Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca

Chương 75






“Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, thả ngươi của ta ra. Hai, chính là chết. Ngươi muốn lựa chọn cách nào?”





Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ lúc này của Hắc Long Vương, Triệu Vũ càng thêm bức ép, buộc cho Hắc Long Vương phải làm ra lựa chọn của mình.



Thế nhưng lúc này, không biết một tên thuộc hạ của Hắc Long Vương lấy đâu ra sức mạnh, lại hướng về phía Triệu Vũ hét to lên: “Ngươi là cái thá gì? Cũng dám để cho đoàn trưởng của chúng ta lựa chọn cái chết?!”



Có thể, sau một hồi bình tĩnh trở lại, tên này nhìn thấy có được sự che chở của Hắc Long Vương, hắn cũng không cần sợ đám người của Triệu Vũ nữa.



Chỉ có điều, lời này của hắn vừa nói ra, không khỏi dọa cho Hắc Long Vương sợ đến rơi vãi linh hồn.



Bốp!



Một bàn tay to như cái bồ quạt, hướng thẳng lên trên mặt của tên thủ hạ này giáng xuống, đem khuôn mặt của hắn lập tức biến thành đầu heo, mấy khỏa răng vàng đều bị đánh rơi xuống đất, trong miệng máu tươi không ngừng chảy ra.



Tên thuộc hạ lúc này vô cùng tức giận, đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt của mình, mở miệng ra nói: “Đoàn trưởng, ngài…”



Nhưng không đợi cho hắn nói ra hết câu, Hắc Long Vương đã tức giận rống lên một tiếng: “Im miệng, chỗ này chưa đến lượt của ngươi lên tiếng!”



Tên thuộc hạ nhìn thấy Hắc Long Vương của mình tức giận như vậy, hắn mặc dù vô cùng ủy khuất, nhưng chỉ có thể nuốt xuống những lời muốn nói vào bụng, vẻ mặt cực kỳ u oán mà nhìn lấy Hắc Long Vương.



Trong lòng của Hắc Long Vương lúc này thì đã sợ hãi mắng to: “Con mẹ nó, thằng ngu! Mày có muốn chết, cũng đừng kéo theo ông mày vào chết chung có được không? Mày không nhìn thấy, tên kia chính là ác ma đã đại chiến với Ma Vương hay sao?”



Tuy trong lòng đang không ngừng gào thét, nhưng ngoài mặt Hắc Long Vương vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, thể hiện uy nghiêm ở trước mặt thủ hạ của mình.



Thế nhưng, Triệu Vũ thì lại không cho hắn một bộ mặt như vậy, hắn lúc này rất thiếu kiên nhẫn, nói ra: “Thời gian của ta rất có hạn, ngươi bây giờ là lựa chọn cái chết, hay chấp nhận thả người?”



Nghe được lời này của Triệu Vũ, khóe miệng của Hắc Long Vương có chút co quắp lại, mí mắt cũng giật giật vài cái. Nhưng tuyệt nhiên, hắn không dám liều mạng. Hình ảnh khủng bố của Triệu Vũ khi đối đầu với phân thân Huyết Ma Vương vẫn còn hiển hiện ra trong đầu của hắn. Lúc đó, Triệu Vũ chẳng khác nào một tôn Ma Thần, so với khí thế khủng bố của Huyết Ma Vương còn muốn khủng bố hơn.



Đối mặt với một kẻ như vậy, hắn thật sự có thể chiến thắng được sao? Tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao ngay từ đầu Triệu Vũ không dùng đến loại thực lực này. Có thể là do một loại hạn chế nào đó, khiến hắn không thể nào thường xuyên sử dụng đến được.



Nhưng cho dù là như vậy, Hắc Long Vương hắn cũng không dám đánh cuộc. Ai biết được, tên thiếu niên trước mặt có đang cố tình giả heo ăn thịt hổ, muốn hố hắn thì làm thế nào bây giờ?



Chính vì mang theo suy nghĩ như vậy, Hắc Long Vương cũng không dám do dự, vội vàng đáp ứng, nói: “Đương nhiên là thả người! Ta với các ngươi cũng không thù không oán, chẳng qua là chỉ có một chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi. Người của các ngươi, ta nhất định sẽ thả ra không thiếu một ai!”



Nhìn thấy bộ dáng nhún nhường, ăn nói khép nép lúc này của Hắc Long Vương, đám thủ hạ của hắn đều được một lần mở rộng tầm mắt. Đồng thời, hình tượng to lớn, vĩ ngạn trước đây của Hắc Long Vương cũng ầm ầm sụp đồ.



Nhưng dù cho Hắc Long Vương có biết được chuyện này, hắn thật sự cũng không quan tâm. Bởi vì, trên đời này còn có thứ gì quan trọng hơn mạng sống của hắn hay sao?



Cuối cùng, sau một hồi thỏa hiệp, Triệu Vũ và nhóm người của mình đã đi theo Hắc Long Vương cùng thủ hạ của hắn quay trở về doanh trại của Hắc Long binh đoàn.



Trên đường di chuyển, Hắc Long Vương cũng có mấy lần nảy sinh ý nghĩ chạy trốn. Nhưng hắn ngẫm lại, chuyện này cũng thật sự không quá cần thiết. Dù sao, kẻ ở sau lưng hắn là tuyệt đối không thể đắc tội được. Thế nên, một đoạn đường này có thể nói là bình yên vô sự, không có việc gì xảy ra.



Thế nhưng, lúc vừa về tới doanh địa, bỗng dưng phía bên trong truyền ra một tràng tiếng cười vô cùng điên cuồng, cùng với đó là âm thanh la hét thất thanh của một thiếu nữ.



“Ha ha ha, tên Hắc Long Vương ngu ngốc kia nhất định là đã bị Ma Thần giết chết. Hôm nay bản đoàn trưởng sẽ đem toàn bộ các ngươi đều hưởng dụng hết. Từ đây trở về sau, còn có ai dám chống đối với ta nữa hay không? Ha ha ha!”



Nghe được tiếng cười này, ánh mắt của mọi người đều trở nên kỳ quái mà nhìn về phía Hắc Long Vương. Còn sắc mặt của Hắc Long Vương lúc này thì đã đen như đít nồi.

“Hắc Long Vương, xem ra thuộc hạ của ngươi, cũng không phải đều rất ưa thích người?”

“Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, thả ngươi của ta ra. Hai, chính là chết. Ngươi muốn lựa chọn cách nào?”





Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ lúc này của Hắc Long Vương, Triệu Vũ càng thêm bức ép, buộc cho Hắc Long Vương phải làm ra lựa chọn của mình.



Thế nhưng lúc này, không biết một tên thuộc hạ của Hắc Long Vương lấy đâu ra sức mạnh, lại hướng về phía Triệu Vũ hét to lên: “Ngươi là cái thá gì? Cũng dám để cho đoàn trưởng của chúng ta lựa chọn cái chết?!”



Có thể, sau một hồi bình tĩnh trở lại, tên này nhìn thấy có được sự che chở của Hắc Long Vương, hắn cũng không cần sợ đám người của Triệu Vũ nữa.




Chỉ có điều, lời này của hắn vừa nói ra, không khỏi dọa cho Hắc Long Vương sợ đến rơi vãi linh hồn.



Bốp!



Một bàn tay to như cái bồ quạt, hướng thẳng lên trên mặt của tên thủ hạ này giáng xuống, đem khuôn mặt của hắn lập tức biến thành đầu heo, mấy khỏa răng vàng đều bị đánh rơi xuống đất, trong miệng máu tươi không ngừng chảy ra.



Tên thuộc hạ lúc này vô cùng tức giận, đưa tay lên ôm lấy khuôn mặt của mình, mở miệng ra nói: “Đoàn trưởng, ngài…”



Nhưng không đợi cho hắn nói ra hết câu, Hắc Long Vương đã tức giận rống lên một tiếng: “Im miệng, chỗ này chưa đến lượt của ngươi lên tiếng!”



Tên thuộc hạ nhìn thấy Hắc Long Vương của mình tức giận như vậy, hắn mặc dù vô cùng ủy khuất, nhưng chỉ có thể nuốt xuống những lời muốn nói vào bụng, vẻ mặt cực kỳ u oán mà nhìn lấy Hắc Long Vương.



Trong lòng của Hắc Long Vương lúc này thì đã sợ hãi mắng to: “Con mẹ nó, thằng ngu! Mày có muốn chết, cũng đừng kéo theo ông mày vào chết chung có được không? Mày không nhìn thấy, tên kia chính là ác ma đã đại chiến với Ma Vương hay sao?”



Tuy trong lòng đang không ngừng gào thét, nhưng ngoài mặt Hắc Long Vương vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, thể hiện uy nghiêm ở trước mặt thủ hạ của mình.



Thế nhưng, Triệu Vũ thì lại không cho hắn một bộ mặt như vậy, hắn lúc này rất thiếu kiên nhẫn, nói ra: “Thời gian của ta rất có hạn, ngươi bây giờ là lựa chọn cái chết, hay chấp nhận thả người?”



Nghe được lời này của Triệu Vũ, khóe miệng của Hắc Long Vương có chút co quắp lại, mí mắt cũng giật giật vài cái. Nhưng tuyệt nhiên, hắn không dám liều mạng. Hình ảnh khủng bố của Triệu Vũ khi đối đầu với phân thân Huyết Ma Vương vẫn còn hiển hiện ra trong đầu của hắn. Lúc đó, Triệu Vũ chẳng khác nào một tôn Ma Thần, so với khí thế khủng bố của Huyết Ma Vương còn muốn khủng bố hơn.



Đối mặt với một kẻ như vậy, hắn thật sự có thể chiến thắng được sao? Tuy rằng không biết nguyên nhân vì sao ngay từ đầu Triệu Vũ không dùng đến loại thực lực này. Có thể là do một loại hạn chế nào đó, khiến hắn không thể nào thường xuyên sử dụng đến được.



Nhưng cho dù là như vậy, Hắc Long Vương hắn cũng không dám đánh cuộc. Ai biết được, tên thiếu niên trước mặt có đang cố tình giả heo ăn thịt hổ, muốn hố hắn thì làm thế nào bây giờ?



Chính vì mang theo suy nghĩ như vậy, Hắc Long Vương cũng không dám do dự, vội vàng đáp ứng, nói: “Đương nhiên là thả người! Ta với các ngươi cũng không thù không oán, chẳng qua là chỉ có một chút hiểu lầm nho nhỏ mà thôi. Người của các ngươi, ta nhất định sẽ thả ra không thiếu một ai!”



Nhìn thấy bộ dáng nhún nhường, ăn nói khép nép lúc này của Hắc Long Vương, đám thủ hạ của hắn đều được một lần mở rộng tầm mắt. Đồng thời, hình tượng to lớn, vĩ ngạn trước đây của Hắc Long Vương cũng ầm ầm sụp đồ.



Nhưng dù cho Hắc Long Vương có biết được chuyện này, hắn thật sự cũng không quan tâm. Bởi vì, trên đời này còn có thứ gì quan trọng hơn mạng sống của hắn hay sao?



Cuối cùng, sau một hồi thỏa hiệp, Triệu Vũ và nhóm người của mình đã đi theo Hắc Long Vương cùng thủ hạ của hắn quay trở về doanh trại của Hắc Long binh đoàn.



“Ha ha ha, tên Hắc Long Vương ngu ngốc kia nhất định là đã bị Ma Thần giết chết. Hôm nay bản đoàn trưởng sẽ đem toàn bộ các ngươi đều hưởng dụng hết. Từ đây trở về sau, còn có ai dám chống đối với ta nữa hay không? Ha ha ha!”



Nghe được tiếng cười này, ánh mắt của mọi người đều trở nên kỳ quái mà nhìn về phía Hắc Long Vương. Còn sắc mặt của Hắc Long Vương lúc này thì đã đen như đít nồi.

“Hắc Long Vương, xem ra thuộc hạ của ngươi, cũng không phải đều rất ưa thích người?”