Dương Lão Sư Ở Trên, Tôi Ở Dưới

Chương 20: Đe dọa




Khi Dương Diên Vĩ trở nên mất bình tĩnh, ánh mắt Cố Tử Khâm thoáng chút phức tạp. Anh thật sự không hiểu, đó đã là chuyện của một năm về trước, rõ ràng không còn ai nhớ đến nữa, vì sao cô vẫn luôn cố chấp không buông.

Cố Tử Khâm nắm lấy bả vai Dương Diên Vĩ, xoay người buộc cô phải hướng về phía anh.

“Tôi sẽ không để bất kỳ ai ức hiếp em, tất cả đều là vì muốn tốt cho em.”

Dương Diên Vĩ hừ lạnh một cái, cúi mặt cười thất vọng. Cô gạt tay Cố Tử Khâm ra, ấm ức ngẩng đầu nhìn anh.

“Đúng, đúng vậy. Nếu anh có bản lĩnh như vậy, tại sao năm đó lại không đứng ra bảo vệ tôi? Bỏ đi Cố Tử Khâm, đây không phải là muốn tốt cho tôi, đây là áp đặt tôi… Anh tốt nhất vẫn nên trở về đi.”

“Tôi sẽ không đi đâu cho đến khi em đồng ý trở về.”

Dương Diên Vĩ bị bức đến đáng thương, khuôn mặt thoáng khóc, thoáng cười. Cô cuối cùng cũng lựa chọn rời đi để trốn tránh hết tất cả mọi thứ, nhưng ba lần bảy lượt ông trời vẫn không buông tha cho cô.

Cuộc trò chuyện vừa rồi của họ, tất thảy đều bị Khúc Tri Tịch nghe trộm được. Từng câu từng chữ đều rất rõ ràng, có điều, nàng vẫn không hiểu, tại sao người đàn ông tên Cố Tử Khâm đó luôn muốn đưa Dương Diên Vĩ về lại thủ đô, còn có năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến cô lưu lạc đến thành phố này? Tất cả đều như dấu chấm hỏi trong đầu nàng, hiện lên trong sự rối ren.

Khúc Tri Tịch trong vô thức liền nhíu mày, nhìn chằm chằm Cố Tử Khâm như có ân oán từ trước. Người này vừa đến đã muốn cướp lấy Dương Diên Vĩ của nàng, thử hỏi nàng có nên tức giận hay không?

Lúc Cố Tử Khâm nhìn thấy dáng vẻ lén lút của nàng, sự căng thẳng trong người cũng dịu xuống một phần. Anh thở dài một tiếng rồi mạnh mẽ xoay người, trước khi rời đi còn lưu lại một câu.

“Ba em đã đồng ý mối hôn sự của chúng ta rồi, dù muốn hay không, em cũng không có quyền từ chối.”

Chỉ một lời nói liền có thể khiến cho hai người rơi vào trầm tư. Dương Diên Vĩ nghiến răng thật chặt, biểu cảm căng cứng trên mặt lập tức được thả lỏng. Cô nắm lấy tay áo Cố Tử Khâm kéo lại, nhướng người nói vào tai anh.

“Nếu như một ngày nào đó tôi buộc phải kết hôn với anh, vậy thì anh hãy đợi kết hôn với xác chết của tôi đi.”

Dương Diên Vĩ nói xong liền lập tức đẩy anh ra khỏi nhà, sau đó cửa đóng lại rất mạnh, một tiếng “rầm” vang lên khiến Cố Tử Khâm không nén nổi kinh hoàng, cùng với câu nói lúc nãy, anh bắt đầu cảm thấy do dự rồi. Cố Tử Khâm ngẩng đầu nhìn trời rồi tự đánh lừa bản thân, cô mạnh mẽ như vậy, nhất định sẽ không dùng cái chết để đe dọa anh. Nhưng Cố Tử Khâm lại mơ hồ quên mất, người con gái anh yêu đã từng tự tử một lần. Nếu đã có lần một thì nhất định sẽ có lần hai, lần ba…

Khúc Tri Tịch chậm rãi đến bên cạnh Dương Diên Vĩ, bàn tay duỗi ra muốn chạm vào người cô.

“Cô Dương…”

Khúc Tri Tịch khẽ gọi một tiếng, Dương Diên Vĩ lập tức quay lại, giương đôi mắt phức tạp nhìn nàng. Thoáng thấy khóe môi cô nhếch nhẹ, nụ cười bất cần lúc nãy rõ ràng đã không còn nữa. Khúc Tri Tịch nhìn cô chợt sững người, ngón tay duỗi ra từ tốn lau nước mắt trên mặt cô. Vốn dĩ đã khóc, nhưng lại chẳng biết khóc từ lúc nào. Dương Diên Vĩ đã rất cố gắng để kiềm chế cảm xúc, nhưng cuối cùng vẫn để lộ điểm yếu trước mặt bạn nhỏ.

“Không sao Tri Tịch, tôi không sao.”

Khúc Tri Tịch không biết làm sao để dỗ dành Dương Diên Vĩ liền luống cuống ôm chặt lấy cô, thủ thỉ bằng những lời nói vụng về. Cô là người mạnh mẽ, đương nhiên sẽ không khóc lóc trước mặt bạn nhỏ, tuy nhiên có những lúc, con người ta lại trở nên yếu ớt một cách kỳ lạ, cũng vì một chuyện nhỏ nhoi mà âm thầm rơi nước mắt.

Thật ra mà nói, một người chọn khóc khi bị tổn thương, có lẽ sau khi khóc một trận mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng nếu người đó khi chịu tổn thương mà không thể khóc, hoặc khi đau khổ lại không nhận ra là mình đang đau khổ, nhất định họ sẽ không vượt qua được cái tôi của mình mà tha thứ cho bản thân. Những người như thế mới là những người đáng thương nhất.

Vậy nên, Dương Diên Vĩ luôn ra sức bảo vệ Khúc Tri Tịch, nàng lại quả quyết bám chặt cô không rời, không phải vì sợ cô không cần nàng, mà là sợ bản thân có được rồi lại để vụt mất đi. Thà là không có, còn hơn có rồi lại không giữ được.