Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca

Chương 139






“Hừ, đừng để ta nhắc lại thêm một lần nữa, toàn bộ các ngươi đều cút hết cho ta. Nếu không, ta sẽ đem toàn bộ các ngươi lưu lại chỗ này?”





“Ngươi…”



Nghe được lời nói ngông cuồng của Thiên U, cả Cốt Đầu và Lãnh Mang đều vô cùng tức giận, bọn hắn muốn xông lên cùng Thiên U liều mạng một trận. Nhưng bọn hắn nghĩ lại một hồi, cảm thấy lúc này lấy cứng đối cứng với Thiên U cũng không phải là cách. Chính vì thế, lúc này cả hai chỉ có thể nhẫn nhục nhịn xuống.



Lãnh Mang hướng về phía đội ngũ của mình nói ra: “Đi!”



Vừa nói dứt lời, thân hình của hắn liền hướng về phía bên ngoài cốt sơn rời đi, cũng không có do dự chút nào.



Mà lúc này, ánh mắt của Thiên U cũng không có để ý đến Lãnh Mang nữa, hắn hướng về phía Cốt Đầu nhìn lại: “Còn ngươi?”



Cốt Đầu cảm nhận được khí thế trên người của tên Thiên U lần nữa muốn bộc phát, trong lòng mặc dù tức giận, nhưng hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, quay mặt nhìn về phía đội ngũ bên cạnh, quát to một tiếng: “Chúng ta đi!”



Nhưng trước khi rời đi, Cốt Đầu vẫn không quên buông xuống một câu đe dọa: “Thiên U, mặc dù thực lực của ngươi so với ta phải mạnh hơn, ta thật sự là đánh không lại ngươi. Nhưng Cốt Ma đại nhân tính khí không tốt, một khi ta đem chuyện này nói cho ngài ấy, thì ngươi hãy chờ nhận lấy sự trừng phạt của ngài ấy đi!”



Thế nhưng, Thiên U giống như không thèm để ý đến lời đe dọa của hắn một chút nào, còn mở miệng ra bạo rống một tiếng: “Cút!”



Đầu óc giống như bị một cây đại chùy nện thẳng, cả người Cốt Đầu đều lảo đảo như một tên say rượu, trong miệng còn phun ra một ngụm máu tươi.



“Ngươi… ngươi…”



Liên tục chỉ tay về phía Thiên U, Cốt Đầu đang muốn mở miệng ra tiếp tục nói câu gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Thiên U nhìn đến, con ngươi của hắn tức thì co rụt lại, hắn cuối cùng cũng không dám mở miệng ra nói tiếp, chỉ có thể cụp đuôi lại, nhanh chóng dẫn theo đội ngũ của mình rời đi.



Sau khi đợi cho đám người của Cốt Đầu và Lãnh Mang đều đã đi khỏi, tên Thiên U lúc này cũng không có trực tiếp đi vào bên trong cốt sơn, mà ánh mắt của hắn đảo sang vị trí của Triệu Vũ đang ẩn nấp, âm thanh lạnh lùng phát ra: “Ngươi còn chưa chịu cút ra khỏi đây cho ta?”



Bị khí thế của kẻ này chấn nhiếp, Triệu Vũ lập tức nhảy ra khỏi vị trí ẩn nấp. Lúc này, ở trước mặt của Thiên U và gần ngàn tên ma binh, Triệu Vũ cảm giác mình giống như một con cừu nhỏ, đang chờ đợi bày sói làm thịt. Thế nhưng, trong lòng Triệu Vũ lại không có một chút sợ hãi nào. Hắn tin tưởng, nếu như bản thân bộc phát toàn bộ thực lực, những tên ma binh này không thể nào bắt giữ được hắn. Ngay cả Thiên U, Triệu Vũ cũng có tự tin đánh nhau một trận.



Tuy nhiên, Triệu Vũ lại không muốn phải làm như vậy. Bởi vì hắn biết một khi bản thân bộc phát ra lực lượng của Tà Thần, lập tức có thể dẫn động đến những kẻ có thực lực cường đại hơn. Với lại, nơi này là Ma giới, Triệu Vũ cũng không dám chắc mình có bị đám Ma Vương đang ẩn nấp ở trong bóng tối kia theo dõi hay không. Vì thế, lúc này Triệu Vũ thật sự là không dám đánh cuộc.



Hơn nữa, thứ ở bên trong cốt sơn, Triệu Vũ cũng không biết chắc chắn nó có phải là thông đạo đi đến Thiên Long tinh hay là đi nơi nào khác. Vì thế, hắn cần phải kiểm tra chắc chắn, mới suy nghĩ đến hành động tiếp theo của mình.



Thế nên, Triệu Vũ lúc này mới hơi hướng về phía Thiên U cúi thấp đầu xuống, sợ hãi nói ra: “Thưa… thưa đại nhân, ngài… ngài cho gọi ta?”



Quả thật không ngoài dự liệu của Triệu Vũ, đám ma binh sau khi nhìn thấy bộ dáng hèn mọn của hắn, bọn chúng liền mất đi hứng thú, khịt mũi khinh thường. Mà ngay cả Thiên U cũng chỉ hơi liếc mắt nhìn Triệu Vũ một cái. Sau đó hắn liền quay sang nhìn một tên thuộc hạ ở bên cạnh, rồi ra lệnh: “Đem tên này đưa vào bên trong cốt sơn, để cho hắn tiến hành dò đường. Còn ngươi thì đi theo phía sau, chỉ cần hắn có bất cứ một cử động bất thường nào, cứ việc giết không tha!”



Nghe được mệnh lệnh này của Thiên U, thân hình Triệu Vũ không khỏi run lên một cái. Mà tên ma binh được Thiên U sai khiến, cũng dùng ánh mắt vô cùng chán ghét nhìn lấy Triệu Vũ, còn thuận tiện vung chân lên đạp trên người của Triệu Vũ một cái, sau đó mới quát to: “Đi, đi vào bên trong dò đường, đừng để cho U đại nhân mất hứng!”



Bị tên ma binh này đạp trúng, Triệu Vũ không dám tránh né, chỉ có thể run lẩy bẩy nói: “Vâng vâng, để ta đi, để ta đi!”



Nói xong, Triệu Vũ cũng không đợi cho tên ma binh này tiếp tục thúc giục, hắn làm một bộ vô cùng ngoan ngoãn, đi về phía trước để dò đường.



Mà tên ma binh dường như cũng mất đi hứng thú với việc đánh đập Triệu Vũ, nên hắn chỉ đi ở phía sau hừ lạnh một tiếng. Sau đó ánh mắt của hắn chăm chú nhìn về phía bên trong không gian tối om om của cốt sơn, thỉnh thoảng mới quay lại quan sát Triệu Vũ.



Quả thật, tên Thiên U này làm ngươi vô cùng cẩn thận. Hắn mặc dù đã để cho đám người Cốt Đầu cùng Lãnh Mang rời đi, nhưng vẫn không dám lỗ mãng, để cho đội ngũ của mình tiến vào bên trong, lại để cho Triệu Vũ cùng với một tên ma binh đi thăm dò trước. Còn độ ngũ của hắn, thì âm thầm đi ở phía sau lưng, ở bên ngoài cửa động, còn lưu lại một chi đội ngũ để đề phòng có người tập kích đánh lén.



Thế nhưng, Thiên U lại không nghĩ đến Triệu Vũ bề ngoài một bộ hèn mọn sợ hãi, nhưng trong lòng hắn lúc này đang không biết vui sướng, nở hoa đến bao nhiêu lần. Vốn dĩ Triệu Vũ còn đang đau đầu, không biết lúc nữa phải tách khỏi đội ngũ của đám ma binh này như thế nào. Nhưng lại không ngờ đến, vì tính cẩn thận của tên Thiên U này, nên tạo cho hắn cơ hội vô cùng thuận lợi để rời khỏi đội ngũ của Thiên U, một mình đi vào bên trong cốt sơn thăm dò trước.



Mặc dù Triệu Vũ cũng biết, bên trong tòa cốt sơn này ắt hẳn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm. Nhưng với việc chỉ phải đối mặt với một tên ma binh cấp bậc Bán Thần sơ kỳ, Triệu Vũ hoàn toàn tự tin có thể giải quyết tên này không một chút tiếng động nào.



Hiển nhiên, tên ma binh lúc này cũng không biết được cái chết đang đến rất gần với mình. Hắn nhìn thấy Triệu Vũ đang đi phía trước bỗng dưng bước chậm lại, nhất thời nổi giận mắng lên một tiếng: “Ngươi muốn làm cái gì? Làm sao lại đi chậm như vậy? Bước nhanh lên cho ta, nếu không thì đừng trách ta ra tay độc ác.”



Vừa nói, tên ma binh này vừa xách lên vũ khí, muốn đem Triệu Vũ chém ngay tại chỗ. Nhưng đúng vào lúc này, bên trong không gian tối om của tòa cốt sơn, đột nhiên phát ra một tiếng đinh tai nhức óc.



Ngay sau đó, từ bên trong bóng tối đi ra một tên quái vật hình người, toàn thân cao thấp của nó không hề có một chút thịt dư nào, chỉ lưu lại một cái khung xương trắng hếu, phía trên quần áo rách rưới. Thế nhưng, bên trong hốc mắt của nó lại lóe lên ánh sáng màu đỏ vô cùng quỷ dị.



Hơn nữa, trên tay của tên quái vật này còn cầm lấy một cây rìu rách rưới đen kịt. Trên đầu của nó còn đội một cái nón sắt, rất giống với một tên chiến binh thời cổ đại. Với lại từ khí thế và thân cao gần một trượng của nó, Triệu Vũ có thể khẳng định rằng, bộ xương trắng này là một tên cường giả Bán Thần sơ kỳ đỉnh phong, so với tên ma binh trước mặt còn muốn mạnh hơn mấy phần.



Thế nhưng, nếu như chỉ có một tên khô lâu như vậy, Triệu Vũ cảm thấy cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà, sau khi tên khô lâu này vừa mới đi ra không được bao lâu, thì Triệu Vũ liền nhìn thấy từ trong bóng tối hiện lên vô số những ngọn lửa màu đỏ. Ngay sau đó, là lít nha lít nhít khô lâu binh, từ bên trong bóng tối đi ra ngoài. Thực lực của bọn chúng, đều không thua kém gì với tên khô lâu binh đi ra trước nhất.

“Hừ, đừng để ta nhắc lại thêm một lần nữa, toàn bộ các ngươi đều cút hết cho ta. Nếu không, ta sẽ đem toàn bộ các ngươi lưu lại chỗ này?”





“Ngươi…”



Nghe được lời nói ngông cuồng của Thiên U, cả Cốt Đầu và Lãnh Mang đều vô cùng tức giận, bọn hắn muốn xông lên cùng Thiên U liều mạng một trận. Nhưng bọn hắn nghĩ lại một hồi, cảm thấy lúc này lấy cứng đối cứng với Thiên U cũng không phải là cách. Chính vì thế, lúc này cả hai chỉ có thể nhẫn nhục nhịn xuống.



Lãnh Mang hướng về phía đội ngũ của mình nói ra: “Đi!”



Vừa nói dứt lời, thân hình của hắn liền hướng về phía bên ngoài cốt sơn rời đi, cũng không có do dự chút nào.




Mà lúc này, ánh mắt của Thiên U cũng không có để ý đến Lãnh Mang nữa, hắn hướng về phía Cốt Đầu nhìn lại: “Còn ngươi?”



Cốt Đầu cảm nhận được khí thế trên người của tên Thiên U lần nữa muốn bộc phát, trong lòng mặc dù tức giận, nhưng hắn chỉ có thể nhẫn nhịn, quay mặt nhìn về phía đội ngũ bên cạnh, quát to một tiếng: “Chúng ta đi!”



Nhưng trước khi rời đi, Cốt Đầu vẫn không quên buông xuống một câu đe dọa: “Thiên U, mặc dù thực lực của ngươi so với ta phải mạnh hơn, ta thật sự là đánh không lại ngươi. Nhưng Cốt Ma đại nhân tính khí không tốt, một khi ta đem chuyện này nói cho ngài ấy, thì ngươi hãy chờ nhận lấy sự trừng phạt của ngài ấy đi!”



Thế nhưng, Thiên U giống như không thèm để ý đến lời đe dọa của hắn một chút nào, còn mở miệng ra bạo rống một tiếng: “Cút!”



Đầu óc giống như bị một cây đại chùy nện thẳng, cả người Cốt Đầu đều lảo đảo như một tên say rượu, trong miệng còn phun ra một ngụm máu tươi.



“Ngươi… ngươi…”



Liên tục chỉ tay về phía Thiên U, Cốt Đầu đang muốn mở miệng ra tiếp tục nói câu gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Thiên U nhìn đến, con ngươi của hắn tức thì co rụt lại, hắn cuối cùng cũng không dám mở miệng ra nói tiếp, chỉ có thể cụp đuôi lại, nhanh chóng dẫn theo đội ngũ của mình rời đi.



Sau khi đợi cho đám người của Cốt Đầu và Lãnh Mang đều đã đi khỏi, tên Thiên U lúc này cũng không có trực tiếp đi vào bên trong cốt sơn, mà ánh mắt của hắn đảo sang vị trí của Triệu Vũ đang ẩn nấp, âm thanh lạnh lùng phát ra: “Ngươi còn chưa chịu cút ra khỏi đây cho ta?”



Bị khí thế của kẻ này chấn nhiếp, Triệu Vũ lập tức nhảy ra khỏi vị trí ẩn nấp. Lúc này, ở trước mặt của Thiên U và gần ngàn tên ma binh, Triệu Vũ cảm giác mình giống như một con cừu nhỏ, đang chờ đợi bày sói làm thịt. Thế nhưng, trong lòng Triệu Vũ lại không có một chút sợ hãi nào. Hắn tin tưởng, nếu như bản thân bộc phát toàn bộ thực lực, những tên ma binh này không thể nào bắt giữ được hắn. Ngay cả Thiên U, Triệu Vũ cũng có tự tin đánh nhau một trận.



Tuy nhiên, Triệu Vũ lại không muốn phải làm như vậy. Bởi vì hắn biết một khi bản thân bộc phát ra lực lượng của Tà Thần, lập tức có thể dẫn động đến những kẻ có thực lực cường đại hơn. Với lại, nơi này là Ma giới, Triệu Vũ cũng không dám chắc mình có bị đám Ma Vương đang ẩn nấp ở trong bóng tối kia theo dõi hay không. Vì thế, lúc này Triệu Vũ thật sự là không dám đánh cuộc.



Hơn nữa, thứ ở bên trong cốt sơn, Triệu Vũ cũng không biết chắc chắn nó có phải là thông đạo đi đến Thiên Long tinh hay là đi nơi nào khác. Vì thế, hắn cần phải kiểm tra chắc chắn, mới suy nghĩ đến hành động tiếp theo của mình.



Thế nên, Triệu Vũ lúc này mới hơi hướng về phía Thiên U cúi thấp đầu xuống, sợ hãi nói ra: “Thưa… thưa đại nhân, ngài… ngài cho gọi ta?”



Quả thật không ngoài dự liệu của Triệu Vũ, đám ma binh sau khi nhìn thấy bộ dáng hèn mọn của hắn, bọn chúng liền mất đi hứng thú, khịt mũi khinh thường. Mà ngay cả Thiên U cũng chỉ hơi liếc mắt nhìn Triệu Vũ một cái. Sau đó hắn liền quay sang nhìn một tên thuộc hạ ở bên cạnh, rồi ra lệnh: “Đem tên này đưa vào bên trong cốt sơn, để cho hắn tiến hành dò đường. Còn ngươi thì đi theo phía sau, chỉ cần hắn có bất cứ một cử động bất thường nào, cứ việc giết không tha!”



Nghe được mệnh lệnh này của Thiên U, thân hình Triệu Vũ không khỏi run lên một cái. Mà tên ma binh được Thiên U sai khiến, cũng dùng ánh mắt vô cùng chán ghét nhìn lấy Triệu Vũ, còn thuận tiện vung chân lên đạp trên người của Triệu Vũ một cái, sau đó mới quát to: “Đi, đi vào bên trong dò đường, đừng để cho U đại nhân mất hứng!”



Bị tên ma binh này đạp trúng, Triệu Vũ không dám tránh né, chỉ có thể run lẩy bẩy nói: “Vâng vâng, để ta đi, để ta đi!”



Nói xong, Triệu Vũ cũng không đợi cho tên ma binh này tiếp tục thúc giục, hắn làm một bộ vô cùng ngoan ngoãn, đi về phía trước để dò đường.



Mà tên ma binh dường như cũng mất đi hứng thú với việc đánh đập Triệu Vũ, nên hắn chỉ đi ở phía sau hừ lạnh một tiếng. Sau đó ánh mắt của hắn chăm chú nhìn về phía bên trong không gian tối om om của cốt sơn, thỉnh thoảng mới quay lại quan sát Triệu Vũ.



Quả thật, tên Thiên U này làm ngươi vô cùng cẩn thận. Hắn mặc dù đã để cho đám người Cốt Đầu cùng Lãnh Mang rời đi, nhưng vẫn không dám lỗ mãng, để cho đội ngũ của mình tiến vào bên trong, lại để cho Triệu Vũ cùng với một tên ma binh đi thăm dò trước. Còn độ ngũ của hắn, thì âm thầm đi ở phía sau lưng, ở bên ngoài cửa động, còn lưu lại một chi đội ngũ để đề phòng có người tập kích đánh lén.



Thế nhưng, Thiên U lại không nghĩ đến Triệu Vũ bề ngoài một bộ hèn mọn sợ hãi, nhưng trong lòng hắn lúc này đang không biết vui sướng, nở hoa đến bao nhiêu lần. Vốn dĩ Triệu Vũ còn đang đau đầu, không biết lúc nữa phải tách khỏi đội ngũ của đám ma binh này như thế nào. Nhưng lại không ngờ đến, vì tính cẩn thận của tên Thiên U này, nên tạo cho hắn cơ hội vô cùng thuận lợi để rời khỏi đội ngũ của Thiên U, một mình đi vào bên trong cốt sơn thăm dò trước.



Mặc dù Triệu Vũ cũng biết, bên trong tòa cốt sơn này ắt hẳn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm. Nhưng với việc chỉ phải đối mặt với một tên ma binh cấp bậc Bán Thần sơ kỳ, Triệu Vũ hoàn toàn tự tin có thể giải quyết tên này không một chút tiếng động nào.



Hiển nhiên, tên ma binh lúc này cũng không biết được cái chết đang đến rất gần với mình. Hắn nhìn thấy Triệu Vũ đang đi phía trước bỗng dưng bước chậm lại, nhất thời nổi giận mắng lên một tiếng: “Ngươi muốn làm cái gì? Làm sao lại đi chậm như vậy? Bước nhanh lên cho ta, nếu không thì đừng trách ta ra tay độc ác.”



Hơn nữa, trên tay của tên quái vật này còn cầm lấy một cây rìu rách rưới đen kịt. Trên đầu của nó còn đội một cái nón sắt, rất giống với một tên chiến binh thời cổ đại. Với lại từ khí thế và thân cao gần một trượng của nó, Triệu Vũ có thể khẳng định rằng, bộ xương trắng này là một tên cường giả Bán Thần sơ kỳ đỉnh phong, so với tên ma binh trước mặt còn muốn mạnh hơn mấy phần.



Thế nhưng, nếu như chỉ có một tên khô lâu như vậy, Triệu Vũ cảm thấy cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà, sau khi tên khô lâu này vừa mới đi ra không được bao lâu, thì Triệu Vũ liền nhìn thấy từ trong bóng tối hiện lên vô số những ngọn lửa màu đỏ. Ngay sau đó, là lít nha lít nhít khô lâu binh, từ bên trong bóng tối đi ra ngoài. Thực lực của bọn chúng, đều không thua kém gì với tên khô lâu binh đi ra trước nhất.