Đường Lên Núi

Chương 7: Cái này gọi là nốt ruồi mỹ nhân hả?




Thời Quang tính toán một lát, cuối tháng Bảy mới bắt đầu báo danh thi tuyển vào đội tuyển Quốc gia, trước mắt có một cơ hội rất tuyệt để được tăng điểm! Cậu tham gia vào giải đấu Thiên Nguyên của cờ vây Trung Quốc!

Cậu đã trải qua hai vòng sàng lọc, đầu tháng Ba, cậu sẽ là một trong mười sáu kỳ thủ nổi bật, cùng với mười sáu kỳ thủ hạt giống tham gia giải đấu tại viện cờ Quốc gia.

Người chiến thắng cuối cùng sẽ khiêu chiến người giữ danh hiệu ‘Thiên Nguyên’ Triệu Băng Phong, để quyết định người mới nắm giữ danh hiệu này.

Khi dịp nghỉ Tết kết thúc, Thời Quang và Du Lượng đã hẹn gặp lại ở Bắc Kinh vào tháng Ba.

“Thời Quang, thực lực của cậu ngày càng tăng nhanh rồi đó.” trong phòng hội thảo của đội, sau một ván cờ, Hứa Hậu cười nói “Lại bị cậu thắng nữa rồi.”

“Theo trạng thái của em lúc này, cũng có thể khiêu chiến Thiên Nguyên lắm chứ.” Thời Quang nhướng mày.

Hứa Hậu đẩy kính “Cậu đã xem danh sách trận đấu chưa?”

“Hề hề, em biết anh Hậu cũng có trong danh sách, Á quân của cúp thế giới năm ngoái mà, một kỳ thủ hạt giống. Nhưng tỷ lệ thắng của em với anh Hậu hiện là 50-50.”

Hứa Hậu lắc đầu cười “Tự tin cũng là chuyện tốt. Tôi thật sự ngưỡng mộ cậu, bỏ lỡ nhiều thời gian như vậy vẫn có thể tiến bộ nhanh chóng. Cậu đã mua vé đi Bắc Kinh chưa? Cùng đặt chung một khách sạn đi.”

Giải đấu tổng cộng năm vòng, các cặp đấu với nhau, người thua sẽ bị loại. Mỗi vòng đều sẽ cách ngày, nghĩa là nếu trụ được tới cuối cùng, phải ở lại Bắc Kinh trong chín ngày.

“Em có chỗ trú ở Bắc Kinh rồi, định là sẽ đi trước hai ngày, đến lúc đó em sẽ xin nghỉ phép!” Thời Quang cười nói. Chính Du Lượng đã nói cậu có thể sống trong căn hộ của cậu ấy mà.

Cậu ấy đi gần nửa tháng rồi.

Thời Quang đột nhiên phát hiện, ngày trước dù có lâu rồi không gặp Du Lượng cũng không sao cả, vậy mà bây giờ mới nửa tháng đã làm cậu đêm nào cũng trằn trọc tới khuya.

Nhắm mắt lại, là nụ cười của cậu ấy, là nước cờ của cậu ấy, là vẻ kiêu ngạo của cậu ấy.

Phiền chết mất!

Nhưng lại rất muốn gặp cậu ấy.

Vào ngày đến Bắc Kinh, Du Lượng phải tập huấn ở viện cờ. Thời Quang không cho cậu ấy ra đón, cậu nói sẽ tự mình bắt xe đến viện cờ lấy chìa khóa, dù sao căn hộ cũng gần đó, cậu có thể tự mình đi được. Buổi tối tập huấn xong sẽ cùng nhau ăn tối.

Cậu còn tưởng cậu sẽ phải đứng trước cổng viện cờ chờ Du Lượng ra, không ngờ rằng cậu còn ở trên taxi đã thấy Du Lượng đứng đó rồi.

Một người vừa đẹp trai vừa cao ráo như vậy đang đợi cậu.

Aizz! Cũng không biết sau này cậu ấy sẽ thuộc về ai nữa.

Thời Quang xuống xe, Du Lượng liền bước nhanh tới.

“Đây, chìa khóa.” Du lượng nhíu mày “Một mình cậu đi sẽ không bị lạc đó chứ?”

Thời Quang đẩy Du Lượng một cái “Ban ngày ban mặt lại còn giữa đường giữa xá, không phải núi rừng hoang vu, tôi không biết tìm người hỏi đường à.”

Thật là, cái lịch sử đen đó không bao giờ xóa được.

Du Lượng bị Thời Quang đẩy vào cổng lớn viện cờ.

Đường ở Bắc Kinh không giống phía Nam, toàn là đường thẳng, dễ tìm vô cùng. Thời Quang chẳng tốn bao nhiêu công sức đã tới được căn hộ. Du Lượng cũng chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết hàng ngày cho Thời Quang.

Aizz! Sao cậu ấy lại tốt như vậy, mấy ngày nữa làm sao mà nỡ đi chứ.

Thời Quang thở dài, tháo giày đổi thành dép lê, cảm thấy bản thân càng ngày chả giống đàn ông con trai nữa rồi.

Suốt ngày cứ đa sầu đa cảm!

Không nghĩ nữa!

Khi Du Lượng kết thúc tập huấn trở về căn hộ, tình cảnh trước mắt khiến cậu lập tức nhíu mày.

Giày cởi ra không để trên giá mà một chiếc đằng đông, chiếc đằng tây. Vali mở ra nằm chình ình giữa phòng khách, vừa nhìn đã biết quần áo chỉ xếp bừa vào rồi bị lật tung hết lên, một số còn nằm rải rác trên đất, cuốn thế cờ sống chết với tách trà vứt hết lên bàn.

Trong nháy mắt có thể hình dung ra được Thời Quang sống một mình như thế nào.

Có tiếng nhấp chuột liên hồi phát ra từ phòng ngủ.

Du Lượng bước vào phòng ngủ, thấy Thời Quang đang nằm trên giường lên mạng chơi cờ.

“Sao không thu dọn hành lý trước đi?”

Có vẻ như ván cờ đang diễn ra rất căng thẳng, Thời Quang chỉ trả lời qua loa một tiếng.

“Chơi xong ván này, tôi sẽ dọn.” Du Lượng đi tới bên giường nửa quỳ xuống, khuôn mặt của Thời Quang vừa hay bị màn hình máy tính chặn lại “Nghe thấy không?”

Thời Quang qua loa ừ một tiếng.

Du Lượng có chút buồn bực, đột nhiên với tay đem máy tính ra sau lưng. Ngay khi màn hình bị chuyển đi, cả hai đối mặt với nhau, Thời Quang hơi sốc, định bắt lại nhưng không được “Ế đừng mà, đang đếm ngược đó!” nói xong, cậu mếu máo nhìn Du Lượng rồi lẩm bẩm “Hung dữ quá vậy, nghe thấy rồi mà.”

Du Lượng nhẹ giọng lại “Sống một mình cũng lâu rồi, sao không có chút tiến bộ gì vậy.”

Trong lúc nói chuyện, Thời Quang nhìn chằm chằm Du Lượng cười “Đừng nhúc nhích!”

Du Lượng còn chưa kịp phản ứng, Thời Quang đã đưa tay chạm vào môi dưới của cậu “Ý dợ, trên miệng cậu có nốt ruồi nè, sao trên miệng lại có nốt ruồi?”

Hai người cách nhau chưa đến ba mươi centimet, Thời Quang thích thú nhìn chằm chằm vào miệng và cằm của Du Lượng, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ “Trên cằm cũng có, còn ngay chính giữa, cái này gọi là nốt ruồi mỹ nhân hả?”

Du Lượng như muốn ngừng thở, cảm giác trên môi ngứa ngáy, cậu bắt lấy tay Thời Quang, dừng một lát rồi buông ra, nghiêng đầu mất tự nhiên “Nói bậy bạ gì đó.”

Thời Quang rút tay lại, ôm má nở nụ cười ngọt ngào “Đi dọn đây.” nói xong xoay người xuống giường. Cậu quá hiểu Du Lượng rồi, mỗi lần bị chọc ghẹo, được một chút là sẽ xị mặt ra. Lúc trước thấy Du Lượng lạnh lùng nên cậu không dám, nhưng sau đó càng chọc Du Lượng cậu càng cảm thấy buồn cười nên chả thèm kiêng nể gì luôn.

Aizz! Cứ vô tư thoải mái ở bên cạnh Du Lượng như vầy là được, không cần lo được lo mất, còn có thể chí chóe với cậu ấy mỗi ngày.

Du Lượng lấy lại máy tính, thấy đối thủ vừa đặt cờ, đến lượt mình. Cậu nhanh chóng đưa ra sách lược giúp Thời Quang. Đây vốn là một thế trận áp đảo, đi được hai ba nước cờ thì đối thủ đã nhận thua trung bàn. Du Lượng đóng máy tính, nhìn Thời Quang ngồi xổm thu dọn đồ đạc.

Lúc trước ở viện cờ tỉnh, Thời Quang thường cùng đám người Hồng Hà quàng vai bá cổ hi hi ha ha. Nói đến cờ vây, ngoài việc vô cùng để ý cậu ra thì Thời Quang cũng không khác gì cả. Bất cứ khi nào Thời Quang lộ ra cử chỉ quan tâm cậu, cậu gần như chắc chắn Thời Quang thích mình. Nhưng nếu … nếu Thời Quang chỉ thích cờ vây, mà người cậu ấy thích không phải là cậu thì sao?

Cậu kiên nhẫn đợi Thời Quang lộ ra chút gì đó, nhưng chỉ mong sẽ có một chút khác biệt, cậu không dám đánh cược.

“Du Lượng, tôi nói cậu biết, gần đây tôi cảm thấy rất tốt, còn thắng nhiều trận liên tiếp nữa.”

“Rất tốt.”

“Sao cậu lại không được chọn làm kỳ thủ hạt giống vậy? Cậu cũng là quán quân mà.”

“Tôi đang chuẩn bị cho giải đấu khác, sắp bắt đầu rồi, không muốn để mình quá mệt.”

“Tôi biết các kỳ thủ hạt giống đều là tuyển thủ hạng nhất trong nước, họ rất mạnh, vậy cậu nói xem, tôi bây giờ cảm thấy tôi có thể khiêu chiến Thiên Nguyên, có phải là không tự lượng sức không?”

Chân mày Du Lượng khẽ nhíu lại “Không đâu, hạng nhất không có nghĩa là sẽ không thua.”

Thời Quang nhoẻn miệng cười “Vẫn là cậu nói nghe hay hơn.”

Trận đấu ngày hôm đó, Du Lượng đưa Thời Quang đến nơi thi đấu, hai người cụng tay nhau như thường lệ, không cần nói thêm gì cả.

Vòng đầu tiên, top 32 vào top 16, thắng.

“Du Lượng, hôm nay tôi chơi có tốt không!”

“Rất tốt.”

Vòng thứ hai, top 16 vào top 8, thắng.

“Du Lượng, hôm nay tôi đã thắng một người thất đẳng đó! Tôi thấy trọng tài có chút ngạc nhiên.”

“Cậu giỏi lắm!”

Vòng thứ ba, top 8 vào top 4, thắng.

“Du Lượng, tôi thấy anh Tự ngồi đối diện xéo tôi một chút, anh ấy thua rồi hahaha. Nhưng tôi thì thắng đó! Anh ấy còn khen tôi chơi hay, tôi có cảm giác anh ấy đang khóc trong lòng.”

“Xì, cho nên tôi đã nói hạng nhất không có nghĩa là sẽ không thua. Cậu vốn dĩ chơi rất tốt.”

Vòng thứ tư, top 4 vào top 2, thắng.

“Du Lượng, tôi có lẽ gặp vận phân chó* rồi! Suýt nữa thì tôi nhận thua, anh ta lại đánh một nước cờ sai không đáng có.”

*Vận phân chó: một cách nói châm biếm những người đột nhiên gặp vận may, mà vận may này rất hiếm gặp hoặc trong cái đen đủi thì cũng có chút may mắn.

“Khả năng lập tức bắt lỗi đối thủ rồi đảo ngược tình thế vốn đã là thế mạnh.”

Sau bốn vòng liên tiếp, Thời Quang có chút mệt. Nhưng cậu chưa bao giờ có cảm giác như lúc này, cảm giác mình đang ở rất gần mục tiêu. Hơn nữa, Du Lượng không chỉ khen cậu, còn giúp cậu nghiên cứu đối thủ.

Thời Quang tựa vào giường nhìn Du Lượng đối diện bày kỳ phổ. Đột nhiên nghĩ, kiếp trước đã tích được phúc đức gì để kiếp này gặp được Du Lượng thế nhỉ.

Họ đang nghiên cứu thế cờ của đối thủ ngày mai, Hứa Hậu.

“Tôi cùng anh ấy đánh cờ mỗi ngày, hiểu tận gốc rễ luôn.”

“Thế nên anh ấy cũng hiểu rõ cậu.” Du Lượng gõ nhẹ vào bàn cờ “Cậu có bao giờ nghĩ trong lúc luyện cờ, anh ấy chưa cố gắng hết sức không.”

“Tôi cũng không dùng hết sức mà.”

Du Lượng cười cười “Anh ấy chơi cờ thận trọng, sẽ không cho cậu cơ hội bày ra tổng thể, ngày mai chơi cờ bớt ngông lại một chút.”

“Biết rồi nè ~”

Vòng thứ năm, top 2 vào top 1.

Hôm nay, Thời Quang và Hứa Hậu mặc trang phục lịch sự thay vì áo phông quần đùi như bình thường. Sân thi đấu trống trải, hàng ghế trọng tài và người ghi chép tạo cảm giác thật nghiêm túc.

Hứa Hậu mỉm cười vỗ vai Thời Quang, ngồi vào vị trí, cúi đầu kính lễ.

Cười thì cười, tự tin thì tự tin, Thời Quang muốn thắng.

Thật sự muốn thắng.

Càng đến gần mục tiêu, cậu càng muốn thắng.

Trên hành trình dài phía trước, chỉ có chiến thắng mới có thể đưa cậu lên thẳng mây xanh.

Đối thủ lần này là Hứa Hậu, một người cậu quen biết, người có thế cờ mạnh mẽ, nước cờ chậm mà chắc. Vì thế cậu nên tấn công lúc đầu, không được để nước cờ của Hứa Hậu thành hình, tỷ lệ thắng sẽ lớn hơn một chút.

Tương tự, Hứa Hậu cũng hiểu rõ Thời Quang. Những lúc luyện cờ bình thường, Hứa Hậu luôn là người chỉ dẫn. Cho nên anh ấy biết chính xác cách để đối phó Thời Quang.

Khi Thời Quang vào đến giai đoạn trung bàn, cậu nhìn lại ván cờ, bỗng sống lưng lạnh toát, siết chặt cây quạt trong tay.

Cậu đã rơi vào bẫy của Hứa Hậu, một cái bẫy đưa cậu vào chỗ chết. Cậu tính nhanh trong đầu, tính ra sao, thua thế nào. Không còn cách cứu vãn.

Thời tiết tháng Ba se lạnh, Thời Quang cả người lạnh toát, đặt hai quân cờ đặt lên bàn.

Người ghi chép và trọng tài bên cạnh gật đầu, bắt đầu phát biểu.

Vòng thứ năm kết thúc, người khiêu chiến danh hiệu, Hứa Hậu.

Thời Quang ngồi im trên ghế.

Hứa Hậu thở dài nói “Thời Quang, tôi thường nói ngưỡng mộ cậu, là lời nói xuất phát từ trái tim. Chúng ta đều là người của Dịch Giang Hồ, tôi ở viện cờ tận bốn năm.”

“Năm thứ ba, những đứa bạn bên cạnh tôi đều về trường đi học. Tôi thì vẫn mãi không có tiến bộ, trong lòng vô cùng hoang mang. Gia đình rất mong đợi, lúc đó tôi còn quá nhỏ nên không dám nói, chỉ ở trong ký túc xá xem tiểu thuyết.”

“Có một giải đấu, viện cờ cử tôi đi, nhưng tôi đánh rất tệ, trong lòng tôi nghĩ khi về nhất định sẽ bị thầy Đại đập bàn quát mắng vào mặt. Không ngờ thầy lại rất bình tĩnh dẫn tôi vào văn phòng nói vài câu.”

“Hứa Hậu, một là cậu ra ngoài cổng chạy hai tiếng, trở về vứt hết mấy cuốn tiểu thuyết kia đi, chuyên tâm đánh cờ. Hai là cậu ở đây đọc tiểu thuyết, ngày mai không cần tới viện cờ nữa.”

“Đêm đó, tôi vừa chạy vừa khóc, khóc suốt ba tiếng đồng hồ, lúc về vứt hết tiểu thuyết đi. Tôi nhận ra tôi chưa từng nỗ lực, lãng phí rất nhiều thời gian. Phải mất một năm nữa, tôi mới phân được hạng. Cho nên khi tôi thấy cậu, phân hạng được rồi lại lãng phí thời gian, tôi vừa đau lòng vừa lo lắng. Về sau khi thấy cậu đã lãng phí thời gian nhiều như thế nhưng thực lực không hề giảm sút, tôi thật sự rất ghen tị.”

“Thời Quang, cậu đã làm rất tốt rồi. Nhưng tôi tin cậu có thể làm tốt hơn.”

Hứa Hậu đứng dậy, cất bước đi xa.

Thời Quang ngơ ngác ra khỏi nơi thi đấu, Du Lượng đang chờ ở cổng, đưa cho cậu chai nước khoáng.

Cách nơi thi đấu không xa có một công viên, Du Lượng và Thời Quang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài, cậu uống nước không ngừng.

Thời Quang một lúc lâu cũng không nói gì, đặt chai nước khoáng bên chân, úp mặt vào hai gối.

Đúng vậy, người leo núi không chỉ có một, sao có thể dễ dàng mất đi sự kính sợ.

Một lần nữa, cậu vô cùng hối hận về quãng thời gian đã lãng phí. Hối hận cũng vô ích. Kể từ đó, cậu chỉ có thể bộc phát tinh thần chiến đấu mãnh liệt hơn trước, vắt kiệt năng lượng để bù đắp cho khoảng thời gian bản thân đã lãng phí.

“Du Lượng, tôi khó chịu quá.” Thời Quang lầm bầm.

Cậu đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai, bên người ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm của Du Lượng vang lên “Thật ra biểu hiện lần này của cậu rất tốt, điểm tích lũy đã tăng lên rất nhiều. Tháng sau chơi cho tốt ở giải đấu thăng hạng, lên được tứ đẳng là có 2360 điểm. Tháng 5 sẽ diễn ra trận tranh cúp Trân Châu – Tinh Long Chiến, vẫn còn cơ hội.”

“Vậy nên không thể có sai sót nữa.”

“Không sao đâu, cố gắng hết sức là được.”

“Nhưng tôi rất muốn vào đội tuyển Quốc gia.”

Du Lượng cười nhẹ “Tôi cũng muốn cùng cậu tập huấn, cho nên cậu phải cố gắng lên.”

“Có thật không?”

“Thật.”

Thời Quang dài người ra không nói gì.

Bên cạnh băng ghế có tiếng bước chân hơi do dự, Du Lượng ngẩng đầu thấy một cụ bà đang nhìn chằm chằm chai nước khoáng dưới chân họ. Cụ bà thấy có người nhìn lại, bà định tiến tới hỏi. Du Lượng đột nhiên đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu bà đừng phát ra tiếng. Sau đó nhẹ nhàng cầm chai nước khoáng đưa cho bà.

Cụ bà mỉm cười nhận lấy rồi bước nhẹ rời đi.

“Du Lượng ơi.” Thời Quang lại càu nhàu.

“Sao vậy?”

“Muốn hét lớn một lát.”

“Ừ.”

Thời Quang nghĩ, cảm giác rơi xuống mà có người đón lấy thế này, thật tốt.