Dưỡng Hồ Vi Hoạ

Chương 1: Tiểu hồ ly




Hai năm trước cha tôi mắc bệnh nặng qua đời, trước lúc qua đời đã để lại cho tôi một khoản tiền, nhưng chỉ dựa vào số tiền này thì không nuôi nổi bản thân. Cho nên tôi bắt đầu theo người trong thôn lên núi săn thú, dựa vào bán da lông thú để dành tiền, sau này còn cưới vợ.

Hôm nay tôi lên núi săn thú một mình, dọc đường nhìn thấy một tiểu hồ ly màu trắng, nó có bộ lông sạch sẽ nhât, xinh đẹp nhất trong số những hồ ly mà tôi đã gặp. Nếu đem bán thì chắc chắn có thể kiếm hơn 1,000 tệ.

Tôi đang nghĩ xem làm sao để bắt được tiểu hồ ly màu trắng này, tiểu hồ ly tròn mắt nhìn tôi, hình như không hề sợ tôi. Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của nó, tôi lập tức mềm lòng, hai năm qua chỉ sống một mình, rất cô đơn lạnh lẽo, tôi nghĩ hay là bắt vật nhỏ này lại, không bán lấy tiền, mà để nó bầu bạn với tôi, cho cuộc sống bớt cô đơn.

Nghĩ xong, lại ngẩng đầu liếc nhìn tiểu hồ ly kia, nó vẫn đứng tại chỗ, như thể đang quan sát tôi. Tôi chậm rãi đi về phía trước, nó không hề sợ hãi chạy trốn, lại còn vểnh đuôi lên, nhìn như cục bông, khiến tôi muốn ôm nó vào lòng.

Nhưng ngay đúng lúc đó, một tiếng vút vang lên, tiếp đó tôi nhìn thấy một mũi tên bay tới, cắm thẳng vào đùi của tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly lập tức ngã trên đất, kêu lên đau đớn, máu chảy ra từ trên đùi, xem ra nó không thể chạy được nữa.

Tôi chợt xoay người, thấy có kẻ đang cầm cung tên đứng cách đó không xa, thấy bản thân bắn trúng tiểu hồ ly, trên mặt còn rất đắc ý.

Kẻ này là con trai của trưởng thôn chúng tôi tên là Trần Nhị Bì, tôi và gã từ nhỏ đã không ưa nhau, khi còn bé thường xuyên đánh lộn, đến lúc trưởng thành quan hệ cũng chẳng khá hơn chút nào, chắc gã thấy tôi định chơi đùa với tiểu hồ ly, nên cố ý dùng tên bắn nó.

Thấy tiểu hồ ly đáng yêu như vậy, chỉ trong nháy mắt đã ngã xuống đất kêu la đau dớn, nhìn thôi cũng đau lòng, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, tôi bèn xoay người quát Trần Nhị Bì: “Cmn mày làm gì vậy!"

"Làm gì? Săn thú chứ làm gì, chậc chậc, da hồ ly đẹp như vậy, đem bán chắc cũng phải hơn 1,000 tệ nhỉ?" Trần Nhị Bì đi về phía tôi, trong ánh mắt tràn đầy trào phúng.

"Con hồ ly này do tao phát hiện, bán hay không cũng là chuyện của tao, mày xen vào làm lolz gì?"

Việc săn thú trong thôn mấy năm nay, cũng tạo thành một vài quy tắc đơn giản, người nào phát hiện con mồi trước thì thuộc về người đó.

"Xì, mày phát hiện trước thì đã sao, dù sao cũng do tao bắn trúng, vậy nó là của tao."

Trần Nhị Bì đi tới, đưa tay muốn chụp lấy tiểu hồ ly, tôi lập tức đẩy gã khiến gã mất thăng bằng, ngã trên mặt đất.

Trần Nhị Bì giận dữ, quẳng cung tên trong tay, từ dưới đất bò dậy, như thể muốn lao vào choảng nhau với tôi.

Tôi đã làm việc cùng cha từ nhỏ, nên khoẻ hơn hẳn các bạn đồng lứa, người thường đánh lộn chỉ so ai khoẻ hơn, Trần Nhị Bì tuy trông có vẻ ngang ngược, nhưng nếu đánh nhau thì chắc chắn gã đánh không lại tôi.

Nghĩ đến tiểu hồ ly đáng thương, tôi không có hứng đánh gã, đẩy gã ra thêm lần nữa, sau đó đi tới trước tiểu hồ ly.

Tôi đưa tay cẩn thận ôm lấy tiểu hồ ly, trông nó khá đau đớn. Hồ ly bị thương, tôi nhìn mà đau lòng, bé hồ ly dễ thương như thế, bị tên súc sinh Trần Nhị Bì biến thành như vậy, thật sự là vô cùng đau lòng.

Trần Nhị Bì biết đánh không lại tôi, sau khi bị tôi đẩy ra bèn nổi giận giậm chân, nhặt cung tên rơi lên trên đất, rồi hét về phía tôi: “Hà Như Thị! Mày chờ đó cho tao, tao nhất định sẽ báo thù!"

Tôi không thèm để ý gã, chỉ tập trung nhìn tiểu hồ ly trong ngực của mình, lỗ tai của nó trông rất đáng yêu. Tôi đưa tay sờ sờ, hy vọng có thể hóa giải chút đau đớn trên thân nó.

Bị Trần Nhị Bì chọc giận, tôi không còn lòng dạ nào tiếp tục săn thú, mà ôm tiểu hồ ly đi về phía chân núi.

Lần săn thú này tôi đi trực tiếp đường rừng, không đi đường nhỏ, lúc xuống núi vẫn băng rừng, nhưng lúc đi xuống lại phát hiện mình đã lạc đường.

Tôi vòng vo nhiều phương hướng, đi như thế nào cũng không tìm được đường xuống núi, nhưng cũng may mũi tên của Trần Nhị Bì không bắn trúng chỗ hiểm của tiểu hồ ly. Tôi rút tên ra, xé một miếng vải từ trên áo, băng lại cho tiểu hồ ly, nhờ đó máu không còn chảy nữa, chắc chăm sóc thêm mấy ngày là có thể khỏe hẳn.

Lại xuyên qua một rừng cây, tôi nhìn thấy một con đường nhỏ lạ lẫm, lúc này trời đã sập tối, một mình lang thang trong ngọn núi lớn này, còn may từ nhỏ tôi đã lớn gan, nếu đổi lại là người khác chắc đã sợ đến phát khóc.

Dọc theo con đường mòn đi thẳng xuống phía dưới, không bao lâu sau tôi nhìn thấy phía trước có một ngôi miếu đổ nát. Tôi đã từng đến nơi này, nó cách thôn rất xa, không ngờ tôi lại đi đến nơi này.

Nếu như giờ quay trở về nhà, chắc cũng phải 12 giờ đêm rồi, huống hồ sau khi trời tối thì không nhìn thấy, ngọn núi cũng không đầy rẫy ánh đèn như trong thành phố, trời vừa tối nếu không có ánh trăng, đưa tay ra không thấy được năm ngón.

Cho nên tôi bèn ôm tiểu hồ ly vào trong ngôi miếu đổ nát, dự định ngủ tạm ở chỗ này một đêm, ngày thứ hai chỉ có trở về.

Tranh thủ lúc còn có chút ánh sáng, tôi bèn quét dọn sơ qua trong miếu để kiếm một chỗ để ngủ, sau đó ôm tiểu hồ ly nằm lên trên đó.

Tôi nhanh chóng sập tối, xung quanh tối đen như mực, cho dù gan lớn, nhưng một mình giữa chốn rừng núi hoang vu, trong lòng cũng có chút hoảng sợ.

May mà có tiểu hồ ly ở bên tôi, sau khi băng vết thương cho nó, trông nó hoạt bát hơn hẳn, hơn nữa không hề kháng cự tôi, luôn nằm ở trong lòng tôi, còn thường dùng chiếc đầu nhỏ bé dụi dụi vào cơ thể của tôi.

Lông trên người nó đặc biệt mềm, thịt trên bụng rất láng bóng, bởi vì vuốt rất đã tay, nên tôi cứ sờ tới sờ lui trên bụng nó.

Nhắc tới cũng kỳ, bé con này bị tôi hết sờ lại nắn, nhưng lại không dám nhúc nhích, lại còn có vẻ như đang xấu hổ, điều này khiến tôi chơi rất vui.

Trải qua thời gian rất lâu, tôi mơ mơ màng màng ngủ mất, vào nửa đêm có tỉnh lại một lần, hai mắt lèm nhèm mở ra, muốn đi tiểu. Nhưng vừa mở mắt, nhờ ánh trăng, tôi phát hiện trong lòng mình có một cô gái vô cùng xinh đẹp, quyến rũ, như hoa như ngọc.