Dưỡng Long Hóa Thần

Chương 182: Ngửa mặt lên trời khóc than một trận.




 

 

Một quyền này của Triệu Vũ đập mạnh về phía cây cốt trượng. Luồng ánh sáng có sức mạnh đủ để hủy diệt hết thảy, giống như gặp phải bóng tối bao trùm, ngay lập tức bị nện tắt. Mà trên thân cây cốt trượng lúc này, cũng xuất hiện vài đường vết nứt.

 

Răng rắc…

 

“Không, ngươi không thể làm như vậy? Ngươi không thể nào lại trở nên mạnh như vậy? Không…”

 

Lạch cạch…

 

Bùm!

 

Lực lượng một quyền vừa rồi của Triệu Vũ, trực tiếp đem cây cốt trượng ở trên tay tên chiến sĩ đánh gãy thành vô số mảnh vụn, sau đó gây ra một vụ nổ kinh thiên động địa, đem cả không gian chung quanh hai người bọn họ nứt vỡ ra thành những cái lỗ đen sâu không thấy đáy. Mà tên chiến sĩ lúc này, giống như nhìn thấy một con quái vật khổng lồ, hai mắt trừng lớn, không thể nào tưởng tượng ra nổi.

 

Oành…

 

Dư lực của vụ nổ lan ra, đem thân thể của tên chiến sĩ hủy diệt. Đến lúc chết, hắn cũng không thể nào hiểu rõ, vì sao một tên nhân loại lại có thể bộc phát ra được lực lượng kinh khủng đến như vậy?

 

Nhưng sau khi ánh sáng bị dập tắt, Triệu Vũ giống như người mê tỉnh mộng, hai mắt của hắn lúc này cứng đờ, mở to ra nhìn lấy cảnh tưởng trước mặt. Trong ánh mắt của hắn, nhất thời hiện lên một vẻ kinh ngạc.

 

“Triệu Vũ, ngươi không sao chứ?”

 

Không biết từ lúc nào, đám thiếu nữ đều mở to hai mắt ra nhìn hắn. Trong lúc nhất thời, Triệu Vũ không khỏi giật mình nhìn xuống phía dưới cánh tay phải của mình, hình xăm phong ấn linh hồn của Hỏa Nhi vẫn còn lưu lại ở trên đó. Đồng thời, âm thanh của Hỏa Nhi cũng bất chợt vang lên trong đầu của hắn.

 

“Chủ nhân, ngài đã tỉnh rồi sao? Vừa rồi tinh thần của ngài bị kéo vào bên trong ảo trận, ta đã tìm hết mọi cách để liên lạc với ngài, nhưng không thể nào liên hệ được. Nhưng không biết vì sao mắt trận lại bị phá, ảo trận lúc này cũng hoàn toàn biến mất luôn rồi!”

 

Đến lúc này, Triệu Vũ mới phát hiện ra, những chuyện vừa rồi đều là ảo ảnh do ảo trận gây ra. Nhưng hắn thật sự không thể nào tưởng tượng ra nỗi, hình ảnh vừa rồi làm sao lại chân thật đến như vậy? Ngay cả cảm giác đau đớn ở trên người, hắn cũng không cách nào phân biệt ra được đâu là thật, đâu là giả?

 

Chỉ khi nhìn thấy vết thương trên người không có xuất hiện, cảm nhận được linh hồn của Hỏa Nhi vẫn thật sự tồn tại, Triệu Vũ lúc này mới có thể tin tưởng rằng, tất cả những gì vừa mới diễn ra đều không phải là sự thật.

 

“Chàng trai trẻ, cảm ơn ngươi đã đem đại trận này phá vỡ, cứu bộ tộc của chúng ta ra khỏi khốn cảnh!”

 

Lúc này, ở trước mặt của mấy người Triệu Vũ, bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông trung niên, thân hình rắn rỏi, trên người xăm lấy rất nhiều đồ đằng, mặc một bộ đồ da thú, tay cầm trường mâu, hướng về phía bên này đi tới.

 

Phía sau lưng của người đàn ông trung niên còn đi theo một nhóm người già trẻ, lớn nhỏ phải có hơn mấy trăm. Ở trên người của bọn họ, đều có cùng một phong cách ăn mặc giống như ông ta. Nhưng chỉ có những đàn ông trưởng thành, thì trên người bọn họ mới xăm lấy đồ đằng. Dường như, đây là minh chứng cho sự trưởng thành của bọn họ.

 

“Ôi tổ tiên của ta, ông trời của ta! Rốt cuộc chúng con cũng được giải thoát khỏi sự nguyền rủa này rồi!”

 

Những người già ở trong bộ tộc, nhìn thấy toàn bộ phong ấn đã bị phá hủy. Bọn họ nhất thời nhịn không được, ngửa mặt lên trời khóc than một trận.

 

Mà không biết là người nào đó, đột nhiên hướng về phía Triệu Vũ quỳ xuống, nói: “Ân nhân, xin ngài hãy nhận lấy của chúng ta một lạy! Chính ngài là người đã cứu rỗi chúng ta ra khỏi sự trừng phạt mà thần linh ban xuống!”

 

Người này vừa mới quỳ xuống, những người còn lại bên trong bộ tộc cũng hướng về phía Triệu Vũ bắt đầu quỳ lạy, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh cảm kích.

 

Ngay cả người đàn ông trung niên dẫn đầu đám người này, cũng bắt đầu hướng về phía Triệu Vũ dập đầu.

 

“Ân nhân, ngài chính là cứu tinh của chúng ta! Là người đã phá vỡ nguyền rủa mà bộ tộc chúng ta đã phải gánh chịu suốt trăm năm qua! Chung ta thật sự không biết lấy gì để biểu thị sự cảm kích của mình, chỉ có thể hướng ngài dập đầu tạ ơn mà thôi!”

Nhìn thấy biểu hiện của những người này, Triệu Vũ rất muốn đi tới, đem toàn bộ bọn họ nâng dậy. Nhưng lúc này, động tác của hắn bất chợt ngừng lại. Trong cơ thể của hắn, không biết lúc nào sản sinh ra một loại lực lượng mới. Loại lực lượng này, ngay cả chính Triệu Vũ cũng không biết là thứ gì. Nhưng ở tận sâu trong linh hồn của hắn, hắn biết được, đây chính là đồ vật đối với hắn vô cùng hữu ích.

 

Một quyền này của Triệu Vũ đập mạnh về phía cây cốt trượng. Luồng ánh sáng có sức mạnh đủ để hủy diệt hết thảy, giống như gặp phải bóng tối bao trùm, ngay lập tức bị nện tắt. Mà trên thân cây cốt trượng lúc này, cũng xuất hiện vài đường vết nứt.

 

Răng rắc…

 

“Không, ngươi không thể làm như vậy? Ngươi không thể nào lại trở nên mạnh như vậy? Không…”

 

Lạch cạch…

 

Bùm!

 

Lực lượng một quyền vừa rồi của Triệu Vũ, trực tiếp đem cây cốt trượng ở trên tay tên chiến sĩ đánh gãy thành vô số mảnh vụn, sau đó gây ra một vụ nổ kinh thiên động địa, đem cả không gian chung quanh hai người bọn họ nứt vỡ ra thành những cái lỗ đen sâu không thấy đáy. Mà tên chiến sĩ lúc này, giống như nhìn thấy một con quái vật khổng lồ, hai mắt trừng lớn, không thể nào tưởng tượng ra nổi.

 

Oành…

 

Dư lực của vụ nổ lan ra, đem thân thể của tên chiến sĩ hủy diệt. Đến lúc chết, hắn cũng không thể nào hiểu rõ, vì sao một tên nhân loại lại có thể bộc phát ra được lực lượng kinh khủng đến như vậy?

 

Nhưng sau khi ánh sáng bị dập tắt, Triệu Vũ giống như người mê tỉnh mộng, hai mắt của hắn lúc này cứng đờ, mở to ra nhìn lấy cảnh tưởng trước mặt. Trong ánh mắt của hắn, nhất thời hiện lên một vẻ kinh ngạc.

 

“Triệu Vũ, ngươi không sao chứ?”

 

Không biết từ lúc nào, đám thiếu nữ đều mở to hai mắt ra nhìn hắn. Trong lúc nhất thời, Triệu Vũ không khỏi giật mình nhìn xuống phía dưới cánh tay phải của mình, hình xăm phong ấn linh hồn của Hỏa Nhi vẫn còn lưu lại ở trên đó. Đồng thời, âm thanh của Hỏa Nhi cũng bất chợt vang lên trong đầu của hắn.

 

“Chủ nhân, ngài đã tỉnh rồi sao? Vừa rồi tinh thần của ngài bị kéo vào bên trong ảo trận, ta đã tìm hết mọi cách để liên lạc với ngài, nhưng không thể nào liên hệ được. Nhưng không biết vì sao mắt trận lại bị phá, ảo trận lúc này cũng hoàn toàn biến mất luôn rồi!”

 

Đến lúc này, Triệu Vũ mới phát hiện ra, những chuyện vừa rồi đều là ảo ảnh do ảo trận gây ra. Nhưng hắn thật sự không thể nào tưởng tượng ra nỗi, hình ảnh vừa rồi làm sao lại chân thật đến như vậy? Ngay cả cảm giác đau đớn ở trên người, hắn cũng không cách nào phân biệt ra được đâu là thật, đâu là giả?

 

Chỉ khi nhìn thấy vết thương trên người không có xuất hiện, cảm nhận được linh hồn của Hỏa Nhi vẫn thật sự tồn tại, Triệu Vũ lúc này mới có thể tin tưởng rằng, tất cả những gì vừa mới diễn ra đều không phải là sự thật.

 

“Chàng trai trẻ, cảm ơn ngươi đã đem đại trận này phá vỡ, cứu bộ tộc của chúng ta ra khỏi khốn cảnh!”

 

Lúc này, ở trước mặt của mấy người Triệu Vũ, bỗng dưng xuất hiện một người đàn ông trung niên, thân hình rắn rỏi, trên người xăm lấy rất nhiều đồ đằng, mặc một bộ đồ da thú, tay cầm trường mâu, hướng về phía bên này đi tới.

 

Phía sau lưng của người đàn ông trung niên còn đi theo một nhóm người già trẻ, lớn nhỏ phải có hơn mấy trăm. Ở trên người của bọn họ, đều có cùng một phong cách ăn mặc giống như ông ta. Nhưng chỉ có những đàn ông trưởng thành, thì trên người bọn họ mới xăm lấy đồ đằng. Dường như, đây là minh chứng cho sự trưởng thành của bọn họ.

 

“Ôi tổ tiên của ta, ông trời của ta! Rốt cuộc chúng con cũng được giải thoát khỏi sự nguyền rủa này rồi!”

 

Những người già ở trong bộ tộc, nhìn thấy toàn bộ phong ấn đã bị phá hủy. Bọn họ nhất thời nhịn không được, ngửa mặt lên trời khóc than một trận.

 


Ngay cả người đàn ông trung niên dẫn đầu đám người này, cũng bắt đầu hướng về phía Triệu Vũ dập đầu.

 

“Ân nhân, ngài chính là cứu tinh của chúng ta! Là người đã phá vỡ nguyền rủa mà bộ tộc chúng ta đã phải gánh chịu suốt trăm năm qua! Chung ta thật sự không biết lấy gì để biểu thị sự cảm kích của mình, chỉ có thể hướng ngài dập đầu tạ ơn mà thôi!”

Nhìn thấy biểu hiện của những người này, Triệu Vũ rất muốn đi tới, đem toàn bộ bọn họ nâng dậy. Nhưng lúc này, động tác của hắn bất chợt ngừng lại. Trong cơ thể của hắn, không biết lúc nào sản sinh ra một loại lực lượng mới. Loại lực lượng này, ngay cả chính Triệu Vũ cũng không biết là thứ gì. Nhưng ở tận sâu trong linh hồn của hắn, hắn biết được, đây chính là đồ vật đối với hắn vô cùng hữu ích.