Hắn ta là một kẻ thất bại, hoàn toàn thất bại. Khi sinh ra, trên khuôn mặt của hắn đã xuất hiện một cái bớt màu đỏ rất kỳ quái, người trong làng nói hắn là do quỷ vật đầu thai mà thành. Một gã thầy bói đi ngang qua làng thấy hắn cũng phán như vậy, lão ta còn nói sau khi hắn lớn lên sẽ mang tai họa đến cho dân làng. Vì thế, cả làng quyết định đem gia đình hắn đuổi ra ngoài, khiến cha mẹ hắn phải bỏ rơi hắn, đem hắn thả cho trôi sông.
Nhưng hắn lại may mắn được một gia đình chài cá ven sông vớt lên nuôi nấng. Khi hắn lên năm tuổi, cha nuôi của hắn vì cứu hắn mà bị chó dại cắn chết. Sau đó chừng ba năm, mẹ nuôi của hắn cũng vì hắn mà bị nước cuốn trôi. Vì cái chết của cha mẹ nuôi mà hắn bị dân làng chài đuổi đi, hắn phải lang thang khắp nơi, xin ăn đủ thứ. Có lúc, hắn bị bỏ đói đến năm sáu ngày liên tục, chỉ có thể lượm lặt từng chút mảnh vụn thức ăn còn sót lại trên đường để sống sót.
Một bà lão vì thương tình nên cho hắn một mẩu bánh mì, lúc đó hắn đã cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng ngày hôm sau, đột nhiên người nhà bà lão lại chạy đến tìm hắn. Bọn họ nói hắn là họa sát tinh, là quỷ vật. Hắn không hiểu tại sao mọi người lại đối xử với hắn như vậy. Cái chết của bà lão thì liên quan gì đến hắn?
Hắn không biết tại sao tất cả mọi thứ tồi tệ nhất cứ đổ ập lên đầu mình.
Cứ như vậy, hắn đã sống hơn hai mươi năm lang thang khắp các làng mạc, thôn trấn. Đôi lúc hắn bị người khác chửi rủa, bị đánh đập, bị coi thường. Nhưng hắn cũng dần quen với chuyện đó, hắn coi nó như là một lẽ đương nhiên của cuộc đời này. Hắn, một đứa con hoang của quỷ vật, mang trong người sức mạnh nguyền rủa vĩnh viễn không thể tẩy rửa.
Năm tháng cứ như thế lặng lẽ trôi qua. Cho đến một ngày, bầu trời đột nhiên đổ xuống một cơn mưa rất to, to đến nỗi không có mấy ai hứng thú đi ra ngoài đường. Còn hắn thì nằm co ro trong một cái miếu đổ nát mà bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Hắn ao ước giá như lúc này có một ả đàn bà nào đó ở ngay bên cạnh, cảm giác đó không biết sẽ hạnh phúc đến thế nào. Nhưng hai mươi mấy năm nay, với thân phận thấp hèn của hắn, đừng nói là đàn bà, cho dù là một con chó ghẻ cũng chẳng thèm đoái hoài đến hắn.
Nghĩ ngợi lung tung một lúc, trong đầu của hắn không khỏi nghĩ đến người phụ nữ ở trong cửa hàng bánh. Nàng là một phụ nữ góa chồng, năm nay tuổi cũng xấp xỉ bằng hắn. Nhưng nàng thật sự rất xinh đẹp, so với những người phụ nữ mà hắn gặp ở trên đường, đều không ai có thể sánh bằng.
Chỉ có điều, không hiểu lý do tại sao, chồng nàng lại qua đời một cách đột ngột vào ngay trong cái đêm tân hôn. Kể từ đó, người ở trong trấn đều đồn thổi, nói rằng, nàng là người phụ nữ có tướng sát phu. Hễ người đàn ông nào ở gần nàng, người đó nhất định sẽ chết.
Cũng chính vì cái lời đồn thổi ác ý ấy, kể từ đó đến nay nàng vẫn luôn ở một mình, lủi thủi trong cái tiệm bánh nhỏ, chẳng có một người thân bên cạnh chăm sóc.
Đôi lúc, hắn cũng đứng ở xa nhìn lén nàng mấy lần. Khi bị phát hiện, nàng thường chỉ nhẹ nhàng cười với hắn một cái, sau đó còn cho hắn vài mẩu bánh để ăn lót dạ qua cơn đói.
So với nàng, cái con mụ góa phụ vừa lùn, vừa xấu mở tiệm thịt lợn ở ngay bên cạnh thật đúng là một con cọp cái. Chắc có lẽ lão chồng của mụ khi xưa cũng bị mụ ăn mất rồi cũng nên. Hắn mấy lần bị mụ cầm chổi đập cho một trận thừa sống thiếu chết, mặc dù hắn chẳng lấy thứ gì của mụ cả. Đối với hắn, cái mụ già cửa hàng thịt chính là một cơn ác mộng trong đời. Cứ mỗi lần vừa nghĩ đến mụ, cả người hắn đều lạnh toát mồ hôi.
…
Trong lúc hắn còn đang nằm ở trong miếu hoang suy nghĩ bâng quơ về hình ảnh của mấy người phụ nữ trong trấn, thì lúc này ở bên ngoài đã có hai người vội vã chạy vào bên trong. Giọng của một người đàn ông trung niên vang lên: “Hừ, cái thời tiết quái quỷ gì vậy? Thật là…”
Trong miệng người này vừa nói vừa chửi thề mấy câu, sau đó hắn mới quay sang một người phụ nữ đang đứng bên cạnh.
“Ngọc Hoa, nàng không bị ướt chỗ nào chứ?”