Đường Giao Nhau

Chương 13




【 tác giả có lời muốn nói: 】

Đếm ngược ba chương nữa

Chờ bình luận cổ vũ (*^﹏^*)

—– vô truyện —–

Chu Diệc Thần đẩy cửa phòng, thấy Sở Hành đang nằm trên giường.

Hắn bò lên giường, đầu ngón tay vuốt thẳng lông mày nhíu chặt của anh, cúi đầu liếm môi Sở Hành.

“Sở Hành… Sở Hành…” Chu Diệc Thần nỉ non nói, “Anh thấy rồi à?”

Hắn kéo áo ngủ của anh, cắn hầu kết, không ngừng hôn lên cổ, ngón tay dùng sức xoa bóp mông Sở Hành.

Cơ thể Sở Hành căng cứng lại, anh chậm rãi mở mắt.

Từng nụ hôn ướt át rơi xuống ngực Sở Hành, anh dần dần có phản ứng.

“Chu Diệc Thần… Đừng như vậy…”

Mặc kệ Sở Hành nhẹ nhàng giãy dụa, Chu Diệc Thần kéo quần ngủ anh xuống, liếm dương v*t được bao lại bởi quần lót màu trắng.

“A ưm…” Cánh tay gắng sức chống cự của Sở Hành đã mềm nhũn.

Chu Diệc Thần cách một lớp quần ngậm lấy dương v*t anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm.

“A… A a… Không cần… Không cần như vậy…” Sở Hành nắm lấy tóc Chu Diệc Thần, cả người mềm nhũn.

Hắn kéo quần lót đã bị liếm ướt một mảng, Sở Hành phối hợp mở chân ra, quần lót màu trắng bị ném xuống sàn gỗ.

“Ưm a a… A ưm… Ha… Không…”

dương v*t sạch sẽ được ngón tay thon dài nắm lấy, Chu Diệc Thần liếm lên quy đầu anh, kích thích mãnh liệt làm Sở Hành cảm giác như bản thân sắp bị chơi hỏng.

Đầu lưỡi quấn lấy quy đầu, hắn cúi đầu, đem toàn bộ dương v*t ngậm vào trong miệng.

“A… A a… Ưm… Ưm a a…”

Đầu lưỡi liếm toàn bộ dương v*t, khoang miệng Chu Diệc Thần hơi co rút, gắt gao ngậm lấy, đầu nâng lên hạ xuống, không ngừng phun ra nuốt vào.

Má Sở Hành tràn đầy nước mắt, anh dùng sức kéo tóc hắn, rên rỉ bắn ra.

Tinh dịch theo khóe môi tràn ra ngoài, Chu Diệc Thần ho nhẹ vài tiếng, nuốt hết vào bụng, đầu lưỡi liếm tinh dịch dính trên khóe môi, thứ mà Sở Hành bắn ra, hắn nguyện ý ăn hết, cứ như đó là kho báu vậy.

Hai chân Sở Hành run nhè nhẹ, chưa kịp lấy lại tinh thần sau cao trào, người đã bị lật, ngồi quỳ trên giường, đưa lưng về phía Chu Diệc Thần.

Hai cổ tay được buộc vào nhau bằng sợi dây màu hồng, hắn chỉ thắt một nút đơn giản trên sợi dây.

Chu Diệc Thần hôn lên cổ Sở Hành, hắn nhẹ nhàng nói: “Anh là của em.”

Ngăn tủ được mở ra, Chu Diệc Thần lấy trong đó một cây bút lông.

Hắn mở nắp bút, cúi đầu viết lên người Sở Hành.

“Em làm gì vậy?” Sở Hành muốn phản kháng, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ đè xuống.

Hắn viết lên mông Sở Hành bốn chữ “Của riêng Chu Diệc Thần”, sau đó dùng đuôi bút cọ vào hậu huyệt, dùng sức cắm vào.

“A a… Lấy ra đi…!”

Chu Diệc Thần mặt vô cảm, cầm bút thọc vào rút ra hậu huyệt Sở Hành.

“Tên khốn ưm a a… Ưm… Anh… A a…”

Hậu huyệt được một cây bút cắm vào, cảm giác bị sỉ nhục làm anh có chút phát điên, đang định thốt ra mấy câu chửi bậy, đã bị hắn bịt kín miệng lại.

Bút được rút ra ném xuống đất, đầu ngón tay thẳng tắp trắng nõn thọc vào hậu huyệt sưng đỏ, ngón trỏ còn chưa chạm tới đỉnh, đã nhẹ nhàng khuấy động bên trong hậu huyệt.

Lúc ngón tay rút ra, ngón thứ hai và ngón thứ ba cũng cắm vào, Chu Diệc Thần cắm đến chỗ sâu nhất, cảm nhận thành ruột gắt gao bao bọc lấy ngón tay.

Hậu huyệt ấm áp này, luôn có thể xoa dịu Chu Diệc Thần mỗi lần hắn kích động.

Chu Diệc Thần rút ngón tay ra, nhìn hậu huyệt hồng nhạt không ngừng co rút, áp mặt lên.

“A…!” Đầu lưỡi mềm mại liếm huyệt khẩu, sau khi nhận ra thứ ở đằng sau là đầu lưỡi, cả người Sở Hành đều đỏ bừng.

Đằng… Đằng sau… Sao… Sao có thể làm vậy…

Sau khi liếm quanh nếp uốn một lượt, anh nhẹ nhàng đỉnh vào bên trong.

Sở Hành cố gắng kiềm chế cơ thể mềm mại, há miệng cắn mạnh ngón tay.

Chu Diệc Thần phản xạ có điều kiện buông lỏng tay, Sở Hành bò lên phía trước, sau đó xoay mặt quay ra nhìn hắn: “Em… Em không định giải thích cho anh sao?”

“Như những gì anh thấy.” Chu Diệc Thần mặt vô cảm, nắm mắt cá chân Sở Hành kéo xuống, “Sợ sao?”

“Em…” Sở Hành nằm trên giường, chân trái bị nâng lên, quy đầu thô to chống trước hậu huyệt không ngừng co rút, một phát cắm vào, anh mấp máy môi, “Những vết thương đó… Ưm a… Tại… Tại sao…”

“Mỗi lần anh làm em không vui, em sẽ tự rạch một vết.” dương v*t được thành ruột ấm áp bao lấy, Chu Diệc Thần thoải mái nheo mắt.

“A… A… Ví dụ như…”

“Anh đi cùng người khác, em không vui.” Chu Diệc Thần nói, “Nhưng nếu anh thò đầu qua nói chuyện với em, tâm trạng em sẽ tốt lên một chút.”

“Em khống chế bản thân, sợ sẽ dọa anh chạy mất.” Ánh mắt Chu Diệc Thần trở nên ảm đạm, “Nhưng em tự rạch tay cũng là để kiềm chế không giết tất cả những người động chạm, nói chuyện với anh.”

“Em… A a…” Sở Hành cắn đầu lưỡi, “Em như vậy từ bao giờ?”

“Ba năm trước.” Chu Diệc Thần cười.

Mấy năm nay, hắn luôn âm thầm để ý Sở Hành, định cứ như vậy sống hết một đời, ai ngờ người này từ đâu ra đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Chu Diệc Thần dùng ba năm để cảm hóa Sở Hành, cuối cùng vẫn bị anh phản bội.

Biết thế hắn đã đè anh ngay từ đầu, ít nhất có thể cảm nhận độ ấm của cơ thể anh.

Sở Hành bỗng nhiên cảm thấy tê tái con tim, anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói gì.

Hóa ra những cử chỉ, hành động khiến hai người lỡ chạm vào nhau, ánh mắt ôn nhu khi hắn nhìn anh, đều là sự thật.

Trớ trêu thay, dòng đời xô đẩy, hắn trở thành ông trùm xã hội đen, còn anh lại là cảnh sát ngầm.

“Em thật ngốc nghếch.” Sở Hành chế nhạo, “Ông trùm xã hội đen, mà lại đi thích cảnh sát nằm vùng.”

Chu Diệc Thần nhìn Sở Hành, ý cười đầy trong ánh mắt: “Không phải. Người em thích, vẫn luôn là anh.”

“Trời má…” Sở Hành tháo sợi dây trên cổ tay, ngồi dậy đè Chu Diệc Thần xuống giường, “Thật hết thuốc chữa mà.”

“Vậy… Câu trả lời của anh là?”

“Em cảm thấy anh mắc hội chứng Stockholm sao?”

“Em nghĩ rằng…” Ánh mắt Chu Diệc Thần có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh hắn đã nhoẻn miệng cười, “Chúng ta phải thật trân trọng đêm nay.”

Sở Hành vừa mới ở trên đã bị hắn lật người kéo xuống, anh nằm trên giường mở rộng hai chân, mắt bị dải lụa bịt chặt không nhìn thấy gì, trước một giây cao trào, anh cảm nhận được có vài giọt nước rơi tí tách xuống ngực, sau đó, cả người bị hắn ôm chặt.

Đôi lời editor: Mình sợ 1 số bạn không hiểu nội dung đoạn đầu chương này (thật ra mình edit mà còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra), nên để mình giải thích 1 chút nè. Đoạn đầu chương là nối tiếp của chương 12, lúc anh công tỉnh dậy và ngửi thấy mùi của thụ (mũi thính), thì anh công phát hiện thụ vô phòng và nhìn thấy những vết thương trên tay công, nên mới qua kiếm thụ rối ịch ịch á. Vì có đoạn công hỏi thụ là “anh thấy rồi à?”

Đôi lời editor.2: Hic, đọc mà thấy thương anh công quá, từ chương 12 là mình đã nản để edit rồi (vì thương công), nhưng nhỡ đào thì phải cố lấp thôi. Mình team nhà ngoại mà đọc truyện này còn thấy thương anh công quá trời quá đất luôn T_T khóc 1 dòng sông. Mấy chương sau càng đọc càng thấy thương, không biết mọi người thấy thế nào chứ mình đọc mà thấy thương lắm á.