Ầm… Ầm…
Trong cơ thể Triệu Vũ lúc này vang lên âm thanh chấn động dữ dội, nguồn năng lượng tà ác trên người của chim ưng đã bắt đầu xâm lấn vào trong linh hồn của hắn.
Thế nhưng, Triệu Vũ hoàn toàn không có một chút cảm giác đau đớn hay thống khổ nào. Mà hắn thậm chí còn cảm thấy linh hồn của mình rất thoải mái, lực lượng bên trong cơ thể cũng bắt đầu tăng lên. Tuy quá trình này kéo dài không lâu, nhưng lại khiến Triệu Vũ sung sướng vô cùng.
“Chuyện này… chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Sau một hồi hấp thu năng lượng tà ác từ trong cơ thể của con chim ưng phát tán ra ngoài, Triệu Vũ hơi có chút hốt hoảng nhìn lấy cơ thể của mình.
Hắn cảm nhận ra được, thân hình gầy gò trước đây của mình vậy mà sinh ra các khối cơ bắp vô cùng rắn chắt. Trên nắm tay của hắn, còn có một chút lực lượng màu đen quấn quanh, rất giống với lực lượng tà ác lúc trước Tà Thần dùng ở trên người của hắn.
Ầm! Ầm!
Đúng lúc này, trên bầu trời lại vang lên một tiếng chấn động thật mạnh, thân hình khổng lồ của con hổ trắng không biết từ lúc nào đã bị con chim ưng đánh cho văng ra ngoài, hướng về phía miệng núi lửa rơi xuống.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Triệu Vũ liền thít chặt lại, trong lòng của hắn âm thầm hô lên một tiếng không ổn. Bởi vì, vị trí mà con hổ trắng đang rơi xuống, lại vừa đúng lúc ngay chỗ vị trí mà Triệu Vũ đang đứng.
Với thân hình khổng lồ của nó, đừng nói là Triệu Vũ, cho dù là một ngọn núi nhỏ cũng có thể bị đè nát. Một khi bị đụng trúng, sợ rằng Triệu Vũ không kịp kêu lên tiếng nào đã bị nghiền thành thịt vụn rồi.
“Không lẽ, ta cứ chết như vậy thật sao?”
Trong hốc mắt của Triệu Vũ lúc này lóe lên một tia đỏ rực, sức mạnh trong cơ thể của hắn dường như rất muốn bộc phát ra ngoài. Nhưng không hiểu vì sao nó lại không thể nào phát ra được, chỉ có thể phong ấn ở bên trong cơ thể của hắn, giống hệt như lúc hắn đối mặt với linh hồn của Long Linh Nhi lần trước.
Ầm!
Mặt đất bị chấn động kịch liệt, đất đá xung quanh bắt đầu rơi xuống. Thân thể khổng lồ của con hổ trắng lúc này đã rơi xuống miệng núi lửa, toàn bộ cơ thể của nó không ngừng vang lên âm thanh răng rắc, dường như xương cốt trên người đã bị vỡ vụn đi không ít.
Chỉ có điều, Triệu Vũ lúc này lại hoàn hảo vô khuyết, trên thân không có một chút trầy xước nào. Nhìn lại phía trước, không biết từ lúc nào ở trước mặt hắn đã xuất hiện một tầng năng lượng màu trắng.
Nếu như không phải vì sự va chạm của con hổ trắng, Triệu Vũ cũng đã quên mất xung quanh miệng núi lửa này có một tầng kết giới như vậy. Mà tầng kết giới này, thật sự mạnh đến đáng sợ. Ngay cả một khối thân thể to lớn như con hổ trắng, vẫn không thể làm nó bị suy giảm một chút nào.
“Ừm!”
Lúc này, con chim ưng đang muốn xông tới, một lần nữa kết thúc trận chiến giữa nó và con hổ trắng. Thế nhưng, ánh mắt của nó bất chợt trông thấy một tầng ánh sáng trước mặt, lại nhìn thấy một tên nhân loại nhỏ bé đứng ở bên trong đó, hoàn hảo không có việc gì xảy ra.
Trong ánh mắt ác độc của con chim ưng, xuất hiện một tầng hàn quang. Trong miệng nó cũng phát ra âm thanh lanh lảnh, lạnh đến thấu xương.
“Nhân loại ti tiện, ngươi làm sao lại xuất hiện ở chỗ này?”
Nghe được âm thanh lạnh lẽo của con chim ưng truyền đến trong đầu, ánh mắt Triệu Vũ có chút co rụt nhìn lên thân hình đồ sộ của nó.
Tuy nhiên, hắn chỉ nhìn nó một chút, rồi ánh mắt liền dời đi, bắt đầu chăm chú nhìn lấy thân thể trắng muốt của con hổ trắng đang nằm sát với đường biên của kết giới.
Nói đúng hơn, lúc này phải là thân hình của một thiếu nữ xinh đẹp mới đúng.
Chỉ đáng tiếc, thân thể của nàng lúc này đã bị thương rất nặng, máu tươi nhiễm lên khắp nơi, hơi thở thoi thóp, bộ dáng trông rất thê thảm. Triệu Vũ nhìn một lúc, chỉ có thể nhìn ra khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng của nàng. Ngoài hai đồi núi cao ngất trước ngực vẫn còn hoàn hảo không có thương tích, thì hầu hết các bộ phận còn lại trên cơ thể nàng đã bị vết thương chồng chất lên, trông rất đáng sợ.
Ở trên không trung, thấy phản ứng của Triệu Vũ, nhất thời trong đôi mắt ác độc của con chim ưng nổi lên một sự tức giận mãnh liệt. Nó cho tới bây giờ, chưa bao giờ bị một tên nhân loại thấp kém như vậy khinh thường qua.
“Nhân loại ti tiện, ngươi dám không trả lời câu hỏi của ta, vậy thì ngươi hãy đi chết đi!”
Vừa nói, động tác trên người của nó cũng vừa động. Chỉ thấy, một đầu móng vuốt to lớn hơn cả thân hình của Triệu Vũ đập xuống, ý định đâm xuyên qua tầng kết giới, đem Triệu Vũ đập nát thành thịt vụn.
Thế nhưng, khi móng vuốt của con chim ưng vừa chạm lên trên kết giới, một luồng sức mạnh khổng lồ đột nhiên xông phá ra ngoài, hướng về phía con chim ứng chấn lại.
Trong lúc nhất thời, con chim ưng cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Nó muốn thu hồi lại công kích của mình, thế nhưng động tác của nó đã chậm, không cách nào ngăn trở được sức mạnh phản phệ của kết giới.
Mặc dù như vậy, bằng vào phản ứng cực tốc, con chim ưng vẫn kịp đem hai cánh vỗ mạnh, dùng sức mạnh của cuồng phong ý định đem phản phệ của kết giới ngăn cản.
Ầm!
Một tiếng chấn động vang lên kịch liệt. Cho dù con chim ưng đã phản ứng rất nhanh, nhưng nó vẫn bị lực lượng khổng lồ của kết giới làm cho chấn động, cả thân hình đều bị hất văng ra ngoài.
Nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng Triệu Vũ âm thầm thở ra một hơi. May mắn, lực lượng của tầng kết giới này đủ mạnh. Nếu không, nhận lấy một kích vừa rồi của con chim ưng, Triệu Vũ không biết là mình sẽ chết thê thảm đến như thế nào.
“Ưm…”
Nhưng ngay lúc này, thân thể của Hổ Nương đột nhiên chuyển động một cái, đôi gò bồng cao vút tuyệt mỹ của nàng hiển lộ ra trước mắt. Đặc biệt là cái âm thanh rên rỉ khe khẽ vừa rồi, làm cho Triệu Vũ nhất thời nhịn không được, phải trực tiếp nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Hắn thật sự không thể nào hiểu nổi, vì sao một con hổ to lớn như vậy, sau khi hóa hình, biến thành hình người lại trở nên xinh đẹp, động lòng người đến thế?
Cố gắng nhịn lấy rung động trong lòng, Triệu Vũ lần nữa nhìn lên bầu trời bên ngoài kết giới. Lúc này, thân hình của con chim ưng đã quay trở lại không trung, đôi mắt âm lãnh của nó không ngừng nhìn lấy Triệu Vũ chằm chằm.
Nhưng dường như, vừa rồi bị một kích phản phệ của kết giới, đã khiến nó sinh ra e ngại. Thế nên, lúc này nó chỉ có thể quăng lấy đôi mắt ác độc nhìn Triệu Vũ, mà không dám tiếp tục xông lên lần nữa.
Bất quá, không thể đối phó được Triệu Vũ, nhưng con chim ưng vẫn có thể đem con hổ trắng đã biến thành hình người kia bắt đi.
Dù sao, nàng vừa rồi bị quăng xuống miệng núi lửa, lại không có cách nào xông được vào bên trong kết giới, thậm chí lúc đó còn bị lực lượng của kết giới phản phệ, nên xương cốt mới gãy vỡ đi không ít.
Nhận ra được ý đồ của con chim ưng, lại nhìn lấy thân thể xinh đẹp của Hổ Nương. Trong đầu Triệu Vũ không biết suy nghĩ như thế nào, hắn lúc này vậy mà bước chân đi ra bên ngoài kết giới, tiến gần về phía thân thể của nàng.
Nhìn thấy được động tác của Triệu Vũ, trong ánh mắt âm độc của con chim ưng tức thì lóe lên hàn quang. Móng vuốt của nó, lại lần nữa hướng về phía Triệu Vũ chụp xuống.
Nó không tin, bây giờ tên nhân loại ti tiện này không có kết giới bảo hộ, có thể lần nữa trốn thoát được ưng trảo khổng lồ của nó.
Triệu Vũ tất nhiên cũng nhìn thấy một màn này, nhưng hắn lúc này đã không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn răng đem thân thể trọng thương của Hổ Nương nhanh chóng chạy vào bên trong kết giới.
Mặc dù khoảng cách giữa hắn và kết giới chỉ có cách xa vài bước chân, thế nhưng động tác của con chim ưng lại quá nhanh.
Chỉ vừa mới thấy nó ở trên bầu trời, lúc này ưng trảo đã đáp xuống dưới đất, cách đỉnh đầu Triệu Vũ và Hổ Nương không đến chục thước.
Một khi ưng trảo này vỗ xuống, e rằng Triệu Vũ không những gặp nạn, mà ngay cả Hổ Nương đang nằm ở trong lòng hắn lúc này cũng khó thoát được tai ương.
Trong lòng âm thầm mặc niệm một câu, bước chân Triệu Vũ nhanh chóng gia tốc, hướng về phía bên trong kết giới nhảy vào.
Thế nhưng, sau khi đưa mắt nhìn vào bên trong kết giới, trong ánh mắt âm lãnh của nó, lúc này vậy mà sinh ra một tia sợ hãi. Không biết vì sao, trên người của một tên nhân loại nhỏ bé như vậy, lúc này lại xông ra một luồng khí thế vô cùng khủng bố. Nó có cảm giác, luồng khí tức này rất giống với khí tức của Tử Thần, là thứ khí tức của tử vong, vô cùng đáng sợ.
Bất quá, nó có thể dễ dàng nhìn ra được, lúc này trên cơ thể của tên nhân loại nằm ở bên trong kết giới, hơi thở sinh mạng đã vô cùng mỏng manh. E rằng, không qua bao lâu nữa, sinh mạng của kẻ này sẽ dập tắt. Đến lúc đó, cho dù trên người của tên nhân loại này có khí tức khủng bố như thế nào đi nữa, thì chính bản thân hắn cũng không thể sử dụng được.
“Khặc khặc khặc, nhân loại ti tiện, chỉ bằng vào ngươi mà cũng dám đối đầu với Kim Ưng ta sao? Thật là không biết sống chết!”
Trong cái miệng sắc nhọn của Kim Ưng, phát ra âm thanh trầm thấp, băng lãnh cực độ. Sau đó, nó không thèm nhìn đến hai sinh mệnh đang nằm hấp hối ở bên trong kết giới, liền bắt đầu vỗ cánh, xoay người rời đi. Nó có cảm giác, bên trong ngọn núi lửa này có ẩn chứa một thứ gì đó rất đáng sợ, nó không dám mạo hiểm dừng chân ở đây lâu.