Lạc Tiểu Thiến không còn gì để nói!
Rất rõ ràng, người Tiêu Dương ám chỉ tới là ai– Lãnh Tử Mặc!
Cô thì không muốn cho hai người bọn họ gặp mặt nhau, sao anh ta lại nhất quyết muốn chờ tới khi Lãnh Tử Mặc tới mới chịu đi? Đây là ông trờiđang trừng phạt cô hay sao??
“Em đắc tội gì với anh sao?”
Sắc mặt Lạc Tiểu Thiến trầm xuống.
Quả thật đối với chuyện scandal lần này, nói trắng ra, cô cũng không trách Tiêu Dương.
Trong làng giải trí, thợ săn ảnh, các tờ báo lá cải bát nháo…Không gì không có. Việc này cũng không có gì mới mẻ.
Nghe nói cô bị thương, anh tới đây thăm cô, Lạc Tiểu Thiến rất là cảm kích.
Nhưng mà, ngay lúc này, người nọ lại tỏ thái độ muốn đối nghịch với cô!
“Tuyệt đối không có.”
Tiêu Dương từ trong giỏ trái cây lấy ra một trái táo, ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm lấy dao gọt trái cây đầy ung dung thong thả.
Một lúc sau, anh bỏ dao xuống đem trái táo đến cho cô.
“Như vậy đi, em ăn hết quả táo này, anh lập tức đi, cứ coi như là em đã nhận lời xin lỗi của anh được không?”
“Nói lời giữ lời?” Lạc Tiểu Thiến hỏi ngay.
“Bằng không chúng ta nghéo tay đi? Anh đưa tay kia lên, ngón tay út thon dài hơi cong lên.
“Không cần!”
Lạc Tiểu Thiến đưa tay qua, anh đem quả táo đặt trên tay cô, nắm phíatrên núm nhẹ nhàng kéo một cái vỏ quả táo liền theo lực kéo lộ hết rabên trong là lớp cùi thịt trắng mọng nước.
“Thế nào, ý tưởng này hay chứ?”
Đem vỏ trái cây ném vào trong thùng rác, Tiêu Dương không dấu được vẻ đắc ý trên khuôn mặt!
Lạc Tiểu Thiến mặc kệ hắn, chỉ đem quả táo tới miệng cắn một miếng thật to!
Bây giờ, cô thầm nghĩ nếu tiễn được vị ôn thần này đi, đừng nói là ăn một trái táo, ăn một cân ớt cô cũng đồng ý!
Một bên ăn táo, Lạc Tiểu Thiến cũng không quên liếc đồng hồ một cái, đãqua mười mấy phút đồng hồ Lãnh Tử Mặc sẽ không nhanh như vậy đã tớichứ??!
Theo động tác cắn – nuốt của cô, quả táo từ một phần hai, một phần ba,một phần tư… Rốt cục đến miếng cuối cùng, Lạc Tiểu Thiến đem hạt nhả ra.
Vẫn liên tục nhìn Lạc Tiểu Thiến ăn táo, Tiêu Dương liền đưa tay tới, cô cũng không khách khí đem hột thả vào lòng bàn tay của anh, miệng nhaitáo nhưng vẫn không quên nhắc “Anh có thể đi!”
“Được!” Tiêu Dương đem hột ném vào thùng rác, rút khăn giấy đưa cho côlau tay, trước khi đi còn không quên nói “Chúc em sớm bình phục.”
Sau đó anh từ chiếc ghế đang ngồi đứng dậy đi về hướng cửa phòng.
Giống như những cảnh trong những bộ phim truyền hình thường xuất hiện một màn cẩu huyết, ngay lúc đó cánh cửa phòng bị đẩy ra.
Nghe thấy tiếng động, Lạc Tiểu Thiến liền ngẩng mặt nhìn sang.
Một người đàn ông cao lớn, bước nhanh vào phòng, mặc âu phục tối màucàng tôn thêm dáng người hoàn hảo, gương mặt tuấn tú bình tĩnh khôngnhìn ra cảm xúc là vui hay buồn.
Tiêu Dương dừng bước, bên môi liền lộ ra ý cười.
“Xem ra, anh còn phải ở lại một lúc lâu!”
Lạc Tiểu Thiến xoay mặt qua nhìn về phía khuôn mặt tươi cười đáng ăn đòn kia, trong nháy mắt có ý nghĩ đem cái tên yêu nghiệt này từ tầng lầuném xuống!
Người này, là cố ý, tuyêt đối là cố ý!
Cái gì mà đợi cô ăn xong quả táo thì rời đi, hóa ra chỉ là kéo dài thời gian mà thôi!!!
“Tiêu Dương!”
Trong miệng vẫn còn miếng táo chưa nuốt hết, cô không nhịn được nữa mà quát ra một tiếng giận dữ!
Một tiếng này, kêu quá gấp, miếng táo bị mắc kẹt trong yết hầu xuốngkhông được mà thoát ra cũng không ổn, cô chỉ cảm thấy yết hầu mính cócảm giác đau, trong nhất thời không nói được gì.
Tiêu Dương xoay người quay trở lại., Lãnh Tử Mặc đã vội vã xông về phía trước!