Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca

Chương 3




“Ưm… nóng… nóng quá…”  

             Trong tiếng cuống tiếu của lão chồng Mai Ngọc Hoa, thân hình Tiêu Nhược Lan bất chợt chuyển sang màu đỏ, trong miệng của nàng phát ra âm thanh rên rỉ vô cùng mê người.  

             Nhất thời, hai mắt của lão đỏ bừng lên, ở phía bụng dưới cũng kiềm chế không được mà dựng thẳng. Lúc này, chỉ nghe lão gầm rú một tiếng, sau đó quần áo trên người của lão cũng bị xé tan. Lão như một con sói đói, lao tới đè lên thân hình mỹ lệ của Tiêu Nhược Lan, như muốn đem nàng chà đạp một cách tàn nhẫn.  

             “Chậc chậc chậc, không nghĩ đến nữ nhân này không chỉ là bạch hổ, mà còn có thể chất thuần âm, rất bổ dưỡng đối với đám ma tu chuyên hút âm bổ dương. Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc, nếu như tên tiểu tử ngươi chịu giao linh hồn cho ta, thì ta đã có thể giúp ngươi thu lấy nguyên âm của nàng rồi!”  

             Trước sự tuyệt vọng của Triệu Vũ, âm thâm kỳ quái trong đầu của hắn vẫn không ngừng vang lên.  

             Lúc này, cả người Triệu Vũ như muốn nổ tung, hắn há miệng ra hét to lên một tiếng: “Aaa… tại sao, tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy? Tại sao? Aaa…”  

             Ầm! Ầm!  

             Cùng với tiếng hét chói tai của Triệu Vũ, bầu trời bên ngoài cũng vang lên những tiếng sấm rền vang dội, như thể cộng hưởng với sự giận dữ trong lòng của hắn lúc này.  

             Lão chồng của Mai Ngọc Hoa đang tận tình hưởng thụ thân thể mỹ miều của Tiêu Nhược Lan, cho nên lão ta hoàn toàn không để ý tới bộ dáng quỷ dị của Triệu Vũ.  

             Đôi mắt của Triệu Vũ đã hóa thành một màu đỏ sẫm như máu, trên người của hắn cũng tỏa ra một luồng khí tức âm trầm, vô cùng đáng sợ.  

             Nếu như lúc này có thể tỉnh táo lại, nhìn thấy biến hóa trên người của Triệu Vũ, nhất định lão chồng của Mai Ngọc Hoa sẽ bị dọa sợ đến không thể nào cứng lên được.  

             Bởi vì, bộ dáng của Triệu Vũ lúc này, chẳng khác nào một tôn ma thần!  

             Kèm theo đó, trong đầu Triệu Vũ cũng đang không ngừng vang lên âm thanh điên cuồng: “Ha ha ha, phẫn nộ nữa đi, giận dữ nữa đi! Chỉ cần ngươi tức giận, linh hồn của ngươi chính là dưỡng chất để cho ta hấp thu. Chỉ có sự giận dữ của con người, chỉ có sự điên cuồng, khát máu của các ngươi, mới là thứ mà Tà Thân ta yêu thích nhất! Ha ha ha!”  

             “Ưm!”  

             Ngay lúc lão chồng Mai Ngọc Hoa chuẩn bị xông thành chiếm đất, đem đồ vật gân guốc, gớm ghiếc của lão xâm nhập vào bên trong cơ thể của Tiêu Nhược Lan, thì cổ họng của lão đã bị một bàn tay bóp chặt. Lão giật mình, vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy một đôi mắt đỏ tươi, tràn ngập sát khí đang nhìn lấy mình chằm chặp.  

             “Ngươi dám phạm vào nàng, ngươi phải chết!”  

             Lão lúc này như muốn lòi tròng mắt ra ngoài. Cho dù đến chết, lão cũng không thể nào nghĩ đến, một tên ăn mày bị mình tùy tiện chơi đùa, lúc này lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ, dữ tợn đến như vậy.  

             Răng rắc…  

             Cổ họng của lão cứ như thế bị bàn tay Triệu Vũ tàn nhẫn bóp nát, vang lên âm thanh xương cốt đứt gãy.  

             Dường như chưa tin vào sự thật trước mắt, lão muốn đưa tay lên nắm lấy bàn tay của Triệu Vũ, trong khóe môi mấp máy, như đang muốn hỏi: “Tại sao?”  

             Chỉ đáng tiếc, lúc này âm thanh ở trong cổ họng của lão đã không thể nào phát ra được nữa. Cả thân thể của lão vô lực ngã xuống, muốn đè lên thân hình đang nóng rực của Tiêu Nhược Lan.  

             Thế nhưng, Triệu Vũ không đợi cho cơ thể lão kịp chạm vào người nàng, một chân của hắn đã vung lên, đem lão đá bay lên không trung.  

             Bịch!  

             Cả thân hình của lão rớt mạnh xuống đất, toàn bộ xương cốt trên người đều bị gãy nát hoàn toàn, khí tức sinh mệnh ở trên người lão đã tắt đi từ lúc nào không hay.  

             “Khặc khặc khặc, giết tốt lắm, giết tốt lắm! Mùi vị của tử vong thật sự là quá mỹ diệu, ta thật sự rất yêu thích! Khặc khặc khặc!”  


             Trong tiếng cười điên cuồng của Tà Thần, lúc này, thân hình của Triệu Vũ giống như là bị vật gì đó cuốn lấy, giữ chặt lại khiến hắn không thể nào nhúc nhích được.  

             “Nóng… nóng quá…”  

             Khi ánh mắt của Triệu Vũ lần nữa tỉnh lại, thì thân hình của Tiêu Nhược Lan đã như con bạch tuộc quấn lấy người hắn. Đôi môi đỏ tươi của nàng không ngừng hôn hít trên từng tấc da thịt ở trên cơ thể của hắn. Hai đôi cánh tay ngó sen của nàng cũng sờ soạng khắp nơi, như muốn tìm kiếm một vật gì đó có thể thỏa mãn lấy sự khó chịu trong người của nàng lúc này.  

             “Nàng… nàng bị làm sao vậy?”  

             Tiếng nói khô khốc của Triệu Vũ vang lên trong đêm tối, hắn không thể nào kiềm soát được đôi tay trắng nõn của nàng. Cả người của hắn lúc này cũng đang bùng cháy dữ dội, chỉ muốn cùng nàng hòa làm một thể.  

             Nhưng hắn không có lập tức làm như vậy, bởi vì tình cảm của hắn đối với nàng cực kỳ thuần khiết. Hắn coi nàng như là nữ thần ở trong lòng của mình vậy.  

             “Khặc khặc, nữ nhân này đã trúng xuân dược, nếu như ngươi không đáp ứng được nhu cầu của nàng, nàng ta nhất định sẽ bị thiêu đốt cho đến chết! Khặc khặc khặc!”  

             Trả lời cho câu hỏi của Triệu Vũ, chính là giọng nói âm trầm, quái dị của Tà Thần ở trong đầu của hắn.  

             “Nhanh… nhanh cho ta đi… ta… ta thấy khó chịu quá… ưm… ư…”  

             Trong lúc Triệu Vũ vẫn còn mông lung nhìn lấy thân thể của Tiêu Nhược Lan, âm thanh rên rỉ của nàng lại lần nữa vang lên.  

             Trong lòng không khỏi xoắn xít một hồi, Triệu Vũ rốt cuộc cũng nhịn không được, trong miệng âm thầm nói khẽ một tiếng: “Xin lỗi!”  

             Ngay sau đó, hắn cúi thấp đầu xuống, đem đôi môi của mình tìm đến bầu ngực của nàng, hút nhẹ một cái.  

             Dường như cảm nhận được khí tức nam nhân mãnh liệt trên người của Triệu Vũ, cả cơ thể Tiêu Nhược Lan bắt đầu uốn éo đến cong người lên.  

             Sau đó, mọi chuyện bắt đầu diễn ra một cách vô cùng tự nhiên. Lớp quần áo rách nát trên người Triệu Vũ mỗi giây một ít dần, mà động tác phối hợp của hai người lại càng lúc càng trở nên ăn ý.  

             Triệu Vũ đem đôi môi khô khốc của mình gặm nhẹ lên cánh môi đỏ hồng, nóng bỏng của Tiêu Nhược Lan, cùng nàng quấn quýt với nhau đến lúc vong tình. Cho đến khi cảm thấy hơi thở đã bắt đầu thiếu thốn, hắn mới nuối tiếc đem môi tách rời khỏi môi của nàng.  

             Mà lúc này, vòng eo của Tiêu Nhược Lan cũng tiến sát đến nửa người dưới của Triệu Vũ, hai chân của nàng quấn lấy vòng eo của hắn, trong miệng thì rên rỉ phát ra âm thanh tiêu hồn đoạt phách.  

             “Ta muốn… cho ta… cho ta đi…”  

             Nghe thấy âm thanh lúc này của nàng, Triệu Vũ không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Hắn gầm nhẹ một tiếng, đem đồ vật cứng rắn, nóng bỏng của mình đâm thẳng vào âm động trơn nhẵn, không có lấy một cọng lông mao nào của nàng.  

             Dường như có một vật gì đó vừa bị xông phá, trên gương mặt xinh đẹp của Tiêu Nhược Lan cũng vì thế mà nhăn nhó lại. Thế nhưng, thuốc mà lão chồng Mai Ngọc Hoa dùng ở trên người nàng thật sự quá mạnh. Kèm theo đó, thân thể của nàng có tính chất đặc thù. Vì vậy, nàng chỉ cảm thấy hơi đau một chút, sau đó liền phối hợp với Triệu Vũ, bắt đầu một trận phiên vân khúc vũ.  

             Thế nhưng, ngay lúc hạ thể của hai người kết hợp lại với nhau, thì âm thanh của Tà Thân ở trong đầu của Triệu Vũ cũng vang lên một tiếng mừng rỡ.  

             “Ha ha ha, mùi vị này thật sự là quá tuyệt vời, Tà Thần ta cuối cùng cũng có thể trọng sinh, sống trở lại một lần nữa rồi! Ha ha ha!”  

             Ầm!  

             Đùng!  

             Ngay trong lúc tiếng cười của Tà Thần vang lên trong đầu Triệu Vũ, bầu trời bên ngoài miếu hoang đột nhiên nổi giận đùng đùng, vô số tia sét to lớn như là gánh nước đánh xuống mặt đất, đem toàn bộ hoàn cảnh xung quanh miếu hoang cày xới một cách mãnh liệt.  

             Lúc này, trên người của Triệu Vũ cũng bắt đầu phát sinh dị biến. Chỉ thấy, cái bớt màu đỏ ở trên nửa khuôn mặt bên phải của hắn không biết từ lúc nào đã biến mất, thay vào đó là hư ảnh của một nữ thần mặc đồ đỏ, thân hình vô cùng bốc lửa, ánh mắt sắc bén nhìn lấy linh hồn Tà Thần đang lơ lửng ở trong đầu của Triệu Vũ.  

        “Tà Thần to gan, ngay cả ngươi mà cũng dám động đến chủ nhân của ta hay sao? Thật sự là đáng chết!”  

             Hư ảnh nữ thần tức giận vung tay lên, linh hồn của Tà Thần đang lẫn trốn ở trong đầu Triệu Vũ cũng bị dọa sợ đến nỗi cả linh hồn đều run lên lẩy bẩy.  

             “Không thể nào! Không thể nào! Làm sao có thể như vậy chứ? Làm sao có thể như vậy chứ? Nữ…”  

             Những lời kêu gào của Tà Thần chỉ vang lên đến một nửa, bàn tay nữ thần rực lửa đã vô tình đập xuống, đem toàn bộ linh hồn của hắn đánh tan.  

             Trong hư không vô tận, chỉ còn lưu lại một tiếng thét vô cùng chói tai của Tà Thần.  

             “Không…”  

             Mà đồng thời cũng vào lúc này, những tia chớp trên bầu trời bắt đầu hội tụ lại với nhau, hình thành một cái lỗ đen vô cùng dữ tợn.  


             Lúc này, hố đen trên bầu trời đã giăng xuống lôi điện, đem toàn bộ miếu hoang đánh cho tan nát.  

             Điều thần kỳ nhất là, cả hai thân thể của Triệu Vũ và Tiêu Nhược Lan đều không hề bị tổn thương chút nào.  

             Sau đó, chỉ thấy hố đen càng lúc càng to, dùng đến hấp lực vô tận của mình đem thân thể Triệu Vũ và Tiêu Nhược Lan cuốn vào bên trong.  

             Đến lúc này, hai mắt của Triệu Vũ mới mở ra, nhìn lấy hố đen khổng lồ ở trên hư không, trong lòng của hắn cảm giác vô cùng kỳ lạ, như có ai đó đang triệu hoán đến hắn, đem hắn cuốn vào hư không vô tận.