Lạc Tiểu Thiến phục hồi lại tinh thần, anh biết cô ở Maldives, như vậy là…
“Mới vừa rồi điện thoại là anh gọi?”
“Điện thoại gì?”
Cô nói ra nghi vấn của mình, Lãnh Tử Mặc cũng thật không ngờ cô cũng sẽ biết cuộc điện thoại kia nhất thời không kịp phản ứng.
Quả nhiên không phải là anh!
Cô đã nói anh không muốn cô, làm sao còn có thể quan tâm tới cô kia chứ? Anh từng xem qua dự án đương nhiên là biết cô đang ở đây, chẳng qua lànghe thấy cô khóc cho nên có lòng tốt an ủi chút, coi như lãnh đạo quantâm nhân viên của mình.
Tâm tình chìm tới đáy cốc, Lạc Tiểu Thiến nhẹ nhàng hít vào một hơi, cố gắng khóng chế lại cảm xúc của chính mình.
“Tôi thực sự không sao, không có việc gì tôi cúp máy đây.”
Đầu bên kia điện thoại Lãnh Tử Mặc tay nắm chặt điện thoại. Rõ ràng khóc rối tinh rối mù còn nói là không có việc gì! Cô gái ngốc nghếch này,đây là muốn làm anh lo lắng đến chết sao?
“Lạc Tiểu Thiến!” Giọng nói của anh đã có chút tức giận không che dấu“Bây giờ em hãy suy nghĩ cho kĩ, đây là cơ hội cuối cùng của em, hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra?Bây giờ tôi cho em 5 giây suy nghĩ,5…”
Cơ hội cuối cùng!?
Nếu cô không nói, anh sẽ vĩnh viễn không để ý tới cô nữa đúng không?
“4, 3…”
Lạc Tiểu Thiến xiết chặt ống nghe!
“2,1!”
“Không được!” Cô thất thanh hô lên “Không được gác điện thoại, không được không để ý tới em, không được đuổi em đi!”
Nếu đây là cơ hội cuối cùng, cô cũng không muốn mất đi, cho dù anh thậtsự muốn đuổi cô đi, ít nhất cô có thể nói cho anh biết tình cảm của mình còn quyền quyết định tùy thuộc ở anh.
Đầu bên kia điện thoại, Lãnh Tử Mặc nghe được lời cô nói, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là nhíu mày.
“Tôi nói muốn đuổi em đi lúc nào?”
”Những gì anh nói ở khu biệt thự Thế Giới thành,em đều nghe thấy hết!”
Giọng nói của cô mang vài phần ủy khuất, vài phần phẫn nộ
Còn nói sẽ mãi mãi bên nhau, nhanh như vậy đã nghĩ cách đuổi cô đi, nhanh ra phết đấy!
Nghe cô nói có chút hỗn loạn, nhanh chóng phân tích lời nói của cô, sauđó anh lập tức rút ra kết luận “ Em cũng có mặt ở Thế Giới thành, saokhông ra gặp tôi?”
“Em …Em không dám gặp anh!” Giong cô lí nhí rồi im hẳn
”Lúc ấy anh chỉ nói dỗi thôi.” Anh vội vàng giải thích với cô.
Lạc Tiểu Thiến hít hít mũi, “Thật sao?”
“Em dùng nước ấm rửa mặt trước được không?” Lãnh Tử Mặc dỗ dành.
”Không được!” Cô giữ chặt ống nghe không chịu buông.
Cô sợ rằng, buông tay lúc này, là mất nhau mãi mãi.
Nhận thấy cảm xúc của cô không ổn đinh, Lãnh Tử Mặc cũng không kiên trì nữa, “Vậy rốt cuộc em muốn nói gì với tôi?”
Cho tới bây giờ anh có thể chắc chắn rằng cô không hề gọi nhầm, mà thực sự muốn gọi cho anh!
“Em…” Lạc Tiểu Thiến lấy hết dũng khí nói: “ Lãnh Tử Mặc, thực xin lỗiem không nên nói những lời này, nhưng mà em… Em không thể kiềm chế bảnthân, em muốn nói cho anh biết, em cho rằng em có thể nhẹ nhàng rời khỏi Thế Giới Thành, nhưng em lại phát hiện, mem không làm được. Chỉ cầnnghĩ đến sau này em và anh trở thành hai người xa lạ thì em không thểlàm được bất cứ chuyện gì nữa, trong lòng em khó chịu lắm, cực kì khóchịu....”
Từ ngày anh xuống xe rời đi, cô chỉ tưởng rằng anh chỉ đang giận cônhưng sau đó lúc ở Thế Giới thành, cô chính tai nghe anh nói muốn đuổicô đi, cô mới chợt nhận ra rằng, người đàn ông này thực sự muốn từ bỏcô. Hai ngày nay, không lúc nào cô không nhớ anh, nghĩ đến sau khi côtrở về Bắc Kinh sẽ bị anh đuổi đi, cô rất sợ hãi. Cái cảm giác sợ hãi đó so với lúc bị Lục Hạo vứt bỏ còn thống khổ hơn gấp trăm ngàn lần!
Trái tim Lãnh Tữ Mặc tựa như có cái gì đó được lấp đầy như muốn tràn ra ngoài.
Cô nào đâu hay biết, anh cũng có cảm xúc tương tự như cô hay sao?
“Ngốc nghếch!”
Ở đầu bên kia điện thoại, anh vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ mắng một câu.