.

Tên biến thái Phí Tân này bộ dáng cũng rất gì và này nọ đấy.

Những người khác vẫn luôn lén lút thảo luận về vị thầy giáo dạy Hóa mới tới này, đa số bọn họ đều thông qua “nguồn tin chính thống” mới biết được thầy Phí là sinh viên của trường đại học Dĩnh Châu, học kì này đến Thất Trung thực tập, thậm chí còn đào ra được thành tích thi đại học đứng thứ hai toàn thành phố cách đây ba năm trước của hắn nữa.

Mấy cái tin đồn nhảm như thế chưa từng lọt được vào lỗ tai của Du Trọng Hạ, cậu chàng không quá thân thiết với nhóm bạn học ban nghệ thuật này, khai giảng năm học mới chỉ trôi qua cách đây mấy ngày, trên người cậu còn gắn cái mác côn đồ, bọn họ cũng sẽ không chủ động tới bắt chuyện với cậu.

Du Trọng Hạ vẫn luôn cho rằng Phí Tân chỉ là một gã giáo viên tốt nghiệp đại học sư phạm bình thường không có gì đặc biệt, hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi tới làm việc ở một chỗ không có gì ưu tú như Thất Trung, điểm duy nhất không bình thường chính là: Phí Tân là một tên gay chết bầm ngay cả học sinh cấp ba cũng không buông tha.

Giảng bài xong thì tới giờ làm bài tập.

Phí Tân bước xuống dưới lượn một vòng, lúc tới trước bàn của Du Trọng Hạ, hắn cúi đầu, cậu chàng lại ngẩng lên, tầm mắt của hai người giao nhau.

Phí Tân: Ủa, cán bộ môn Hóa của tôi vẫn còn thức nè.

Du Trọng Hạ: Tui với anh thân lắm hay gì? Cười cứ như tên biến thái.

Phí Tân trở lại bục giảng, có một em học trò cầm sách bài tập đi lên hỏi hắn vài đề mục. Chính là em học sinh mới vừa nãy lấy di động ra chụp lén hắn, ngày đầu tiên chạy tới hỏi hắn kiến thức lớp 10 cũng là em ấy.

Sau khi giải đáp xong mọi thắc mắc của người này, hắn nói, “Có vấn đề gì em chỉ cần giơ tay lên là được, không cần thiết mỗi một lần đều phải lên trên đây.”

Học sinh nọ, “Thầy Phí, sao hôm qua thầy không đến lớp tự học buổi tối thế ạ?”

Phí Tân, “Đổi khóa sang hôm nay.”

Học sinh nọ vui vẻ trở về vị trí của mình.

Bàn tay phải của Du Trọng Hạ đau nhức kinh khủng, cậu cẩn thận lột từng miếng băng keo cá nhân ra, ngón tay vẫn tốt chỉ có hai miệng vết thương ở hổ khẩu là bị nhiễm trùng, có chút muốn mưng mủ rồi.

Ngồi cho đến khi chuông báo tan học vang lên, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, hầu hết cả đám học trò đều quyết định không trở về nhà trong giờ nghỉ trưa, bọn họ sẽ tới căn tin của trường dùng bữa hoặc là tụ tập theo từng nhóm ra ngoài ăn rồi quay lại trường học.

Du Trọng Hạ phải đi ra ngoài kiếm phòng khám, đương lúc đứng dậy muốn rời khỏi thì Phí Tân ở trên bục giảng lại gọi tên của cậu, “Cán bộ môn.”

Du Trọng Hạ, “…”

Cậu nhíu mày nhanh chóng bước đến rồi dừng lại ở trước bục giảng, sau đó ngẩng đầu nhìn Phí Tân, “Chuyện gì?”

Phí Tân nói, “Làm phiền em giúp thầy thu bài tập trước khi khóa tự học buổi tối bắt đầu, làm được không?”

Du Trọng Hạ, “… Được.”

Phí Tân thu thập giáo án, khách khí nói, “Cảm ơn, hẹn gặp lại ở lớp tự học.”

Dứt lời, hắn xoay người đi mất.

Du Trọng Hạ đang tính rời khỏi thì lại nghe có người nói, “Giang Sở, đi ăn cơm thôi.”

Cậu chàng nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, cậu muốn dòm thử coi cô nữ sinh mê trai bị nhan sắc của Phí Tân đánh lừa rốt cuộc mặt mũi ra sao.

Cái người được bạn học gọi là Giang Sở kia ngồi ở dãy bàn đầu tiên, lưng dựa vào tường, cả người uốn éo nói với bạn của mình, “Không đi, tui muốn giảm cân.”

… Sao lại là một thằng đực rựa?

Canh mì cá:



Đèn cồn:

Đèn cồn phòng thí nghiệm mua ở đâu uy tín giá tốt