Dưỡng Long Hóa Thần - Mạc Ca

Chương 132






Nghe được tiếng bước chân này, sắc mặt của Argus liền trở nên biến đổi, hắn vô cùng sợ hãi nói ra: “Tiểu chủ nhân, ngài hãy tạm thời chạy trốn đi. Nơi này không thể nào ở lâu được. Kẻ đó, hắn lại đến rồi. Nếu như để hắn nhìn thấy ngài, hắn nhất định sẽ không buông tha cho ngài đâu!”





Vừa nói, Argus vừa muốn đem Triệu Vũ đẩy đi. Nhưng xung quanh bên trong ngục giam làm gì có chỗ lẫn trốn?



Lúc này, Triệu Vũ cũng đã thu hồi lực lượng Tà Thần, hắn đem hư ảnh Ma Thần thu hồi lại trong cơ thể. Ánh mắt của Triệu Vũ bắt đầu đảo quanh bốn phía, nhưng nơi này, thật sự là không có chỗ để trốn đi. Mà trong khi đó, tiếng bên chân bên ngoài đã càng lúc càng gần, một luồng khí tức mãnh mẽ xông tới, làm cho ba người bọn họ đều cảm giác vô cùng nặng nề.



Trong lúc nhất thời, cả ba đều đưa mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt là một sự bất đắc dĩ không thể nào che giấu được. Nhưng ngay sau đó, Argus đột nhiên vỗ đầu mình một cái. Tiếp theo, hắn mới vung tay lên, nói ra: “Tiểu chủ nhân, vừa rồi là ta sơ ý. Hiện tại trên người của ta xiềng xích đã bị phá vỡ, ta tạm thời có thể sử dụng được thần lực. Nên ngài chờ ta một chút, ta có thể đưa ngài đặt vào bên trong không gian riêng của ta, đảm bảo là tên kia sẽ không cách nào tìm ra được tung tích của ngài đâu!”



Nói xong, cũng không đợi cho Triệu Vũ kịp phản ứng, một luồng lực lượng thần bí xông ra ngoài, đem cả Triệu Vũ và linh hồn của Hỏa Nhi đều bao trùm vào bên trong. Ngay sau đó, cả hai người bọn họ đều nhanh chóng biến mất, hoàn toàn không có một chút hơi thở nào lộ ra bên ngoài.



Mà lúc này, sắc mặt của Argus cũng bắt đầu trở nên nghiêm nghị, ở trong miệng của hắn, không ngừng lên tiếng lẩm bẩm: “Tiểu chủ nhân, nếu ngài đã là huyết mạch duy nhất của Ma Thần đại nhân. Thì hôm nay, hãy để ta dùng lấy sức mạnh cuối cùng của mình, đem huyết mạch của ngài ấy bảo vệ đi!”



Dường như làm ra quyết định vô cùng quan trọng, ánh mắt của Argus càng trở nên kiên định, hai mắt không ngừng nhìn chăm chú phía bên ngoài ngục giam.



Ngay lúc này, một thân ảnh khổng lồ từ bên trong bóng tối đi ra ngoài. Chỉ thấy trên đầu của con quái vật hình người này mọc ra một con mắt nằm dọc. Trên khuôn mặt của nó không có mũi, chỉ có một cái miệng rộng, kéo dài tới tận mang tai.



Mà trên người của nó, lúc này mặc lấy một cái áo giáp chỉ che tới trước ngực. Đồng thời, bên tay trái của nó là một cây chùy gỗ vừa thô, vừa to, có kích cỡ không kém gì thân hình của Argus. Nhưng điều đặc biệt nhất là, một bên tay còn lại của nó, còn cầm theo một sợi roi gai rất dài, ở phía trên đó phủ đầy các loại dao nhọn, vô cùng sắc bén. Cho dù là một vị thần dũng mãnh như Argus, mỗi lần nhìn thấy sợi roi gai này đều phải rùng mình một cái.



Nếu như lúc này Triệu Vũ có thể nhìn thấy được con quái vật này, hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì, hình dáng của nó không khác gì những tên Sơn Nhân mà hắn đã từng gặp phải ở Thiên Long tinh.



Chỉ có điều, con quái vật này ở đây lại có một cái tên khác. Một cái tên đủ khiến cho những tù phạm bị giam cầm ở Huyết ngục này, mỗi lần nghe nhắc đến đều phải rùng mình.



Sứ Giả Địa Ngục!

“Sứ Giả Địa Ngục, ngươi hãy tới đây đi, hãy dùng lấy linh hồn của ngươi, đốt lên ngọn lửa vĩnh hằng của Ma Thần vĩ đại. Ta, Argus hôm nay cho dù có hiến dâng hết thảy sinh mệnh của mình, ta nhất định cũng sẽ giúp cho ngài ấy bảo tồn lại giọt máu cuối cùng của mình!”



Lúc này, Argus giống như một tín đồ trung thành, dang rộng lấy hai tay của mình, đem một trăm con mắt trên thân thể toàn bộ mở ra. Ánh mắt của hắn vô cùng kiên định, nhìn lấy tên Sứ Giả Địa Ngục dữ tợn đang bước dần về phía mình. Trong linh hồn của Argus lúc này, hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào. Một sức mạnh tín niệm vô cũng vững chắc vẫn luôn tồn tại trong linh hồn của hắn suốt mấy chục vạn năm qua.



Mà tên Sứ Giả Địa Ngục giống như bị Argus chọc cho nổi giận. Nó há cái miệng khổng lồ của mình, rít lên một tiếng vô cùng chói tai.



Gào…



Tất nhiên, Argus cũng không vì một tiếng rống này của nó làm cho hoảng sợ. Ma hắn lúc này giống như đang tích tụ lấy một loại sức mạnh hủy diệt nào đó, vẫn im lặng đứng nhìn lấy tên Sứ Giả Địa Ngục ở trước mặt mình.



Rống!!!



Lần nữa phát ra tiếng gầm tràn đầy giận dữ, uy nghiêm của một Sứ Giả Địa Ngục như nó lúc này đã bị Argus làm cho mất sạch. Trong lúc nhất thời, con mắt nằm dọc vốn chỉ có một màu trắng dã, bây giờ bỗng dưng phát ra tia sáng đỏ thẳm, bắn về phía thân hính đang yên lặng đứng ở trước mặt của nó.



Trong thoáng chốc, một luồng hơi thở hủy diệt vô cùng khủng khiếp ập đến. Nhưng Argus làm như không thấy, một trăm con mắt của hắn vẫn mở ra, thân hình bất động, tản mát ra một cỗ hơi thở mênh mông, bất tận.



Ngay tức thì, một luồng ánh sáng thần thánh ở trên người của Argus phát ra, đem luồng công kích hủy diệt của Sứ Giả Địa Ngục tiêu trừ đâu không thấy. Thế nhưng, dường như mọi thứ cũng chỉ mới bắt đầu, những vết thương do xiềng xích trước đây gây nên, cùng với vết lõm ở trước ngục mà lúc trước Argus bị Triệu Vũ đánh trúng. Lúc này, bọn chúng lấy bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra được, chúng đang nhanh chóng khép lại.



Đồng thời, cả người Argus giống như bị một tầng không gian bao phủ, khiến cho hơi thở của hắn trở nên mông lung, không thể nào xác định được.

Nghe được tiếng bước chân này, sắc mặt của Argus liền trở nên biến đổi, hắn vô cùng sợ hãi nói ra: “Tiểu chủ nhân, ngài hãy tạm thời chạy trốn đi. Nơi này không thể nào ở lâu được. Kẻ đó, hắn lại đến rồi. Nếu như để hắn nhìn thấy ngài, hắn nhất định sẽ không buông tha cho ngài đâu!”





Vừa nói, Argus vừa muốn đem Triệu Vũ đẩy đi. Nhưng xung quanh bên trong ngục giam làm gì có chỗ lẫn trốn?



Lúc này, Triệu Vũ cũng đã thu hồi lực lượng Tà Thần, hắn đem hư ảnh Ma Thần thu hồi lại trong cơ thể. Ánh mắt của Triệu Vũ bắt đầu đảo quanh bốn phía, nhưng nơi này, thật sự là không có chỗ để trốn đi. Mà trong khi đó, tiếng bên chân bên ngoài đã càng lúc càng gần, một luồng khí tức mãnh mẽ xông tới, làm cho ba người bọn họ đều cảm giác vô cùng nặng nề.



Trong lúc nhất thời, cả ba đều đưa mắt nhìn nhau, bên trong ánh mắt là một sự bất đắc dĩ không thể nào che giấu được. Nhưng ngay sau đó, Argus đột nhiên vỗ đầu mình một cái. Tiếp theo, hắn mới vung tay lên, nói ra: “Tiểu chủ nhân, vừa rồi là ta sơ ý. Hiện tại trên người của ta xiềng xích đã bị phá vỡ, ta tạm thời có thể sử dụng được thần lực. Nên ngài chờ ta một chút, ta có thể đưa ngài đặt vào bên trong không gian riêng của ta, đảm bảo là tên kia sẽ không cách nào tìm ra được tung tích của ngài đâu!”



Nói xong, cũng không đợi cho Triệu Vũ kịp phản ứng, một luồng lực lượng thần bí xông ra ngoài, đem cả Triệu Vũ và linh hồn của Hỏa Nhi đều bao trùm vào bên trong. Ngay sau đó, cả hai người bọn họ đều nhanh chóng biến mất, hoàn toàn không có một chút hơi thở nào lộ ra bên ngoài.



Mà lúc này, sắc mặt của Argus cũng bắt đầu trở nên nghiêm nghị, ở trong miệng của hắn, không ngừng lên tiếng lẩm bẩm: “Tiểu chủ nhân, nếu ngài đã là huyết mạch duy nhất của Ma Thần đại nhân. Thì hôm nay, hãy để ta dùng lấy sức mạnh cuối cùng của mình, đem huyết mạch của ngài ấy bảo vệ đi!”



Dường như làm ra quyết định vô cùng quan trọng, ánh mắt của Argus càng trở nên kiên định, hai mắt không ngừng nhìn chăm chú phía bên ngoài ngục giam.



Ngay lúc này, một thân ảnh khổng lồ từ bên trong bóng tối đi ra ngoài. Chỉ thấy trên đầu của con quái vật hình người này mọc ra một con mắt nằm dọc. Trên khuôn mặt của nó không có mũi, chỉ có một cái miệng rộng, kéo dài tới tận mang tai.



Mà trên người của nó, lúc này mặc lấy một cái áo giáp chỉ che tới trước ngực. Đồng thời, bên tay trái của nó là một cây chùy gỗ vừa thô, vừa to, có kích cỡ không kém gì thân hình của Argus. Nhưng điều đặc biệt nhất là, một bên tay còn lại của nó, còn cầm theo một sợi roi gai rất dài, ở phía trên đó phủ đầy các loại dao nhọn, vô cùng sắc bén. Cho dù là một vị thần dũng mãnh như Argus, mỗi lần nhìn thấy sợi roi gai này đều phải rùng mình một cái.



Nếu như lúc này Triệu Vũ có thể nhìn thấy được con quái vật này, hắn nhất định sẽ rất kinh ngạc. Bởi vì, hình dáng của nó không khác gì những tên Sơn Nhân mà hắn đã từng gặp phải ở Thiên Long tinh.



Chỉ có điều, con quái vật này ở đây lại có một cái tên khác. Một cái tên đủ khiến cho những tù phạm bị giam cầm ở Huyết ngục này, mỗi lần nghe nhắc đến đều phải rùng mình.



Sứ Giả Địa Ngục!

“Sứ Giả Địa Ngục, ngươi hãy tới đây đi, hãy dùng lấy linh hồn của ngươi, đốt lên ngọn lửa vĩnh hằng của Ma Thần vĩ đại. Ta, Argus hôm nay cho dù có hiến dâng hết thảy sinh mệnh của mình, ta nhất định cũng sẽ giúp cho ngài ấy bảo tồn lại giọt máu cuối cùng của mình!”



Lúc này, Argus giống như một tín đồ trung thành, dang rộng lấy hai tay của mình, đem một trăm con mắt trên thân thể toàn bộ mở ra. Ánh mắt của hắn vô cùng kiên định, nhìn lấy tên Sứ Giả Địa Ngục dữ tợn đang bước dần về phía mình. Trong linh hồn của Argus lúc này, hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào. Một sức mạnh tín niệm vô cũng vững chắc vẫn luôn tồn tại trong linh hồn của hắn suốt mấy chục vạn năm qua.



Mà tên Sứ Giả Địa Ngục giống như bị Argus chọc cho nổi giận. Nó há cái miệng khổng lồ của mình, rít lên một tiếng vô cùng chói tai.



Gào…



Tất nhiên, Argus cũng không vì một tiếng rống này của nó làm cho hoảng sợ. Ma hắn lúc này giống như đang tích tụ lấy một loại sức mạnh hủy diệt nào đó, vẫn im lặng đứng nhìn lấy tên Sứ Giả Địa Ngục ở trước mặt mình.



Rống!!!



Ngay tức thì, một luồng ánh sáng thần thánh ở trên người của Argus phát ra, đem luồng công kích hủy diệt của Sứ Giả Địa Ngục tiêu trừ đâu không thấy. Thế nhưng, dường như mọi thứ cũng chỉ mới bắt đầu, những vết thương do xiềng xích trước đây gây nên, cùng với vết lõm ở trước ngục mà lúc trước Argus bị Triệu Vũ đánh trúng. Lúc này, bọn chúng lấy bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra được, chúng đang nhanh chóng khép lại.



Đồng thời, cả người Argus giống như bị một tầng không gian bao phủ, khiến cho hơi thở của hắn trở nên mông lung, không thể nào xác định được.