Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 2: Tiêu Nhược Lan




“Là người nào?”  

             Gã đàn ông trung niên sợ hãi, đưa ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm về phía bóng tối.   

             Triệu Vũ bị dọa sợ đến hết hồn, vội đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích một chút nào. Đợi một lúc không thấy có tiếng người trả lời, gã đàn ông trung niên mới tiếp tục làm công việc đang dang dở của mình.  

             Thế nhưng, ả đàn bà Ngọc Hoa lại không dám tiếp tục nữa. Ả ta vội vàng đẩy cái thân hình đầy mỡ của gã tình nhân ra ngoài. Sau đó, ả mới đem quần áo ném lung tung dưới đất mặc lên trên người, ý định rời khỏi miếu hoang.  

             Gã đàn ông trung niên thấy như vậy, mới vội vã ngăn lại, ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn lấy thân hình gợi cảm của ả, nói: “Nàng làm sao vậy? Vừa rồi chỉ là tiếng đồ đạc rơi vỡ mà thôi, chúng ta cứ tiếp tục đi, ta sắp nhịn không được nữa rồi!”  

             Nhưng mặc kệ gã khuyên nhủ như thế nào, ả đàn bà Ngọc Hoa vẫn cương quyết không chịu ở lại. Sau khi mặc xong quần áo, ả ta liền xách váy, rồi lắc lư cái mông tròn lẳn của mình dầm mưa trở về trong trấn.  

             Lúc này, gã đàn ông trung niên chỉ có thể dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn theo bóng lưng gợi cảm của ả, trong miệng phun ra mấy câu chửi rủa thô tục. Sau đó, gã cũng mặc quần áo rồi vội vã rời đi.  

             Một lúc sau, không khí bên trong miếu hoang liền yên tĩnh trở lại. Triệu Vũ trong lòng âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thế nhưng, ngay lúc Triệu Vũ tưởng rằng mọi thứ đã trở về bình thường.  

             Rầm…  

             Thì lúc này, trên bầu trời đột nhiên đánh xuống một tia sét lớn. Trong bóng tối ở bên trong miếu thờ, Triệu Vũ vậy mà trông thấy một đôi mắt đỏ ngầu, đang không ngừng nhìn chăm chăm về phía mình.  

             “Aaa…”  

             Trong sự sợ hãi đến tột độ, Triệu Vũ kinh hãi hét to một tiếng. Mà ngay lúc này, bên tai của Triệu Vũ cũng vang lên một tiếng cười khằng khặc. Tiếng cười này kết hợp với bầu trời đen tối bên ngoài, thật sự là đáng sợ vô cùng.  

             “Khặc khặc khặc, không nghĩ đến ta vô tình chạy đến chỗ này, lại tìm được một món đồ ăn mỹ vị như vậy. Tiểu tử, hãy đem linh hồn của ngươi giao ra cho ta đi. Ta có thể cảm nhận được, bên trong linh hồn của ngươi có một thứ mà ta rất ưa thích!”  

             Giọng nói này cứ vang lên văng vẳng ở bên tai của Triệu Vũ, nhưng hắn hoàn toàn không thể nào xác định được tiếng nói đó từ đâu đến, cảm giác dường như chỉ gần trong gang tấc, nhưng lại xa xôi đến vô tận tinh không.  

             “Ngươi… ngươi là ai?”  

             Trong lúc sợ hãi, Triệu Vũ rốt cuộc buột miệng nói ra một câu. Nhưng mà, không gian chung quanh chẳng có ai lên tiếng trả lời câu hỏi của hắn. Chỉ thấy, phía trước mặt của hắn đột nhiên xuất hiện một bóng người. Trên vai của người này, bất chợt mang theo một vật gì đó trông giống như cơ thể người sống.  

             Đợi cho đến khi bóng đen này tới gần, Triệu Vũ mới có thể xác định được. Hóa ra, kẻ này chính là lão chồng vô dụng của ả đàn bà lẳng lơ Mai Ngọc Hoa kia.  

             Thế nhưng, người đàn bà bị ông ta vác trên vai, làm sao lại có cảm giác quen thuộc như vậy?  

             Ở phía đối điện, người đàn ông mặc đồ đen cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy có người xuất hiện bên trong miếu hoang. Nhưng sau khi nhận ra Triệu Vũ chính là tên ăn mày ở trong trấn, ông ta mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Sau đó, ông ta cũng mặc kệ bộ dáng ngơ ngác của Triệu Vũ, mà thản nhiên đi vào bên trong miếu.  

             “Nàng… sao lại là nàng?”  

             Sau một hồi sững sờ, Triệu Vũ rốt cuộc cũng xác định ra được người phụ nữ đang bị vác trên vai của lão chồng Mai Ngọc Hoa, lại chính là góa phụ trong tiệm làm bánh. Trong đầu của Triệu Vũ lúc này, bỗng chốc trở nên hỗn loạn vô cùng.  

             Nếu như đây là một người phụ nữ khác, có lẽ Triệu Vũ cũng không thèm quan tâm đến làm gì. Dù sao, với thân phận thấp hèn của hắn, để ý đến chuyện của người khác chỉ có thể mang lại phiền phức cho mình mà thôi.  

             Nhưng Tiêu Nhược Lan thì khác, nàng chính là nữ thần trong lòng của Triệu Vũ. Hắn không thể nào trơ mắt nhìn lấy nàng bị kẻ khác xâm phạm như vậy được.  

             Nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Triệu Vũ nhìn về phía Tiêu Nhược Lan, sắc mặt của lão chồng Mai Ngọc Hoa tức thì lạnh xuống, ánh mắt của lão khi nhìn về phía Triệu Vũ cũng trở nên vô cùng ác độc: “Thằng nhóc ăn mày, trên đời này có rất nhiều chuyện mà người như mày tốt nhất không nên xen vào. Hôm nay, tao vốn định không có ý định giết mày. Nhưng xem ra, lưỡi dao của tao không thể không nhuốm máu được rồi!”  

             Vừa nói, ở trên tay của lão vừa xuất ra một thanh dao găm. Lão đem nó đặt ở trên mấy đầu ngón tay đùa nghịch, giống như đây là một món đồ chơi ở trên tay lão vậy.  

             Nhất thời, sắc mặt của Triệu Vũ bị dọa đến phát xanh. Nhưng mà, hắn vẫn không muốn bỏ đi vào lúc này.  

             “Ông… ông muốn làm gì? Tôi… tôi sẽ đi báo động. Tôi… tôi sẽ tố cáo ông về tội bắt cóc, hãm hiếp phụ nữ…”  

             Giọng nói uy hiếp của Triệu Vũ lúc này lại tràn đầy run rẩy, hoàn toàn không có một chút sức mạnh nào trước vẻ mặt sắc lạnh của gã đàn ông áo đen.  

             “Khặc khặc khặc, mày muốn tố cáo tao? Mày muốn báo động để người ta bắt tao về tội bắt cóc, hãm hiếp phụ nữ? Mày có cảm thấy chuyện này vô cùng nực cười hay không? Lời nói của một thằng ăn mày như mày, người khác có thể tin được sao?”  

             Nói xong lời này, khí thế trên người của lão ta cũng biến đổi, đôi mắt trở nên sắc lạnh, trên người tỏa ra một luồng sát khí vô cùng dày đặc.  

             Đến lúc này, Triệu Vũ mới nhìn ra được, lão chồng của Mai Ngọc Hoa hoàn toàn không hề đơn giản như biểu hiện lúc bình thường của lão. Nhìn động tác cầm dao, cùng với sát khí trên người. Có lẽ, chuyện bắt cóc Tiêu Nhược Lan như hôm nay cũng không phải là lần đầu của lão ta.  

             “Tiểu tử, người này so với ngươi rất mạnh. Hắn ta là một sát thủ chuyên nghiệp, từng giết rất nhiều người. Nếu như ngươi muốn cứu được người phụ nữ ở trên vai hắn, muốn đánh bại hắn. Vậy thì, ngươi hãy đem linh hồn của ngươi giao đây cho ta. Ta nhất định sẽ trợ giúp cho ngươi. Không chỉ đem nữ nhân kia đoạt lại, còn giúp người đánh bại tên sát thủ này!”  

             Ngay lúc Triệu Vũ còn không biết phải đối đầu với lão chồng Mai Ngọc Hoa như thế nào, thì giọng nói trong đầu của hắn lại lần nữa vang lên.  

             Nhưng lúc này, âm thanh của nó không hề giống với ban đầu, mà dường như mang theo một cỗ ma lực nào đó, khiến cho Triệu Vũ suýt chút nữa là đồng ý với lời đề nghị của nó.  

             “Ồ!”  

             Giọng nói trong đầu của Triệu Vũ dường như rất ngạc nhiên, khi nó nhìn thấy Triệu Vũ không bị lời nói của mình mê hoặc.  

             “Quả thật là một tên tiểu tử thú vị, trên người còn có phong ấn của Ôn Thần. Xem ra, hôm nay ta bị đưa đến đây cũng không phải là không có nguyên nhân.”  

             Mặc dù giọng nói vẫn vang lên trong đầu của Triệu Vũ, nhưng Triệu Vũ lúc này đã không có thời gian để để ý đến âm thanh của nó.  

             Bởi vì, con dao sắc lạnh của lão chồng Mai Ngọc Hoa đã lao tới, cắt một đường thật ngọt vào trên cổ họng của Triệu Vũ.  

             May mắn, lúc này Triệu Vũ phản ứng kịp thời, đem cánh tay của mình đỡ lên. Nếu không, với một đường cắt vừa rồi, hắn chắc chắn là đã bỏ mạng rồi.  

             Nhìn lấy cánh tay bị cắt một đường rất sâu, trong lòng Triệu Vũ không khỏi âm thầm hít vào một hơi khí lạnh.  

             Mà lão chồng của Mai Ngọc Hoa, cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy phản ứng nhanh nhẹn của Triệu Vũ.  

            

      “Chà chà, xem chừng thân thể của mày cũng không tệ lắm. Nhưng không sao cả, hôm nay tao vẫn chơi đùa chưa đủ. Bây giờ, tao lấy mày ra chơi đùa một chút cũng không sao.”  

             Vừa nói dứt lời, thân hình của lão chồng Mai Ngọc Hoa trong bộ đồ dạ hành lại lần nữa lóe lên. Nhưng lần này, hắn ta không chém vào chỗ hiểm trên người của Triệu Vũ, mà chỉ đánh đến các vị trí như bắp chân, cánh tay và trên mặt của Triệu Vũ mà thôi.  

             Triệu Vũ thừa biết, kẻ này đang muốn chơi đùa với mình. Hắn ta muốn chơi trò mèo vờn chuột, vờn cho đến lúc nào chán thì mới thôi.  

             Cho dù biết rõ là như vậy, nhưng Triệu Vũ cũng không có cách. Thậm chí, kẻ này còn chả thèm bỏ Tiêu Nhược Lan ở trên vai xuống. Mà vừa vác theo nàng, vừa ra đòn một cách vô cùng chuẩn xác.  

             Chẳng mấy chốc, trên người Triệu Vũ đều là chi chít vết thương, máu đỏ nhuộm ướt cả bộ đồ rách nát của hắn ta.  

             Cố nén đau đớn trên người, Triệu Vũ liên tục làm các động tác tránh né, với hy vọng là sẽ tìm được sơ hở để đánh bại kẻ này.  


             “Đừng mà, xin… tôi xin ông đấy. Tôi xin ông… đừng… đừng làm hại nàng có được không?”  

             Trong ánh mắt vô cùng tuyệt vọng, Triệu Vũ cố gắng phát ra âm thanh cầu xin, hy vọng lão chồng Mai Ngọc Hoa có thể niệm tình thương xót mà tha cho Tiêu Nhược Lan một lần.  

             Thế nhưng, cho đến lúc một món nội ý cuối cùng ở trên người nàng bị tháo xuống, động tác của lão ta vẫn chưa bao giờ ngừng lại một lần.  

             “Ha ha ha, không ngờ đến con đàn bà này lại còn là một bạch hổ, lão tử hôm nay coi như làm người phát đạt rồi, ha ha ha!”