Dương Lão Sư Ở Trên, Tôi Ở Dưới

Chương 30: Cây ước nguyện




Cố Tử Khâm chỉ là kẻ ngoài cuộc âm thầm quan sát câu chuyện của người khác. Có điều anh cũng không ngờ Khúc Tri Tịch lại có thể vượt trội đến như vậy. Nghe nói cuộc thi cấp quốc gia sẽ được tổ chức tại thủ đô, đáy mắt Cố Tử Khâm có phần phức tạp. Chỉ thấy khuôn mặt anh mơ hồ giãn ra, trong đầu dường như đang tính toán đến một thứ gì đó. Lần này ông trời thật sự là muốn giúp anh đạt được ý nguyện rồi.

Cùng lúc đó, điện thoại của Cố Tử Khâm vang lên. Anh nhìn vào màn hình điện thoại, khóe môi hơi nhếch lên, khi điện thoại kết nối, ánh nhìn của Cố Tử Khâm liền thay đổi.

“Mọi chuyện như thế nào rồi? Dương Diên Vĩ có chịu trở về không?”

Cố Tử Khâm liếm lấy cánh môi, từ tốn trả lời:

“Chú Dương không cần lo lắng. Mọi chuyện bây giờ vẫn ổn, mặc dù Diên Vĩ hiện tại vẫn không có ý định muốn về, nhưng cháu đã có cách. Chỉ trong một tháng nữa, cháu sẽ đem em ấy về lại thủ đô.”

“Được. Vậy thì chúc may mắn…”

Cố Tử Khâm ngắt máy, đem điện thoại cất vào túi quần. Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời trước mắt, khóe môi nhếch lên nở nụ cười tự đắc.

“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát. Dương Diên Vĩ, em cứ vui vẻ đi, đợi đến ngày đó, em có muốn thoát cũng không thoát được…”



Khúc Tri Tịch theo Dương Diên Vĩ về phòng giáo viên. Thấy bản thân đã thoát khỏi Kiều Tư Yến, nàng liền không khỏi thở hắt. Vốn cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc từ lâu, lại không ngờ Kiều Tư Yến vẫn còn ấp ủ hy vọng đó lâu như vậy.

Dương Diên Vĩ ngồi xuống ghế dựa, thản nhiên kéo lấy eo Khúc Tri Tịch, ấn nàng ngồi xuống đùi mình.

“Xem ra bạn học Kiều Tư Yến đó cũng không tồi, chung tình như vậy… tại sao lại không thích cậu ta?”

Khúc Tri Tịch nghe hỏi liền hơi hoang mang, nàng làm sao có thể thích đối phương được chứ? Với tính cách bay bướm đó của Kiều Tư Yến, chỉ sợ có một chục Khúc Tri Tịch cũng là không đủ đối với cậu ta.

Nàng nũng nịu rúc đầu vào cổ Dương Diên Vĩ, tham lam ngửi lấy mùi hương trên tóc đối phương, mi mắt chợt rũ xuống rồi từ từ khép lại. Tại giờ phút này, Khúc Tri Tịch liền bám chặt lấy cô, không nỡ rời xa.

“Biết làm sao được? Em không thích cậu ta là do cậu ta không có bản lĩnh, với bản chất đã ăn sâu vào máu đó, cậu ta sẽ thật sự toàn tâm toàn ý với em được sao? Vả lại, ngay từ lúc đầu, em rõ ràng đã thích cô rồi. Làm sao có thể… thích thêm người khác?”

Biểu cảm Dương Diên Vĩ thoáng có ý cười. Cô duỗi tay, cưng chiều xoa đầu ánh trăng sáng đang nằm gọn trong vòng tay mình. Cho dù có cho Khúc Tri Tịch mười lá gan, e rằng nàng cũng không dám làm điều đó.

“Câu trả lời cũng không tồi…”

Dương Diên Vĩ cưng chiều mà vuốt ve nàng, tại giờ phút này, nàng chỉ muốn rúc trong lòng của đối phương, mãi không rời xa.

“Tối nay thời tiết rất tốt, địa điểm mà lần trước em muốn đến, ngay ngày hôm nay có thể xuất phát…”

Khúc Tri Tịch vừa nghe, hai mắt lập tức liền mở ra, ngóc đầu dậy nhìn Dương Diên Vĩ. Nàng xém thì quên mất chuyện này, lúc nằm trong lòng cô, đầu óc nàng liền trở nên trống rỗng, một chút cũng không nhớ ra được chuyện gì. Dương Diên Vĩ chú ý đến như vậy, có phải rất giống nàng, rất muốn đến nơi đó hay không?

“Thật sao?”

Dương Diên Vĩ rất chắc chắn mà gật đầu. Thật tốt quá rồi, nàng cuối cùng cũng đợi được đến ngày này rồi. Biểu cảm trên mặt Khúc Tri Tịch vô cùng hạnh phúc, Dương Diên Vĩ nhìn đến thâm tình, chỉ hận không thể đem hết mọi thứ trên đời này trao cho nàng. Làm sao vậy nhỉ? Sao cô lại có thể cưng chiều đứa trẻ này đến mức ấy chứ?



Buổi tối khí trời vô cùng mát mẻ. Cây ước nguyện mà Khúc Tri Tịch đã nhắc đến thật ra nằm rất xa trung tâm thành phố, tiếp giáp với ngoại ô. Dương Diên Vĩ phải lái xe liên tục hai tiếng đồng hồ mới có thể đến nơi. Cô còn cho rằng một nơi nằm ngoại ô thành phố sẽ vô cùng ít người đi, lại không ngờ khi thật sự bước vào bên trong rồi, khung cảnh xung quanh mới khiến cho cô cảm thấy choáng ngợp.

Ánh sáng đỏ vàng phát ra từ những chiếc đèn lồng điện thật khiến bầu không khí trở nên ấm áp. Người đến nơi đây hoàn toàn không thưa thớt, Khúc Tri Tịch nhìn đâu cũng thấy đông đúc, thật sự rất náo nhiệt.

Dương Diên Vĩ từ xa đã thấy cổ thụ cao sừng sững giữa trời, xung quanh cây treo đèn lồng sáng rực. Khúc Tri Tịch nhìn đến ngây ngốc, giống như mở ra một thế giới mới trước mặt nàng. Biểu cảm của bạn nhỏ thật đáng yêu quá đi mất, Dương Diên Vĩ không nhìn được liền cười cưng chiều.

Cô duỗi tay nắm lấy bàn tay của Khúc Tri Tịch, chậm rãi cùng nàng đi đến cổ thụ rực rỡ ở phía xa. Mãi cho đến khi cái cây ấy đã hiện lên ở trước mặt, Khúc Tri Tịch liền không nhịn được mà cảm thán một câu.

“Lớn quá, hóa ra đây chính là cây ước nguyện…”