Dương Lão Sư Ở Trên, Tôi Ở Dưới

Chương 17: Biểu hiện tốt, có thưởng




Lúc Dương Diên Vĩ lái xe đến nhà Khúc Tri Tịch, bên ngoài trời vẫn mưa rả rích. Bên trong biệt thự hào nhoáng rõ rệt nhưng cảm giác không có mấy ấm áp, nếu cho rằng đây là nhà ở, cô sẽ là người đầu tiên lên tiếng từ chối. Mặc dù bên trong rất gọn gàng, nhưng cảm giác vẫn giống nhà hoang hơn.

Mãi cho đến khi bước vào phòng Khúc Tri Tịch, cô mới cảm nhận được chút ấm áp hiếm hoi. Tone phòng mang màu sắc lạnh, cạnh giường đặt một tủ sách rất to. Dương Diên Vĩ nhìn đến choáng ngợp, bởi cách bố trí bên trong thoạt nhìn tưởng chừng đơn giản nhưng lại bao hàm rất nhiều thứ. Phòng nàng không có cửa sổ, thay vào đó là tấm thủy tinh dày được gia cố cẩn thận, bên ngoài là ban công kiểu cách mới.

Dương Diên Vĩ đặt tệp tài liệu dày cộm xuống bàn, ánh mắt nhìn Khúc Tri Tịch đầy phức tạp. Người thích gam màu lạnh, thường có tính cách ôn hòa, nhạy cảm và luôn nhiệt huyết với mọi thứ. Cô khá chắc chắn bạn nhỏ nhà mình là người có trái tim chân thành, cho dù có phải chịu rất nhiều tổn thương.

Mặc dù trong nhà không có ai, nhưng Khúc Tri Tịch thường có thói quen khóa cửa phòng. Bạn nhỏ này đừng chỉ nhìn dáng vẻ lanh lợi, hoạt bát ở bên ngoài, thật ra trong lòng lúc nào cũng cảm thấy trống trải. Hiện tại Dương Diên Vĩ đã xuất hiện, bù đắp cho nàng cô nhất định sẽ làm.

Khúc Tri Tịch ngoan ngoãn ngồi vào bàn học, kế bên còn có Dương Diên Vĩ kề cận, chỉ cần không phải ở một mình, muốn làm thế nào nàng cũng đều nguyện ý. Mấy kiến thức mà cô giảng nàng tiếp thu rất nhanh, biểu hiện rất xuất sắc. Trước kia trong đám sinh viên mà cô từng dạy, nếu người nào bắt kịp được nhịp độ giảng dạy của cô, điểm thi đều sẽ rất cao.

Mà những kiến thức Dương Diên Vĩ dạy cho nàng hoàn toàn không nằm trong chương trình cấp ba mà lại thuộc kiến thức của đại học. Có thể hiểu nhanh đến như vậy, xem ra Khúc Tri Tịch rất hợp tần số với cô.

Dương Diên Vĩ đưa ra mấy bài toán, chỉ một lúc sau nàng đều có thể giải được. Đứa trẻ này đúng thật là hơn người, là một trong số những hoa sen nở rộ từ vũng bùn hôi tanh. Đây không chỉ là kiến thức nâng cao, lại còn là kiến thức của đại học, Dương Diên Vĩ không tin, con vịt mà cô chăn không đạt được công danh.

Buổi học kéo dài đến tám giờ tối mới kết thúc. Dọn dẹp tài liệu, cô lén lút lôi ra một túi kẹo socola đặt vào tay Khúc Tri Tịch.

“Hôm nay biểu hiện rất tốt, phần thưởng cho em.”

Nhìn dáng vẻ ngẩn ngơ của bạn nhỏ, cô không nhịn được liền duỗi tay xoa đầu đối phương. Khúc Tri Tịch chỉ là không ngờ dáng vẻ của học tập cũng có thể đổi lại được phần thưởng. Trước kia, nàng điên cuồng học tập, chỉ mong đổi được sự tán thưởng của ba mẹ. Nhưng làm sao có thể chứ? Bọn họ đến ánh nhìn tự hào cũng không dành cho nàng, huống hồ là việc khen thưởng.

Vậy nên phần quà mà Dương Diên Vĩ dành cho nàng hôm nay, khiến nàng bỗng chốc nhớ lại dáng vẻ lấy lòng vô dụng của mình trước kia. Tuổi trẻ, ai chẳng muốn được ba mẹ công nhận, vậy nên mặc dù biết bản thân không thoải mái gì nhưng vẫn cố làm hài lòng người khác. Cứ vậy chạy theo tìm kiếm tình thương dành cho mình, chạy đến nỗi hai chân chảy máu cũng không biết như thế nào để dừng lại.

“Được rồi. Một đứa trẻ ngoan không thể không được thưởng kẹo. Vậy nên không cần nghĩ nhiều. Trễ rồi, tôi phải về đây.”

Khúc Tri Tịch hơi ngẩn ra một lúc mới vội vã đặt túi kẹo xuống bàn, chạy theo giữ Dương Diên Vĩ lại.

“Cô Dương, đừng về… có được không? Em… đêm nay… một mình không cảm thấy an tâm.”

Lúc nào cũng là cảm giác không an toàn, nếu có một lựa chọn khác ngoài việc ngủ một mình, nàng nhất định sẽ chọn nó.

Dưới cái nhìn đầy lo lắng của Khúc Tri Tịch, trong lòng Dương Diên Vĩ có hơi do dự. Ba mẹ nàng không trở về nhà đó là điều chắc chắn, một mình nàng ngủ trong phòng lại không cảm thấy an tâm. Khúc Tri Tịch nhanh tay cướp lấy tài liệu trong tay cô, ra sức năn nỉ.

Được rồi, khuôn mặt xinh đẹp ấy thật sự đã chiến thắng rồi. Dương Diên Vĩ thở dài một cái, cả người hướng lại vào trong phòng.

“Em muốn dụ dỗ tôi ngủ lại đây à? Coi như em cũng có chút thành ý, miễn cưỡng chấp nhận vậy.”

Dương Diên Vĩ nhìn thấy biểu cảm của Khúc Tri Tịch đã vui vẻ trở lại, trong lòng chợt có cảm giác an ổn lạ thường.

Nằm trên giường, bạn nhỏ liền không khỏi rúc mình vào trong vòng tay của Dương Diên Vĩ. Giống như đêm mưa ở nhà cô, khi nàng từ cơn ác mộng tỉnh giấc, được cô ôm ấp vuốt ve trong lòng, cảm giác đó an toàn biết bao nhiêu.

An ổn bên Dương Diên Vĩ, Khúc Tri Tịch chậm rãi kể lại quá khứ của mình. Rằng dáng vẻ cầu xin sự quan tâm của nàng trông như thế nào, nàng đã nổ lực ra sao, hay thậm chí là bộ dạng nhếch nhác trong đêm mưa hôm ấy, từng chút, từng chút một được nàng kể lại, không hề có ý muốn giấu giếm Dương Diên Vĩ.

Đứa trẻ ngốc này của cô hồn nhiên kể lại những thứ không tốt mà mình đã trải qua, tựa như hằng hà sa số không bao giờ hết. Kể đến mệt mỏi liền ngủ say trong cái ôm ấm áp của cô tự lúc nào. Khúc Tri Tịch là đứa trẻ ngoan, khi đứa trẻ ngoan gặp khó khăn sẽ cần nàng tiên đến giúp đỡ. Thật trùng hợp, Dương Diên Vĩ chính là nàng tiên đó.