Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 59




♪Anh và cô gặp nhau, anh và cô mến nhau, anh và cô yêu nhau; nhân vật chính trong câu chuyện này mãi mãi chỉ có anh và cô. Bất hạnh thay tôi lại sắm vai phụ, cố kiếm tìm đất diễn cho mình, lại phát hiện tất cả đều là uổng công, bởi trong kịch bản vốn dĩ đầu hề có vai diễn nào cho tôi.



Trần Nhất Lâm♪



** **



Kết quả Trình Nghi Bắc vẫn nhận chậu hoa kia, chẳng có nguyên do nào cả.



Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh trầm mặc giống vầy, trống rỗng vô thần nhìn vào đóa hoa xanh, lâu lắm mà chẳng nói chẳng rằng.



Hoa màu xanh là loài hiếm gặp, nên loài hoa này vô cùng quý giá, ít nhất thì đó giờ tôi không biết thật ra có hoa màu xanh tồn tại trên đời. Mềm mại mảnh mai, vậy mà bản thân nó lại trái ngược với sự mảnh mai nhu nhược vốn có đó, cứng cỏi vươn lên giữa đất trời.



Tôi chợt nhớ đến một người, Tây Thuần. Tôi luôn nghĩ loài hoa nào mới dành cho Tây Thuần, giờ được thấy hoa cúc xanh chợt cảm thấy đóa hoa này rất giống cô ấy, nhìn mỏng manh yếu đuối nhưng lại cảm thấy con người đó quật cường hơn ai hết.



Hoa cúc xanh



Ý Như: Hoa cúc xanh nè! ♥ Thích hông nào :3 hình dung vẻ đẹp của Tây Thuần đi nào…



Mạc Hoan cũng chẳng phải người nhàn rỗi thế kia, đển chỉ vì tặng mỗi chậu hoa. Cô ấy mới quen bạn trai, nhưng cha mẹ cô kiên quyết phản đối nên mới chạy đến đây mong Trình Nghi Bắc xin giúp. Cha mẹ cô ấy rất thương Trình Nghi Bắc.



Mạc Hoan chọt chọt Trình Nghi Bắc, chạy chọt tay tôi, “Anh ấy chán chết phải không chị?”



Tôi không hé môi.



“Nói đi nói đi, em không mách lại đâu.”



Tôi phì cười, “Bình thường anh ấy đâu có trầm mặc vậy đâu, chắc vừa gặp chuyện gì đó đặc biệt, nên muốn làm khác chút ấy mà.”



“Cả chị cũng bắt nạt em. Em không chơi với chị nữa.”



Tôi bật cười, con nít hả? Sư vô tư của cô ấy làm tôi ngưỡng mộ, cô bé chỉ bé hơn tôi hai tuổi mà như cách nhau cả thế kỉ.



Mạc Hoan vừa ăn xong là chuẩn bị về, nhưng vẫn giữ chặt tay Trình Nghi Bắc dặn đi dặn lại, “Anh đã nhận đồ hối hộ, lấy tiền của người ta thì phải giúp người ta đó, anh nhất định phải đứng về phía em. Nhớ đó, nhớ đó!”





Trình Nghi Bắc nhức đầu day trán.



Tôi lắc đầu, anh quay người nhìn tôi, “Cuối cùng cũng chịu về.”



“Em thấy cô bé rất dễ thương.”



Anh tán thành, “Ừ dễ thương, rất dễ thương.”



“Nếu cô ấy đã nhờ anh, hay anh cũng nên làm tròn nghĩa vụ của người anh đi, coi chàng trai kia rốt cuộc là người thế nào.”



“Tất nhiên rồi. Nó mới đến mà đã lấy lòng được em rồi à?”



“Vì bọn em đáng yêu hệt nhau, đồng loại phải hút nhau chứ sao.”



“Đó giờ anh chỉ nghe cùng giới đẩy nhau.”



Đúng là đồ không biết giỡn.



Ở lại thêm chút nữa, anh bảo có tư liệu quan trọng phải đến công ty lấy gấp, hại tôi tưởng anh sẽ đưa tôi về chứ! Từ khi quen anh, số lần tôi đi xe bus ngày càng nhiều.



Biết trước đã lái xe tới rồi, nhưng hối hận muộn màng mất rồi.



Đi bộ trên vỉa hè, chiếc xe bus chay vụt qua mặt tôi, ôi, sao số tôi hên vậy nè, sớm không chạy muộn không chạy, vừa thấy tôi liền vụt qua mặt tôi.



Đứng ngây ngốc một hồi, tôi mới nhớ ra mình phải về nhà.



Tôi thật không cố ý ở lại, bằng không đã không thấy xe Trình Nghi Bắc chạy về phía ngược lại với đường ra công ty.



Sao anh lại gạt tôi?



Có gì không thể cho tôi biết ư?




Chẳng nghĩ nhiều, lên một chiếc taxi đuổi theo xe anh. Tôi không tin anh sẽ vì những chuyện nhỏ nhặt mà lừa gạt tôi, bản năng cứ thôi thúc tôi đuổi theo để biết rõ chân tướng.



Đường này không phải hướng ra nghĩa trang lớn nhất thành phố ư, anh ra đó làm gì chứ?



Lo lắng trong tôi cứ to dần ra, nhưng tôi không định lùi bước.



Xuống xe, theo sau Trình Nghi Bắc, anh chỉ chú tâm đi về phía trước, không hề bận tâm đến mọi thứ tồn tại xung quanh. Rừng bia hiện ra trước mắt tôi, mỗi một tấm bia là một sinh mệnh đã lụi tàn. Nhìn anh đi qua từng tầng bia đến khi dừng bước.



Anh đứng lặng người trước một phần mộ, khóe môi lay động chẳng biết đang nói gì. Nhưng ngay giờ khắc này, bóng dáng anh lẻ loi cô độc, tôi chưa từng thấy anh như thế, vô lực đến nao lòng người, tựa như anh đã mất đi thứ gì đó trân quý nhất.



Anh đứng rất lâu, cuối cùng đặt gì đó trước bia mộ rồi mới vội vàng rời đi.



Sau khi anh đi, tôi mới bước đến chỗ anh đứng vừa rồi.



Trên bia mộ chỉ có có hai chữ: Nam Nam.



*Nam Nam ở đây nghĩa là lời thì thầm… Ai đoán được bia mộ này của ai chưa???



Một người chỉ có tên mà không có họ.



Lúc này tôi đã biết được thứ vừa rồi Trình Nghi Bắc đặt xuống là gì, là chậu hoa cúc xanh sáng nay Mạc Hoan mang đến, giờ anh lại đem hoa đặt ở đây. Anh muốn biểu đạt gì ư, mà người tên Nam Nam này có quan hệ gì với anh? Sao anh lại có thần sắc như vậy, còn cả ánh mắt lúc vừa thấy đóa hoa cúc xanh nữa, quá bi thương, quá mất mác.




Tất cả giống như một tấm lưới lớn bao trùm lấy tôi, còn tôi thì bị túm chặt trong đó.



Đi đến phòng quản lí nghĩa trang, tôi muốn biết một số thông tin.



Nhưng đều nghe những người trong đó trả lời rằng mộ phần quá nhiều, chẳng tra được điều thông tin gì cả, hơi thất vọng.



“Thật sự không có bất kì thông tin gì ư?” Tôi vẫn chưa chịu từ bỏ.



Một ông bác tuổi đã cao nhìn tôi, “Có gì lạ đâu, mà cô muốn biết về mộ phần của ai?”




“Mộ phần chỉ có tên mà không có họ ấy ạ.” Tôi nhìn ông ấy, hy vọng có thể có được manh mối gì đó.



Ông ấy tháo kính ra, “Ngôi mộ đó à, tôi biết đó.”



Tôi thở phào, bê một cái ghế nhỏ qua ngồi kế ông ấy.



Ông ấy nhìn tôi: “Ông nhớ rõ phần mộ đó nhất vì nó là cái mộ lạ nhất ở đây. Thường thì người ta mua đất, làm mộ vì người trong nhà qua đời, hay quá cố, nhưng người mua mộ phần này chỉ yêu cầu khắc tên lên tấm bia thôi, chứ không hề có tro cốt gì hết. Khi ấy ông thấy rất lạ, nếu không ai chết thì mua cái này làm gì. Nhưng người đó không chịu nói, ông cũng không hỏi gì thêm.”



Mộ trống, vốn không có người?



Nghĩa gì đây?



“Cho hỏi, người tới mua bia mộ này tên Trình Nghi Bắc phải không?”



“Không nhớ rõ, lâu rồi, mấy năm rồi.”



“Là một người đàn ông cao cao gầy gầy, anh ấy…”



Không đợi tôi hết lời, ông ấy đã lắc đầu, “Tuy ông không nhớ rõ hình dáng người đó ra sao, nhưng ít nhất cũng phân biệt được người đó là một cô gái.”



Cô gái?



Tôi càng lúc càng không hiểu, cũng chẳng biết thêm được thông tin gì nữa, đành cáo từ.



Cô gái mua bia mộ, bên trong trống không. Thế Trình Nghi Bắc biết bên trong trống rỗng ư…



Anh quen biết cô gái kia ư?



Cớ gì anh ấy lại đặt hoa cúc xanh trước bia mộ đó?



Tôi biết ý nghĩa của hoa cúc xanh là tình yêu vĩnh hằng.