Đường Lên Núi

Chương 11: Làm sao vững lòng được đây?




Trước khi vào đội tuyển Quốc gia, Thời Quang mỗi ngày luôn mong rằng mình được đậu vào. Sau khi đến hai tuần, cậu thật sự cảm thấy đây không phải là nơi cho người bình thường.

Huấn luyện viên trưởng đưa ra cách huấn luyện đặc biệt để tập trung cho cúp Nongshim. Mô phỏng hoàn toàn, thậm chí còn tốt hơn thể chế thi đấu của cúp Nongshim.

Cúp Nongshim là giải đấu đồng đội nên họ sẽ đấu theo nhóm. Để công bằng các kỳ thủ cùng đẳng không cùng một nhóm, tránh không quá nhiều chênh lệch sức mạnh giữa các nhóm.

Vì vậy, mỗi nhóm năm người, hai người bát đẳng cửu đẳng, hai người lục đẳng thất đẳng, một người tứ đẳng hoặc ngũ đẳng. Vì số người tứ đẳng ngũ đẳng là ít nhất.

Để nâng cao tinh thần trách nhiệm đoàn đội, ba nhóm tấn công, nhóm quán quân được tính điểm tích lũy cho cả nhóm, hai nhóm bị loại không có điểm. Điểm của trận mô phỏng cúp Nongshim chiếm một nửa tổng số điểm hàng tuần của kỳ thủ.

Thứ hạng tổng điểm hàng tuần liên quan trực tiếp đến việc kỳ thủ ở lại hoặc rời khỏi đội tuyển Quốc gia.

Bằng cách này, kỳ thủ nhận thấy một mình chơi tốt cũng không ích gì, một mình không thể trụ đến cuối cùng. Nhất định phải có những đồng đội đáng tin cậy.

Nếu luôn muốn hợp tác với những đồng đội có thực lực mạnh thì cũng không thể, vì sau khi giành quán quân mỗi vòng đấu, lần sau sẽ phải bốc thăm để sắp xếp lại từ đầu.

Nếu trình độ cá nhân kém sẽ ảnh hưởng đến cả nhóm. Dù đồng đội không nói, nhưng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến vận mệnh cuộc đời đồng đội. Những kỳ thủ để thua không biết xấu hổ, tự trách mình sao? Ai mà không cố gắng hết sức để phân hạng, khó khăn lắm mới vào được đội tuyển Quốc gia, ai mà không vui mừng, nhưng lại bị người khác kéo xuống, có oan ức không chứ? Khi ghép đội lần nữa, trong lòng mọi người khó tránh khỏi ghét bỏ, cậu còn mặt mũi ngồi đó sao?

Vì vậy, mọi người đều cố gắng chơi tốt. Quả nhiên tinh thần trách nhiệm đoàn đội chính là đòn bẩy.

Vừa biến thái, vừa khắc nghiệt.

Nhưng huấn luyện viên trưởng nói nếu không trải qua nhiều lần gọt giũa, bản thân sẽ chỉ bị  người khác đánh bại trên đấu trường quốc tế.

Aizz, một tuần luyện tập kết thúc, Thời Quang nhìn thứ hạng của mình trên bảng xếp hạng, hạng ba bảng C, cậu thở dài.

Lại hạng ba bảng C. Nhóm C chỉ có năm người. Xếp vào bảng xếp hạng chung của toàn đội, nó thậm chí còn thấp hơn nữa. Du Lượng cùng với hai kỳ thủ hàng đầu khác trong nước, lên lên xuống xuống ở ba vị trí đầu bảng.

Trên thực tế, Thời Quang có tỷ lệ thắng rất tốt trong giải đấu kéo dài ba tiếng, chỉ cần nhìn vào kết quả cá nhân của cậu, cậu hoàn toàn có thể xếp đầu trong đội. Cậu có thể ngang tài ngang sức khi đấu cờ với những kỳ thủ có đẳng cao hơn.

Nhưng khi đấu theo nhóm, đội của cậu rất hiếm khi thắng.

Thế này là sao nhỉ? Thời Quang ngẫm nghĩ vài ngày.

Mặc dù cậu rút thăm mãi vẫn không rút trúng thăm cùng đội với Du Lượng … nếu nói đồng đội không mạnh thì cũng không phải … Thời Quang cũng đã vài lần cùng đội với một vài kỳ thủ xếp năm hạng đầu cả nước, vẫn thua nhiều thắng ít.

Một khi đấu nhóm, tỷ lệ chiến thắng của Thời Quang kém hơn so với các trận đấu cá nhân.

À phải, kể từ khi Du Lượng tiến thẳng lên cửu đẳng, điểm tích lũy của cậu ấy đã đứng top 8 cả nước rồi.

Nhìn Thời Quang đang đứng trước bảng xếp hạng, huấn luyện viên trưởng chuẩn bị ra ngoài bước tới, nói “Thời Quang, nếu như lòng em có thể vững vàng hơn, nước cờ của em hẳn là một thế giới mới.”

Huấn luyện viên đã đi xa, Thời Quang vẫn đứng đó.

Làm sao vững lòng được đây? Thể chế giải đấu này vốn dĩ đã làm người khác rất kích thích rồi. Tự phụ về thắng thua của mình cũng không sao, nhưng trong các trận đấu đồng đội, cậu phải chịu trách nhiệm về kết quả của bốn người còn lại vì sợ mình chơi không tốt. Trước khi thế cờ ổn định, trong lòng đã bị tảng đá đè nặng. Trong lòng có lo lắng thì chân tay sẽ bị trói buộc. Khi suy nghĩ về ván cờ và tìm ra cách để chiến thắng thì thời gian không còn nữa. Đây chính là cờ nhanh!

Thánh thần ơi.

Khó quá.

Thời Quang biết lòng không vững là điểm yếu trước giờ của cậu.

Những lời của huấn luyện viên trưởng cứ văng vẳng bên tai cậu … thế giới mới … thế giới mới … Cậu vất vả leo lên đến đây, còn chưa kịp nhìn ra thế giới, đã thấy một vách đá trước tiên.

Vách đá luôn ở đó, luôn quấy nhiễu cuộc đời cờ vây của cậu.

Lật sang kia, thì sẽ là một thế giới mới.

Nhóm A cuối cùng cũng kết thúc giờ nghiên cứu, mọi người cùng nhau bước ra khỏi phòng huấn luyện. Bước chân quen thuộc dừng lại bên cậu.

“Du Lượng, tôi lại đứng thứ ba bảng C.”

“Đừng gấp.”

“Vừa rồi huấn luyện viên trưởng nói lòng tôi không vững.”

“Đều là do được luyện ra thôi.”

“Aizz.”

“Ngày mai là cuối tuần, trước tiên đừng nghĩ đến việc chơi cờ nữa, ra ngoài với tôi một chuyến.”

“Đi đâu?”

“Đi bộ.”

“Hả?”

Núi ở phía Tây ngoại ô Bắc Kinh nối tiếp vô tận, cứ vào cuối tuần, nhiều người du lịch lại hẹn gặp nhau leo núi, tuy là nơi hoang sơ nhưng cũng là tuyến đường quen thuộc của người dân.

Du Lượng và Thời Quang đi theo sau một đội ngũ, một bước sâu, một bước cạn bước qua dòng suối trong khe núi. Họ mặc áo phông, đi giày thể thao, Thời Quang chống một cành cây dày và dài, cẩn thận giẫm lên những tảng đá bên bờ suối.

“Du Lượng, sao cậu biết nơi này?” phong cảnh rất đẹp, thời tiết tháng Tám mát mẻ hơn và không khí trong lành hơn trong thành phố, đi dạo trong rừng cũng không quá bắt nắng. Ở trong nhà quá lâu, ra ngoài hít thở không khí trong lành làm đầu óc minh mẫn hơn.

“Tôi từng cùng nhóm người Vương Tinh đến đây. Họ thường đến đây khi thấy buồn phiền.”

“Aizz, chơi cờ quả thật không dễ dàng. A ….!” Thời Quang giẫm phải một viên sỏi, trượt chân.

Du Lượng nhanh chóng giữ chặt cậu. Tim Thời Quang lại lỗi nhịp.

Gần đây, cậu đã lâu rồi không nghĩ lung tung bậy bạ, cậu vắt kiệt sức dồn hết vào việc luyện tập. Ở bên Du Lượng 24 giờ mỗi ngày, ăn uống, chơi cờ và ngủ cùng nhau. Nếu Thời Quang kết thúc muộn, Du Lượng sẽ mang đồ ăn cho cậu. Họ cũng chạy cùng nhau trong giờ thể chất vào mỗi buổi chiều.

Thời Quang không nhận ra trong xã hội của người trưởng thành, mọi người trong ký túc xá thường không chờ đợi để làm việc và ăn uống cùng nhau.

Dường như rất tự nhiên và hợp lý khi nghĩ cậu muốn ở cùng Du Lượng.

Thời Quang thậm chí còn không cảm thấy có gì không ổn, cậu đã dành cả ngày để suy nghĩ về cách làm sao để thắng nhiều hơn trong các trận đấu nhóm lần sau.

Hai người đi dạo bên bờ suối, Thời Quang vẫn huyên thuyên không dứt, Du Lượng chỉ lắng nghe “Tôi nghĩ bây giờ tôi tốt hơn nhiều rồi. Lúc trước khi tôi phân hạng, tôi còn bị một đối thủ to con xăm đầy cánh tay dọa mất hồn, cũng không nhớ đã sụp đổ bao nhiêu lần ở viện cờ. Trong lòng hoảng loạn thì đầu óc không thể tính toán được gì. Giờ nhớ lại, những chuyện đó có là gì đâu chứ.”

“Ừ.”

“Du Lượng, cậu có lúc nào cảm thấy căng thẳng không?”

“Dĩ nhiên có, chỉ là không nói nhiều như cậu.”

Ơ, Thời Quang cạn lời nhìn Du Lượng, nhưng cậu cũng không có ý định thay đổi “Tôi nghe họ nói, Lee Hoon sao lại lợi hại như vậy, càn quét hơn hai mươi giải quán quân thế giới. Trình độ của những kỳ thủ hàng đầu đều không khác nhau mấy, ngoại trừ tâm lý của Lee Hoon rất vững, thế nên anh ta có thể ổn định phát huy. Vậy thì tại sao tôi lại không thể chứ? Chỉ cần khi tham gia vào đấu nhóm, chưa bắt đầu thì tim tôi đã đập thình thịch rồi, không thể ổn định tâm trí, phải mất nhiều thời gian hơn bình thường để suy nghĩ một nước cờ. Tôi vốn dĩ không muốn, nhưng không thể kiểm soát được.”

“Ai mới đến đều không thể quen ngay được. Lúc tôi mới đến cũng không quen. Tôi thường ở một mình, đêm đêm ngắm trăng để tĩnh tâm. Cậu cứ thả lỏng, khi tham gia đấu nhóm, đừng suy nghĩ gì cả.”

“Nhưng tôi không muốn thua, càng không muốn hại người khác thua.” Thời Quang thở dài.

Du Lượng cười nhẹ “Cậu luôn bận tâm về cảm xúc của người khác. Lúc Hồng Hà không chơi cờ nữa, cậu đã buồn rất lâu. Hai ngày trước gặp học sinh của thầy Bạch, cậu còn buồn cả đêm. Cho nên cậu sợ sẽ kéo chân đồng đội, vậy thì đúng rồi còn gì.”

Lúc này, cả hai đã vượt suối và bắt đầu leo lên sườn đồi trong rừng cây.

“Như vậy …. không tốt lắm, đúng không?”

“Nếu cậu thờ ơ, không quan tâm như thế, thì không phải Thời Quang nữa. Làm chính mình cũng không có gì sai.”

Thời Quang ngẩn ra.

“Nhưng họ là đồng đội của cậu cũng là đối thủ của cậu. Trên con đường cờ vây chuyên nghiệp, ngoại trừ bản thân cậu, mọi người đều là đối thủ của cậu. Cậu không cần phải chịu trách nhiệm cuộc đời của người khác.”

Thời Quang lại sững sờ, sau đó mỉm cười “Nghe cũng có lý, nghĩ thế này, có vẻ không áp lực lắm.”

Trên sườn đồi chỉ có những người du lịch đang leo trên con đường hoang vu, đầy cỏ dại và đá. Du Lượng leo đằng trước, Thời Quang ở đằng sau. Một số con dốc có độ dốc lớn, vì vậy Du Lượng đi lên rồi quay lại kéo Thời Quang.

“Tôi nghe Dương Hải nói về nước cờ mà hai người thảo luận ở phòng xem đấu cờ tại cúp Thu Lan, cậu có thể hóa giải nước cờ của Lee Hoon, cậu còn sợ gì chứ?”

“Ừ nhỉ, cậu nói đúng!” hai mắt Thời Quang sáng lên, nhưng cũng chỉ cười rồi thôi “Trong phòng xem đấu cờ đâu có áp lực, nếu thật sự đối mặt với Lee Hoon, vẫn rất khó nghĩ ra.”

“Trong hai ván cờ đầu tiên, tôi luôn nhớ rằng người trước mặt tôi là Lee Hoon, như thế vốn dĩ không ổn, hoàn toàn bị anh ta áp đảo. Đến ván thứ ba, tôi đột nhiên hiểu ra, không thể lúc nào cũng nghĩ đối thủ là Lee Hoon. Cậu nói Lee Hoon cũng là người, cũng sẽ căng thẳng, sốt ruột. Tôi chợt nghĩ ván cờ này quan trọng với tôi, đối với anh ta cũng rất quan trọng. Kỹ năng chơi cờ của tôi không tệ, nước cờ anh ta đánh cũng rất khó chịu. Giống như giọt nước len qua khe đá, hết lần này đến lần khác dò thám, kích động anh ta để anh ta lộ ra khuyết điểm.”

“Tên nhóc cậu cũng nhạy bén quá nhỉ, haha.”

Sắp tới đỉnh núi, chỉ còn một con dốc đứng, Du Lượng sải một bước chân nhưng không lên được, Thời Quang duỗi tay đỡ eo Du Lượng đẩy cậu ấy lên.

Tuy nhiên, có một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu, cậu đứng dưới sườn, cắn chặt môi, cuối cùng hỏi “Du Lượng, đối với cậu … ngoại trừ bản thân cậu, những người khác đều là đối thủ sao?”

“Trước kia là vậy.” Du Lượng đứng trên đỉnh dốc, một tay bám vào thân cây bên cạnh, cúi người vươn tay đưa cho Thời Quang.

“Trước kia …” Thời Quang nghe không hiểu lắm, nắm lấy bàn tay đang dang ra của Du Lượng “Còn bây giờ thì sao?” lòng bàn tay hơi nóng, một lực kéo tới, kéo cậu lên đỉnh dốc.

Trên dốc là đỉnh núi, một vùng đất nhỏ bằng phẳng. Những người du lịch đã lên trước đó đang chuẩn bị xuống núi. Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, ngọn đồi tuy không cao nhưng có thể nhìn thấy những ngọn núi sừng sững phía xa, phía cuối tầm mắt có những ngọn núi cao hơn chắn ngang đường chân trời. Khung cảnh bao la thu vào trong mắt cậu, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái.

Du Lượng và Thời Quang nhìn nhau, đỉnh núi chỉ còn lại hai người họ.

“Thời Quang, bây giờ không phải nữa rồi.”

“Hả?” Tim Thời Quang đột nhiên nhảy lên “Tại sao?”

“Thế cậu nghĩ sao? Chẳng lẽ cậu chỉ muốn làm đối thủ của tôi thôi sao?” Du Lượng nghiêng đầu nhìn Thời Quang, đôi mày cong cong.

Thời Quang hít một hơi thật sâu rồi nhìn lại Du Lượng.

Con đường mà cậu đi, mỗi quyết định quan trọng đều liên quan đến Du Lượng. Lần đầu tiên chạm vào quân cờ, lần đầu tiên tự mình chơi cờ, quyết tâm làm cho Du Lượng xem trọng cậu, quyết tâm trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, ổn định tâm tình tham gia cúp Bắc Đẩu …

Cả một đường ôm quyết tâm muốn trở thành đối thủ của cậu ấy mà đi được đến đây.

“Tất nhiên tôi muốn trở thành đối thủ của cậu.” Thời Quang nói.

Du Lượng chỉ im lặng nhìn Thời Quang.

“Nhưng mà …” tim Thời Quang đập càng lúc càng nhanh.

Sau khi trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, cậu càng thấy nhiều người tiến bước với tín ngưỡng, nghiên cứu cờ nghệ, vươn lên đỉnh cao, chơi cờ thật cô đơn, họ lại bước đi một mình mà không hề phàn nàn hay tiếc nuối.

Chỉ có Du Lượng, duy nhất Du Lượng, dõi theo mỗi đoạn đường mà cậu đi. Khi cậu lạc lối thì nói cho cậu biết mục tiêu. Khi cậu khó khăn thì nói với cậu cách làm. Mỗi khi đuổi tới nơi, cậu ấy sẽ dịu dàng nói chúc mừng cậu.

Thời Quang nhíu mày, đôi mắt có chút đỏ.

Cậu luôn nghĩ về câu nói đó, suy nghĩ hồi lâu, cậu chợt hiểu ra một điều.

Du Lượng đã nói những người trong giới cờ vây đều là đối thủ và không cần phải chịu trách nhiệm về cuộc đời người khác. Nhưng … nếu cậu ấy chỉ coi cậu là đối thủ, thì những năm qua cậu ấy đang làm gì vậy chứ.

Cậu ấy vào nửa đêm nhận giải chạy đến chúc mừng cậu, cậu ấy từ bỏ hai ngày nghỉ của mình chỉ để đến nói lời tạm biệt với cậu trước khi đi. Cậu ấy ở nước ngoài chờ đến nửa đêm gửi lời chúc mừng năm mới. Dù chỉ còn nửa tiếng, cậu ấy vẫn chạy đến gặp cậu một lần.

Chơi cờ thật cô đơn, leo núi thật khó khăn. Người khác không có Du Lượng, cậu có Du Lượng. Những ngày tháng chơi cờ trước đây của Du Lượng không có sự xuất hiện của cậu, sau này cậu xông vào cuộc sống của Du Lượng, rồi hét ầm lên muốn đuổi theo cậu ấy.

Chính cậu rất lâu cũng không nhận ra, hai người họ đã sớm ở bên nhau rồi. Cả đoạn đường đã quá quen để hiểu ý nhau, nhưng vẫn luôn không hiểu được lòng này.

Thời Quang xoay người nhìn thẳng Du Lượng, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực “Nhưng mà … tôi không muốn chỉ là đối thủ của cậu.”

“Tôi cũng vậy.” Du Lượng cười rồi dang hai tay.

Cậu ấy cũng thế! Niềm vui khuấy động trong lồng ngực, Thời Quang không thể khống chế được nữa, cậu nhào vào lòng và tựa đầu vào vai Du Lượng, chạm vào thân nhiệt ấm áp của cậu ấy.

Du Lượng một tay giữ lấy Thời Quang, nhìn đường núi dưới chân, thở dài nói “Vậy mà cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi có mệt không … tôi sắp mệt chết rồi nè. Nếu tôi không liều mạng tiến về phía trước, làm sao cậu có thể liều mạng đuổi theo được.”

“Du Lượng, ý cậu là gì hả?”

“Aizz, cậu là một tên ngốc có thể suy sụp tâm lý bất cứ lúc nào cũng không hiểu văn hóa cờ vây, sao có thể trở thành thiên tài cờ vây được.” Du Lượng nói thẳng “Tim thòng luôn đó.”

Thời Quang cạn lời.

“Nhưng người khác không tốt bằng cậu, cũng không giỏi bằng cậu.”

“Thật à?” Thời Quang đứng thẳng dậy “Cậu ngưỡng mộ tôi đến thế luôn à.”

Du Lượng cũng cạn lời “Ừ.”

“Khi xưa cậu liếc mắt làm ngơ rồi bước qua tôi, có bao giờ nghĩ cậu sẽ có ngày hôm nay không.” Thời Quang trở nên vui vẻ.

Du Lượng nhìn Thời Quang lắc đầu bất lực, nhưng cũng không nhịn được nở nụ cười “Cậu nói người trong quân cờ, con đường phía trước.”

“Cậu không phải lại muốn hỏi người đó là ai đấy chứ?”

“Tôi chỉ chọc cậu thôi, tôi còn không hiểu cậu sao. Cậu muốn nói, những người cầm cờ đều đặt mình trong quân cờ, lúc đó cậu đã xác định cờ vây là tín ngưỡng cả đời cậu, nhất định phải luôn ôm lấy sự kính nể này đi hết con đường phía trước.”

“Còn cậu thì sao?”

“Tôi cũng vậy. Cho nên, chúng ta cùng đi.”

Người trong quân cờ, con đường phía trước.

Du Lượng và Thời Quang, bên nhau.