Trên mặt của nàng, lúc này mặc dù chỉ trang điểm rất nhẹ, thậm chí nếu như không nhìn kỹ, cũng không ai nghĩ rằng nàng đã từng trang điểm qua. Thế nhưng, cho dù là như vậy, nàng vẫn phảng phất có được một sự quyến rũ, khó có thể cưỡng chế được. Hơn nữa, đôi môi của nàng đỏ tươi mọng nước, chỉ khẽ nhếch lên một cái, cũng đủ say đắm bao nhiêu trái tim.
Chỉ có điều, lúc này vẻ mặt của nàng lại có chút u sầu. Dường như, nàng đang gặp phải một chuyện gì đó rất phiền muộn, khiến cho tâm trạng của nàng không vui.
“Hoàng hậu, nàng đã chuẩn bị xong chưa. Qua ngày hôm nay, chúng ta sẽ thành hôn. Khi đó, nàng chính là hoàng hậu của ta!”
Đúng lúc này, từ phía sau lưng của nàng đi đến một người đàn ông trung niên. Người này chỉ chừng ba, bốn mươi tuổi gì đó. Nhưng trên người của hắn lại mặc một bộ hoàng kim chiến giáp, trên eo còn đeo một thanh kiếm báu màu đen, tỏa ra một loại khí tức vô cùng cường mãnh.
Có thể nhìn ra được, thanh kiếm này của hắn là một thanh bảo kiếm, tuyệt đối có cấp bậc rất cao. Hơn nữa, từ trên người của người đàn ông trung niên này, có thể thấy được hắn là một vị quân vương vô cùng có quyền uy.
Nếu như có người ở đây, tất nhiên bọn họ sẽ nhận ra được người đàn ông này. Đây là vua của vương quốc xứ Will, vua Arthur, người nắm giữ phương pháp truyền tống đến Lang Sa đế quốc. Thế nhưng, người phụ nữ mà Arthur đang muốn thành hôn, để trở thành hoàng hậu thứ hai của mình, không ngờ đến lại là người phụ nữ mà Triệu Vũ đang vất vả tìm kiếm, Tiêu Nhược Lan.
Cách đây vào nửa năm trước, sau khi Triệu Vũ bị Long Linh Nhi dùng bí thuật để triệu hoán đến Thiên Long tinh, Tiêu Nhược Lan cũng vô tình bị cuốn theo, sau đó rơi xuống vùng đất này. Lúc đó, vua Arthur đang đi ra ngoài tuần du, hắn vô tình nhìn thấy được nàng, sau đó liền đưa nàng trở về cung điện.
Thế nhưng, bởi vì sắc đẹp của nàng quá mức mê hoặc. Nên kể từ đó, nàng đã bị giam lỏng ở trong cung điện của đức vua, không có cách nào rời khỏi. Mặc dù vua Arhur đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng biết rõ, chỉ dựa vào một người phụ nữ yếu đuối như nàng, sớm muộn gì cũng có ngày gặp phải chuyện mình không hề mong muốn.
Chỉ có điều, ngoại trừ đức vua và những hầu gái ở bên trong cung điện, nàng thật sự không biết thế giới bên ngoài như thế nào. Từ bên trong ký ức của nàng, thế giới này thật sự là quá mức xa lạ, nàng không quen, cũng chẳng biết một ai. Hơn nữa, ngôn ngữ ở đây nàng cũng không hiểu rõ, ngoài việc nhìn theo biểu cảm trên khuôn mặt của bọn họ, đoán biết một chút ý nghĩ mà bọn họ muốn biểu lộ ra ngoài, nàng thật sự không biết mình phải giao tiếp với bọn họ như thế nào. Truyện đăng độc quyền trên metruyenhot (Android) và FindNovel (iOs).
Hơn nữa, từ sâu thẳm trong linh hồn, nàng cảm nhận được có một thứ gì đó mà nàng đã quên mất, không biết nó là đồ vật gì, nhưng nàng cảm giác thứ này rất quan trọng đối với nàng. Thỉnh thoảng, trong đầu nàng còn hiện lên hình ảnh của một người đàn ông trẻ tuổi. Mặc dù, bộ dáng của hắn rất nhếch nhác, bẩn thỉu. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng đều cảm thấy rất vui vẻ. Hắn, dường như là kẻ có liên quan đến ký ức mà nàng đã bị đánh mất?
“Hoàng hậu, nàng chẳng lẽ không vui mừng, khi chúng ta kết hôn với nhau sao?”
Sau khi nhìn thấy Tiêu Nhược Lan vẫn một mực thất thần nhìn vào trong gương, vẻ mặt hòa ái của vua Arthur đã có phần lạnh đi. Gần nửa năm nay, từ lúc cứu được nàng, hắn đối với nàng vẫn rất trung tâm, mỗi lần đều muốn trò chuyện với nàng vài câu.
Nhưng không biết là nàng nghe không hiểu, hay không muốn nói chuyện với hắn. Thỉnh thoảng, hắn chỉ nhìn thấy nàng khẽ gật đầu, hoặc mỉm cười một chút. Nhưng cho dù là như vậy, nó cũng đủ để một vị vua như hắn, trong khoảnh khắc đó nhịn không được mà cười lên vui vẻ, hạnh phúc.
Thế nên, mấy ngày trước hắn mới quyết định đem nàng cưới về, phong nàng trở thành hoàng hậu của vương quốc. Chỉ có điều, sau khi đem tin tức này thông báo cho nàng, nàng không những không có một chút vui mừng nào. Mà từ lúc đó cho tới bây giờ, nàng đối với hắn không nói, không cười. Giống như, hắn chỉ là một kẻ qua đường xa lạ mà thôi.
Chuyện này đối với một vị vua uy quyền như hắn, thật sự là chịu một sự đả kích không hề nhỏ.
“Hoàng hậu, ta biết nàng vẫn còn chưa thể chấp nhận ta. Nhưng ta tin chắc rằng, sau khi nàng chính thức kết hôn với ta, ta sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng, đem đến những vinh hoa, phú quý mà trước đây nàng chưa bao giờ có được. Hãy tin tưởng ta, ta nhất định làm được điều đó!”
Thật đáng thương cho một vị quân vương si tình, hắn lại không biết rằng, cho dù lời nói của hắn có hoa mỹ đến đâu, nhưng mỹ nhân trước mặt nghe cũng không hiểu. Thế nên, lúc hắn rời đi, nàng cũng chỉ nhìn theo thở dài một tiếng.
“Haizz…”
Mặc dù nghe không hiểu vua Arthur nói gì với mình, nhưng bằng vào trực giác cũng như quan sát của bản thân, Tiêu Nhược Lan có thể đoán được ý đồ của hắn. Chỉ có điều, nàng tuy rằng cảm kích ơn cứu mạng của vua Arthur, nhưng trong lòng của nàng chưa bao giờ tồn tại hình ảnh của hắn.
Từ lúc bị đưa đến đây, trong đầu nàng ngoài một số hình ảnh của người đàn ông trông như ăn mày kia, thật sự chỉ là một mảnh trống không. Nó giống như một cái hố sâu không có ánh sáng, đang chờ đợi ngọn lửa rực rỡ chiếu vào, đem đêm đen xóa tan, lần nữa gợi mở ra một miền ký ức huy hoàng.
Hiển nhiên, Triệu Vũ cũng không biết được tất cả những việc này. Hắn vẫn còn đang trên đường đi đế thành phố Hi Vọng, thủ đô của vương quốc xứ Will.
Trên mặt của nàng, lúc này mặc dù chỉ trang điểm rất nhẹ, thậm chí nếu như không nhìn kỹ, cũng không ai nghĩ rằng nàng đã từng trang điểm qua. Thế nhưng, cho dù là như vậy, nàng vẫn phảng phất có được một sự quyến rũ, khó có thể cưỡng chế được. Hơn nữa, đôi môi của nàng đỏ tươi mọng nước, chỉ khẽ nhếch lên một cái, cũng đủ say đắm bao nhiêu trái tim.
Chỉ có điều, lúc này vẻ mặt của nàng lại có chút u sầu. Dường như, nàng đang gặp phải một chuyện gì đó rất phiền muộn, khiến cho tâm trạng của nàng không vui.
“Hoàng hậu, nàng đã chuẩn bị xong chưa. Qua ngày hôm nay, chúng ta sẽ thành hôn. Khi đó, nàng chính là hoàng hậu của ta!”
Đúng lúc này, từ phía sau lưng của nàng đi đến một người đàn ông trung niên. Người này chỉ chừng ba, bốn mươi tuổi gì đó. Nhưng trên người của hắn lại mặc một bộ hoàng kim chiến giáp, trên eo còn đeo một thanh kiếm báu màu đen, tỏa ra một loại khí tức vô cùng cường mãnh.
Có thể nhìn ra được, thanh kiếm này của hắn là một thanh bảo kiếm, tuyệt đối có cấp bậc rất cao. Hơn nữa, từ trên người của người đàn ông trung niên này, có thể thấy được hắn là một vị quân vương vô cùng có quyền uy.
Nếu như có người ở đây, tất nhiên bọn họ sẽ nhận ra được người đàn ông này. Đây là vua của vương quốc xứ Will, vua Arthur, người nắm giữ phương pháp truyền tống đến Lang Sa đế quốc. Thế nhưng, người phụ nữ mà Arthur đang muốn thành hôn, để trở thành hoàng hậu thứ hai của mình, không ngờ đến lại là người phụ nữ mà Triệu Vũ đang vất vả tìm kiếm, Tiêu Nhược Lan.
Cách đây vào nửa năm trước, sau khi Triệu Vũ bị Long Linh Nhi dùng bí thuật để triệu hoán đến Thiên Long tinh, Tiêu Nhược Lan cũng vô tình bị cuốn theo, sau đó rơi xuống vùng đất này. Lúc đó, vua Arthur đang đi ra ngoài tuần du, hắn vô tình nhìn thấy được nàng, sau đó liền đưa nàng trở về cung điện.
Thế nhưng, bởi vì sắc đẹp của nàng quá mức mê hoặc. Nên kể từ đó, nàng đã bị giam lỏng ở trong cung điện của đức vua, không có cách nào rời khỏi. Mặc dù vua Arhur đối xử với nàng rất tốt, nhưng nàng biết rõ, chỉ dựa vào một người phụ nữ yếu đuối như nàng, sớm muộn gì cũng có ngày gặp phải chuyện mình không hề mong muốn.
Chỉ có điều, ngoại trừ đức vua và những hầu gái ở bên trong cung điện, nàng thật sự không biết thế giới bên ngoài như thế nào. Từ bên trong ký ức của nàng, thế giới này thật sự là quá mức xa lạ, nàng không quen, cũng chẳng biết một ai. Hơn nữa, ngôn ngữ ở đây nàng cũng không hiểu rõ, ngoài việc nhìn theo biểu cảm trên khuôn mặt của bọn họ, đoán biết một chút ý nghĩ mà bọn họ muốn biểu lộ ra ngoài, nàng thật sự không biết mình phải giao tiếp với bọn họ như thế nào. Truyện đăng độc quyền trên metruyenhot (Android) và FindNovel (iOs).
Hơn nữa, từ sâu thẳm trong linh hồn, nàng cảm nhận được có một thứ gì đó mà nàng đã quên mất, không biết nó là đồ vật gì, nhưng nàng cảm giác thứ này rất quan trọng đối với nàng. Thỉnh thoảng, trong đầu nàng còn hiện lên hình ảnh của một người đàn ông trẻ tuổi. Mặc dù, bộ dáng của hắn rất nhếch nhác, bẩn thỉu. Nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười của hắn, nàng đều cảm thấy rất vui vẻ. Hắn, dường như là kẻ có liên quan đến ký ức mà nàng đã bị đánh mất?
“Hoàng hậu, nàng chẳng lẽ không vui mừng, khi chúng ta kết hôn với nhau sao?”
Sau khi nhìn thấy Tiêu Nhược Lan vẫn một mực thất thần nhìn vào trong gương, vẻ mặt hòa ái của vua Arthur đã có phần lạnh đi. Gần nửa năm nay, từ lúc cứu được nàng, hắn đối với nàng vẫn rất trung tâm, mỗi lần đều muốn trò chuyện với nàng vài câu.
Nhưng không biết là nàng nghe không hiểu, hay không muốn nói chuyện với hắn. Thỉnh thoảng, hắn chỉ nhìn thấy nàng khẽ gật đầu, hoặc mỉm cười một chút. Nhưng cho dù là như vậy, nó cũng đủ để một vị vua như hắn, trong khoảnh khắc đó nhịn không được mà cười lên vui vẻ, hạnh phúc.
Thế nên, mấy ngày trước hắn mới quyết định đem nàng cưới về, phong nàng trở thành hoàng hậu của vương quốc. Chỉ có điều, sau khi đem tin tức này thông báo cho nàng, nàng không những không có một chút vui mừng nào. Mà từ lúc đó cho tới bây giờ, nàng đối với hắn không nói, không cười. Giống như, hắn chỉ là một kẻ qua đường xa lạ mà thôi.
Chuyện này đối với một vị vua uy quyền như hắn, thật sự là chịu một sự đả kích không hề nhỏ.
“Hoàng hậu, ta biết nàng vẫn còn chưa thể chấp nhận ta. Nhưng ta tin chắc rằng, sau khi nàng chính thức kết hôn với ta, ta sẽ đem lại hạnh phúc cho nàng, đem đến những vinh hoa, phú quý mà trước đây nàng chưa bao giờ có được. Hãy tin tưởng ta, ta nhất định làm được điều đó!”
Mặc dù nghe không hiểu vua Arthur nói gì với mình, nhưng bằng vào trực giác cũng như quan sát của bản thân, Tiêu Nhược Lan có thể đoán được ý đồ của hắn. Chỉ có điều, nàng tuy rằng cảm kích ơn cứu mạng của vua Arthur, nhưng trong lòng của nàng chưa bao giờ tồn tại hình ảnh của hắn.
Từ lúc bị đưa đến đây, trong đầu nàng ngoài một số hình ảnh của người đàn ông trông như ăn mày kia, thật sự chỉ là một mảnh trống không. Nó giống như một cái hố sâu không có ánh sáng, đang chờ đợi ngọn lửa rực rỡ chiếu vào, đem đêm đen xóa tan, lần nữa gợi mở ra một miền ký ức huy hoàng.
Hiển nhiên, Triệu Vũ cũng không biết được tất cả những việc này. Hắn vẫn còn đang trên đường đi đế thành phố Hi Vọng, thủ đô của vương quốc xứ Will.