Lại mấy quyền nữa vung lên, toàn bộ mười tên chiến sĩ cao cấp đi theo Regan, không một ai lưu lại mạng sống, kết cục đều rất bi thảm, trở thành huyết vụ, chôn vùi vào trong mặt đất, vĩnh viễn nằm lại ở trong lãnh địa của bộ tộc Người Báo.
“Bây giờ, đến phiên ngươi! Ta cho ngươi hai cái lựa chọn, một là tự mình bị đánh chết, hay là để tạ tự mình đánh chết?”
Ban đầu nghe được Triệu Vũ còn cho mình lựa chọn, trong lòng Regan còn mang theo hy vọng sống sót trở về, cho dù trở thành một tên nô lệ, hắn cũng nguyện ý một lần nữa cầu sinh. Nhưng sau khi nghe được yêu cầu của Triệu Vũ, hắn có chút dại ra.
“Ngươi đây là cái ý gì?”
Nhìn lấy vẻ mặt ngốc nghếch của Regan, Triệu Vũ có chút khinh bỉ cười lên một tiếng: “Ngu ngốc, ý của ta là, ngươi hãy đi chết đi!”
Vừa nói dứt lời, thân ảnh của Triệu Vũ bỗng dưng biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, khi thân hình của hắn lần nữa hiện ra, đã đứng ở phía sau lưng của Regan, một tay nắm lấy đỉnh đầu của hắn, một bên cười lạnh.
“Thật sự là ngu ngốc, ta đương nhiên là muốn đem ngươi giết chết đi rồi!”
Oành!
Nhưng mà, một kích này của Triệu Vũ lại không có đem Regan giết chết, mà đánh vào trong khoảng không trước mặt. Cũng không biết Regar làm sao có thể lao tới, đem toàn bộ sức mạnh trong người của hắn bộc phát, khiến cho Triệu Vũ không kịp phòng bị, bị đẩy lui lại phía sau mười mấy bước. Đồng thời, cũng để cho Regan may mắn thoát chết ngay trong gang tấc.
“Đại ca, chạy nhanh!”
Sau đó, trong miệng của Regar gầm rống một tiếng, quyết tâm muốn đem Triệu Vũ ngăn cản đến cùng, để cho đại ca của hắn chạy trốn.
Thế nhưng, Triệu Vũ lúc này chỉ nhíu mày một cái, sau đó trực tiếp vung tay, đem thân thể nặng mấy trăm cân của Regar nhấc lên, ném ra sau lưng.
Ầm!
Nhìn thấy Regar bị Triệu Vũ dễ dàng ném đi. Lúc này, Regan cũng không đếm xỉa gì đến mặt mũi, hắn tức tốc nhảy lên trên lưng của chiến sủng, thúc giục cho chiến sủng của mình chạy sâu vào bên trong rừng rậm, trốn đi.
Đối với hành động vô tình của anh trai mình, Regar dường như không có một chút bất mãn hay tức giận nào. Hắn lại lần nữa lao tới, muốn đem Triệu Vũ ngăn cản, không để cho Triệu Vũ có thời gian đuổi theo.
Chỉ có điều, Triệu Vũ lại không rảnh để dây dưa với kẻ này. Hắn trực tiếp vung tay đem cả người Regar đập mạnh vào trong lòng đất, khiến cho thân thể của hắn biến thành một mảnh máu thịt mơ hồ, đến cả hơi thở sinh mệnh cũng nhanh chóng trôi qua, không rõ có thể sống được mấy hồi.
Giải quyết xong kẻ phiền phức, ánh mắt của Triệu Vũ mới nhìn về phía phương hướng Regan đang chạy trốn. Nhưng nhìn thấy Regan đã cưỡi chiến sủng chạy đi mất, trong miệng của hắn không khỏi tự lẩm bẩm lấy: “Tạm thời coi như lưu lại cho ngươi một mạng, chờ sau khi ta xử lý xong việc ở đây rồi, lại tìm đến bộ tộc ngươi tính luôn sổ sách một lần cũng không quá muộn!”
Đang chạy trốn, Regan cũng không biết rằng Triệu Vũ đã đánh chủ ý đến phía trên bộ tộc của hắn. Lúc này, trong lòng của Regan chỉ có điên cuồng liều mạng thúc giục Hắc Hổ chạy vào bên trong rừng rậm, hy vọng là mình có thể thoát khỏi tay sát thần, Triệu Vũ.
Nhìn lại phương hướng bên trong bộ tộc Người Báo, sắc mặt của Triệu Vũ lúc này hơi có vẻ trầm xuống. Từ bên trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây, hắn có thể cảm nhận được rất nhiều khí tức tà ác, cũng nhưng mùi vị của tử khí vô cùng nồng đậm.
Đối với một người sở hữu lực lượng Tà Thần như Triệu Vũ mà nói, đây chính là một thứ mỹ vị, vô cùng bổ dưỡng. Nhưng trong lòng của hắn lại hơi có chút chán ghét, bởi vì, thứ mùi vị này cũng quá thấp kém đi. Cho dù hắn có tận lực hấp thu, cũng không tăng lên bao nhiêu thực lực của bản thân.
“Thôi kệ đi, tạm thời đi vào trong đó xem tình huống như thế nào đã. Cũng không thể để cho nữ nhân của ta bị kẻ khác ức hiếp được!”
Trong lòng Triệu Vũ âm thầm suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn cũng lười nhác đem những thứ năng lượng này bồi dưỡng lực lượng Tà Thần ở trong cơ thể của mình, một đường thẳng hướng đi về phía bên trong bộ tộc Người Báo. Chỉ có điều, mỗi bước chân của hắn lúc này mặc dù nhìn rất nhẹ nhàng, thong dong, những mỗi lần hắn bước ra, đều vượt qua mấy chục trượng khoảng cách. Chỉ sau một khắc, mấy bên ngoài đã bị Triệu Vũ dễ dàng đi qua, từ bên trong tầm mắt của hắn, đã có thể nhìn thấy được tình cảnh hỗn loạn ở bên trong bộ tộc Người Báo.
Lúc này, ở phía sau dãy núi, bên trong hang núi dùng để tộc nhân của bộ tộc Người Báo dùng để ẩn nấp khi có chiến tranh xảy ra, đang tụ tập hơn mấy ngàn tên chiến sĩ cùng với phụ nữ, trẻ em và người già của bộ tộc. Xung quanh những người này đều bị vây nhốt bởi một đám độc trùng vô cùng xấu xí và dữ tợn. Mà kẻ điều khiển chúng, lại là một ông lão có dáng người khô gầy, ngay cả cái lưng cũng còng thấp xướng, hai mắt đục ngầu, nắm lấy cốt trượng chóng lấy thân thể già yếu của mình.
Thế nhưng, nhìn từ khí tức cũng như năng lực điều khiển độc trùng của người này, đây rõ ràng là một vị độc sư cấp bậc đại tông sư trở lên. Với lại, ông lão này vốn dĩ là một vị tộc lão lâu đời của bộ tộc, bình thường chỉ lưu lại trấn giữ động trùng, sẽ không xen vào nội bộ tranh đấu của bộ tộc. Nhưng không ai nghĩ tới, ông ta lại đứng ra ủng hộ con trai trưởng của tộc trưởng đời trước, Lâu Khắc. Để cho hắn có thể đem toàn bộ độc trùng đều khống chế lại, hơn nữa còn đem tộc nhân của mình đánh giết.
Lại mấy quyền nữa vung lên, toàn bộ mười tên chiến sĩ cao cấp đi theo Regan, không một ai lưu lại mạng sống, kết cục đều rất bi thảm, trở thành huyết vụ, chôn vùi vào trong mặt đất, vĩnh viễn nằm lại ở trong lãnh địa của bộ tộc Người Báo.
“Bây giờ, đến phiên ngươi! Ta cho ngươi hai cái lựa chọn, một là tự mình bị đánh chết, hay là để tạ tự mình đánh chết?”
Ban đầu nghe được Triệu Vũ còn cho mình lựa chọn, trong lòng Regan còn mang theo hy vọng sống sót trở về, cho dù trở thành một tên nô lệ, hắn cũng nguyện ý một lần nữa cầu sinh. Nhưng sau khi nghe được yêu cầu của Triệu Vũ, hắn có chút dại ra.
“Ngươi đây là cái ý gì?”
Nhìn lấy vẻ mặt ngốc nghếch của Regan, Triệu Vũ có chút khinh bỉ cười lên một tiếng: “Ngu ngốc, ý của ta là, ngươi hãy đi chết đi!”
Vừa nói dứt lời, thân ảnh của Triệu Vũ bỗng dưng biến mất tại chỗ. Ngay sau đó, khi thân hình của hắn lần nữa hiện ra, đã đứng ở phía sau lưng của Regan, một tay nắm lấy đỉnh đầu của hắn, một bên cười lạnh.
“Thật sự là ngu ngốc, ta đương nhiên là muốn đem ngươi giết chết đi rồi!”
Oành!
Nhưng mà, một kích này của Triệu Vũ lại không có đem Regan giết chết, mà đánh vào trong khoảng không trước mặt. Cũng không biết Regar làm sao có thể lao tới, đem toàn bộ sức mạnh trong người của hắn bộc phát, khiến cho Triệu Vũ không kịp phòng bị, bị đẩy lui lại phía sau mười mấy bước. Đồng thời, cũng để cho Regan may mắn thoát chết ngay trong gang tấc.
“Đại ca, chạy nhanh!”
Sau đó, trong miệng của Regar gầm rống một tiếng, quyết tâm muốn đem Triệu Vũ ngăn cản đến cùng, để cho đại ca của hắn chạy trốn.
Thế nhưng, Triệu Vũ lúc này chỉ nhíu mày một cái, sau đó trực tiếp vung tay, đem thân thể nặng mấy trăm cân của Regar nhấc lên, ném ra sau lưng.
Ầm!
Nhìn thấy Regar bị Triệu Vũ dễ dàng ném đi. Lúc này, Regan cũng không đếm xỉa gì đến mặt mũi, hắn tức tốc nhảy lên trên lưng của chiến sủng, thúc giục cho chiến sủng của mình chạy sâu vào bên trong rừng rậm, trốn đi.
Đối với hành động vô tình của anh trai mình, Regar dường như không có một chút bất mãn hay tức giận nào. Hắn lại lần nữa lao tới, muốn đem Triệu Vũ ngăn cản, không để cho Triệu Vũ có thời gian đuổi theo.
Chỉ có điều, Triệu Vũ lại không rảnh để dây dưa với kẻ này. Hắn trực tiếp vung tay đem cả người Regar đập mạnh vào trong lòng đất, khiến cho thân thể của hắn biến thành một mảnh máu thịt mơ hồ, đến cả hơi thở sinh mệnh cũng nhanh chóng trôi qua, không rõ có thể sống được mấy hồi.
Giải quyết xong kẻ phiền phức, ánh mắt của Triệu Vũ mới nhìn về phía phương hướng Regan đang chạy trốn. Nhưng nhìn thấy Regan đã cưỡi chiến sủng chạy đi mất, trong miệng của hắn không khỏi tự lẩm bẩm lấy: “Tạm thời coi như lưu lại cho ngươi một mạng, chờ sau khi ta xử lý xong việc ở đây rồi, lại tìm đến bộ tộc ngươi tính luôn sổ sách một lần cũng không quá muộn!”
Đang chạy trốn, Regan cũng không biết rằng Triệu Vũ đã đánh chủ ý đến phía trên bộ tộc của hắn. Lúc này, trong lòng của Regan chỉ có điên cuồng liều mạng thúc giục Hắc Hổ chạy vào bên trong rừng rậm, hy vọng là mình có thể thoát khỏi tay sát thần, Triệu Vũ.
Nhìn lại phương hướng bên trong bộ tộc Người Báo, sắc mặt của Triệu Vũ lúc này hơi có vẻ trầm xuống. Từ bên trong phạm vi mấy chục dặm quanh đây, hắn có thể cảm nhận được rất nhiều khí tức tà ác, cũng nhưng mùi vị của tử khí vô cùng nồng đậm.
Trong lòng Triệu Vũ âm thầm suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn cũng lười nhác đem những thứ năng lượng này bồi dưỡng lực lượng Tà Thần ở trong cơ thể của mình, một đường thẳng hướng đi về phía bên trong bộ tộc Người Báo. Chỉ có điều, mỗi bước chân của hắn lúc này mặc dù nhìn rất nhẹ nhàng, thong dong, những mỗi lần hắn bước ra, đều vượt qua mấy chục trượng khoảng cách. Chỉ sau một khắc, mấy bên ngoài đã bị Triệu Vũ dễ dàng đi qua, từ bên trong tầm mắt của hắn, đã có thể nhìn thấy được tình cảnh hỗn loạn ở bên trong bộ tộc Người Báo.
Lúc này, ở phía sau dãy núi, bên trong hang núi dùng để tộc nhân của bộ tộc Người Báo dùng để ẩn nấp khi có chiến tranh xảy ra, đang tụ tập hơn mấy ngàn tên chiến sĩ cùng với phụ nữ, trẻ em và người già của bộ tộc. Xung quanh những người này đều bị vây nhốt bởi một đám độc trùng vô cùng xấu xí và dữ tợn. Mà kẻ điều khiển chúng, lại là một ông lão có dáng người khô gầy, ngay cả cái lưng cũng còng thấp xướng, hai mắt đục ngầu, nắm lấy cốt trượng chóng lấy thân thể già yếu của mình.
Thế nhưng, nhìn từ khí tức cũng như năng lực điều khiển độc trùng của người này, đây rõ ràng là một vị độc sư cấp bậc đại tông sư trở lên. Với lại, ông lão này vốn dĩ là một vị tộc lão lâu đời của bộ tộc, bình thường chỉ lưu lại trấn giữ động trùng, sẽ không xen vào nội bộ tranh đấu của bộ tộc. Nhưng không ai nghĩ tới, ông ta lại đứng ra ủng hộ con trai trưởng của tộc trưởng đời trước, Lâu Khắc. Để cho hắn có thể đem toàn bộ độc trùng đều khống chế lại, hơn nữa còn đem tộc nhân của mình đánh giết.