Đường Kết Hôn Không Tình Yêu

Chương 26




Converter: Mây Trắng



Editor: Ý Như



Tây Thuần không về nhà, lấy cớ có việc bảo Trình Nghi Bắc cho cô xuống ở giao lộ, cô biết hành vi hiện tại của mình không bình thường, cũng thấy không vui trong mắt Trình Nghi Bắc, nhưng trong cô giờ là một mớ hỗn độn, loạn đến nỗi không bận tâm anh sẽ nghĩ thế nào.



Trình Nghi Bắc nhất định sẽ đến công ty, cô đã làm anh muộn rất muộn.



Cô bước đi một mình trên phố lớn, đi qua đường hầm, gặp dòng người qua lại thoáng qua. Rất ít khi cô đi một mình thế này, luôn thích đi cùng ai đó, cảm giác khi đi một mình không thoải mái. Cô đi đến quảng trường, đa phần là hai người hoặc ba người đi bên nhau, có người yêu, có vợ chồng, trông họ đều rất khắn khít.



Cô ngồi xuống tảng đá tròn, mua một miếng thơm gần đó. Thơm này được gọt sạch vỏ ngoài, cắt thành nhiều miếng ngâm trong nước, một miếng hai đồng. Cô cầm miếng thơm, cắn từng miếng một, chỉ là có ít nước cứ chảy xuống không ngừng, cô nghĩ tướng ăn của cô chắc chắn rất kinh.



Bên kia quảng trường phần lớn đều bán card điện thoại, còn có cụ già giơ vài cái bong bóng có thể phát ra tiếng, thỉnh thoảng có vài người bán hàng rong chở hoa quả đi ngang qua.



Mỗi người đều có một cuộc sống thuộc về mình.



Ăn thơm được phân nửa thì điện thoại của cô reo lên.



Tuy nhận điện thoại nhưng cô vẫn thấy hơi nghi hoặc.



Nhà xuất bản bên kia lại bảo tiểu thuyết của cô vẫn có thể xuất bản như thường. Chẳng lẽ Đỗ Trạch Nhiên không tạo áp lực nữa à? Dĩ nhiên cô không ngây thơ vậy rồi, nên cô gọi lại, mong bên kia có thể nói là ai đã giúp cô. Mới đầu cỡ nào đối phương cũng không chịu nói tên người kia, nhưng cô ngỏ lời rằng mình không muốn tùy tiện nhận ân tình của người khác, nếu không biết ai giúp cô, cô thà để tiểu thuyết của mình khỏi cần xuất bản nữa, dẫu sao bây giờ cô cũng đói chết rồi.



Thời điểm nghe ba chữ ‘Vương Hựu Địch’, cô ngẩn người.



Bởi lẽ cô rất hi vọng, tên đó có thể là ‘Trình Nghi Bắc’.



Có lẽ đây là cách thức mà ham muốn của con người cứ không ngừng tăng lên.



Lúc đầu cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có bất kì liên quan gì tới Trình Nghi Bắc; thế nhưng cô và anh vẫn đi chung trên một con đường, cô che giấu suy nghĩ với anh; sau đó cô và anh kết hôn, có lẽ đây là nhượng bộ lớn nhất của anh, nhưng trong cuộc hôn nhân này cô cũng hi vọng có được tình yêu của anh, cứ vậy rồi dần dần lại muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa.



Rõ ràng thời gian này, anh bận tối mắt tối mũi, rõ ràng cô luôn làm vướng chân anh, không giúp được gì mà vẫn muốn đắm chìm trong yêu thương chiều chuộng.



Cô đúng là loài vật vô cùng tham lam.



Thấy Vương Hựu Địch, nội tâm luôn bình tĩnh của cô cũng thấy xấu hổ.



Vương Hựu Địch ngồi gần cửa sổ nhà hàng, anh rất tỏa sáng, cũng không phải hôm nay cô mới biết.




Đơn giản là bước tiếp vài bước, cô nhớ từng có một cô gái kể cho cô nghe một chuyện. Cô gái đó là bạn học cấp hai của cô, cô ấy thích người ngồi cùng bàn với mình. Mặc dù Tây Thuần không hề thấy bạn nam đó có gì xuất sắc, cũng không hiểu bạn nam đó rốt cuộc có sức hấp dẫn gì. Nhưng đến trung học, khi tất cả gần như đã trở thành dĩ vãng. Tây Thuần lại gặp lại bạn nam đó, thật sự có cảm giác thâm tàng bất lộ. Tuy nhiên ngoài khen ánh mắt của cô bạn đó rất tinh, Tây Thuần cũng chẳng có ý nghĩ nào khác. Về sau cô bạn đó kể lại với Tây Thuần, có một năm tết âm lịch, cô ấy một mình đến lễ hội gần trường, thầm mong được gặp lại bạn nam. Thật ra nhà cô bạn đó cách nơi này rất xa… đã vậy khi đó nơi này còn đang quy hoạch, thực tế người đi dạo phố hay mua sắm đều không đi vào đây. Nhưng cô ấy vẫn kiên trì vào trong, số cô ấy cũng đỏ lắm, đã gặp được bạn nam, cô ấy muốn kiểm chứng lòng mình, gặp lại bạn nam đó sẽ có cảm giác gì, có còn xót xa không, có còn nhát run không, hay chỉ là một câu cảm thán: đây là người mình từng thích.



Cô bạn đó nói với Tây Thuần cô ấy tự đi kiểm chứng lòng mình, nhưng lại không cho cô biết kết quả thế nào.



Tây Thuần nhớ đến đây, bản thân cũng bình tĩnh lại, trước kia có phải mình đã ghen đến mất hết lý trí hay ngược lại, gián tiếp chứng minh căn bản cô không hề đáp lại tình cảm của Vương Hựu Địch?



Nội tâm có gì đó quét qua, có coi là mắc nợ không?



Cô ngồi đối diện Vương Hựu Địch, người phục vụ cầm thực đơn đến chờ bọn họ gọi món. Tây Thuần cũng chẳng biết nên ăn gì, gần đây khẩu vị của cô không tốt, nhưng vẫn nên ráng ăn một ít, buộc lòng tùy chọn một món, tuy thoạt nhìn không phải máu nhưng cô nhìn đến màu đỏ của nước sốt thậm chí dạ dày cũng không nhịn được muốn nôn. Ý Như: đau bao tử edit đến đoạn này run rẩy luôn, cái bụng nó nhộn nhạo óc bà nổi, chạy đi nằm hồi mới có sức edit típ.



Vương Hựu Địch đối với món cơm của mình không hề có chút ý kiến nào, nhưng vẫn không kiềm được quan sát Tây Thuần, cuối cùng phán một câu làm bản thân anh cũng bật cười: “Dạo này vẫn khỏe chứ?”



Câu nói ngàn năm chưa thay đổi, thật sự rất phù hợp với nhiều người, như là bạn cũ nhiều năm không gặp, tình cũ lâu năm chưa gặp lại, hay là đôi bạn thân tình cờ gặp lại, nhưng bọn họ thuộc loại nào?



Tây Thuần cười: “Vẫn tốt!”



Tây Thuần không nói dối, dĩ nhiên anh cũng tin tưởng.




Nhưng cô của hôm nay, không phải chỉ nói cảm ơn thôi… Đúng không.



Cô nhìn anh: “Hẳn anh cũng không tệ đâu”.



Không có hào quang của người thừa kế, lại có nhiều tự do mà nhiều người không dám mơ tới, chỉ cần không làm gì quá giới hạn, khác nào sống như cá gặp nước.



“Có lẽ trước kia thì đúng vậy, nhưng bây giờ làm gì cũng thấy không có sức”. Anh thở dài: “Có lẽ phải mất đi mới biết quý trọng”.



Cô chau mày: “Họa phúc khôn lường sao lại biết không phải phúc, biết đâu một ngày nào đó bỗng dưng phát hiện mất đi chẳng qua là để gặp được điều kế tiếp tốt đẹp hơn. Bởi do mất đi nên mới trưởng thành, học được sự trân trọng, nhìn sao cũng thấy đây là chuyện tốt cho mình”.



“Em đang an ủi anh à?” Vương Hựu Địch nhướng mày, rõ ràng hiểu ý của cô, nhưng lại thấy nó chỉ như lời nói suông phủ định quá khứ.



“Cứ cho là vậy đi, nếu anh cần lời an ủi”.



Một bữa cơm thôi, anh cũng không muốn làm cho không khí trở nên bế tắc, đành chọn đảo quanh vài chủ đề vô hại.



Tây Thuần cũng phối hợp một bên ăn cơm, một bên nghe anh nói.




Kỳ thật anh là người không tệ, dù cho phạm sai lầm, sẽ biết sửa sai ngay lập tức. Mà quan trọng là cô chưa từng, cũng chẳng muốn cho anh cơ hội. Trần Tư Dao nói cô máu lạnh, giờ khắc này Tây Thuần cũng hiểu được bản thân thật sự là đồ máu lạnh vô tình.



Bởi lẽ cô không hề cảm động, thật sự không hề, dù cho Vương Hựu Địch luôn yên lặng làm hết thảy cho cô, cô cũng không mảy may thấy cảm động.



Coi như cô ích kỉ đi, cô thấy mình đâu hề yêu cầu anh làm gì cho cô, anh cảm thấy lần này đã làm việc có ích cho cô, nhưng ngược lại làm cô thấy mình mắc nợ, là mắc nợ chứ không phải biết ơn, còn cô lại không thích cảm giác mắc nợ người khác, bởi lẽ cô biết mình không có gì để hoàn trả cả.



Cái miệng nhỏ nhắn thì đang ăn cơm, còn đầu thì đang nghĩ lát nữa nên lựa lời nào để nói.



Xong cô lại thấy đâu cần phải thế, nhiều lời cũng vô ích, không bằng cứ thẳng thắn thoải mái hơn.



Cô dùng khăn lau miệng, nhìn về phía anh: “Bây giờ em rất ổn, cũng rất thích cuộc sống hiện nay. Bởi vậy em không muốn có bất kì điều gì ngoài ý muốn quấy nhiễu đến cuộc sống của em”.



Cô nói có chừng mực, mà Vương Hựu Địch thì lại ngẩn người, anh làm phiền cô ư?



Anh cười mỉa mai: “Có phải hiểu lầm gì rồi không?”



“Chuyện bên nhà xuất bản, cảm ơn anh. Nhưng em hi vọng anh đừng làm gì vì em nữa, thân phận của chúng ta hiện nay không còn thích hợp”. Cô nói tiếp: “Trình Nghi Bắc cũng chỉ là người đàn ông bình thường thế thôi, em nghĩ chẳng có ai, cũng chẳng có người đàn ông nào không để tâm việc người phụ nữ của mình nhận sự giúp đỡ của người đàn ông khác. Thế nên sau này anh không cần lo lắng cho em nữa đâu”.



Cứ xem cô là kẻ vô ơn đi.



Sắc mặt Vương Hựu Địch bế tắc, nhưng vẫn bắt được trọng điểm: “Em đang sợ Trình Nghi Bắc giận à?”



Cô trầm mặc.



Theo tính khí của anh, anh sẽ trực tiếp lật bàn thể hiện sự phẫn nộ của mình.



Dường như cô chưa từng thấy điều này trước đây.



Nhưng anh không làm gì cả, chỉ là bừng tỉnh nhìn cô: “Sau này không như vậy nữa, sẽ không quấy rầy em thêm chút nào nữa. Nhưng mà chúng là vẫn là bạn mà! Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau là chuyện dĩ nhiên, không phải sao?”



Cổ họng cô căng cứng, không nói thành lời.



Sau đó Vương Hựu Địch chủ động xin đi giết giặc: đưa cô về nhà, nhưng cô từ chối.



Cô không biết cảm nhận lúc này của Vương Hựu Địch là gì, anh cảm thấy mình đã để vuột mất, nhưng vẫn còn cơ hội. Như thể anh thấy: tuy bây giờ Trình Nghi Bắc rất tốt với cô, nhưng ai biết được sau này thế nào, tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra. Mà anh rất không hiền lành hi vọng, lúc đó cô và Trình Nghi Bắc gặp chuyện không may.