Đường Đột Mỹ Nhân

Đường Đột Mỹ Nhân - Chương 23: Phiên ngoại: Ghen (hạ)




Thanh âm tràn ngập từ tính hấp dẫn, đôi môi khêu gợi hết khai lại hợp, phát ra lời dụ dỗ ngọt ngào ma mị.

Tiêu Hoàn Vũ còn chưa kịp định thần, thì đã bị ôm lấy, ngồi lên trên đùi Lý Long, xúc cảm mềm mại chạy dọc theo hai má, xuống cổ, lại thêm từng trận rượu hương, ý thức trong cơn say lại càng thêm phần mông lung, trong mờ hồ, cảm thấy được xiêm y của mình đã bị tình nhân vén bỏ, hơi lạnh đầu thu phảng phất trong không khí, vấn vít quanh thân mình chính là vị đạo trên người của tình nhân.

Ngón tay có chút lạnh lẽo linh hoạt lướt qua cột sống Tiêu Hoàn Vũ, ôn nhu vuốt nhẹ mấy cái trên lưng y, ve vuốt mấy cái, rồi lập tức hiện nguyên hình, chậm rãi trượt xuống phía dưới, thân mình Tiêu Hoàn Vũ một trận cứng đờ, bản năng thúc giục y nắm chặt lấy bờ vai của Lý Long, Lý Long giảo hoạt cười, ngón tay ở nơi tư mật liêu nhân kia vẽ mấy vòng, hơi ngứa, hơi dương, lại không chịu làm tiếp, khiến cho Tiêu Hoàn Vũ cũng phân không rõ, mình là thích thú hay khó chịu, không được tự nhiên mà vặn vẹo tahwts lưng, buồn bực hướng phía cái mũi Lý Long giảo một ngụm.

Lý Long chịu đau, kêu một tiếng, vừa bực vừa buồn cười, bưng mũi mà cười ha hả.

“Ngươi đang chụp ảnh cấp ba hả?? Còn muốn chờ gì mà không động thủ hở?”

“Ảnh gì cơ?”

“Nhanh lên chút!”

Còn chưa thúc giục xong, mặt Tiêu Hoàn Vũ đã hồng một mảnh. Tiêu Hoàn Vũ như thế, trong mắt Lý Long lại càng đáng yêu gấp vạn phần, nhẹ nhàng lần thứ hai hôn lên đôi môi y, đợi đến khi y trầm mê trong đó, mạnh dùng sức, lập tức tiến đi vào, Tiêu Hoàn Vũ kêu thảm một tiếng, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.

“Hoàn Vũ?”

“Ngươi chụp ảnh nóng hả? Tiến vào trọng điểm cho ta!!”

“….”

Giác ngộ sâu sắc rằng nói chuyện lúc này chỉ tàn phá phong cảnh mà thôi, Lý Long đơn giản ngậm mồm, biết Tiêu Hoàn Vũ khi nãy có điểm đây, vì thế luật động cũng ghìm lại, động tác mềm nhẹ cùng ôn nhu khiến cho Tiêu Hoàn Vũ dần lâm vào hố sâu của đay đón và khoái cảm… (đoạn sau thỉnh… tự tưởng tượng nha =.=)

Sau đó hai người ôm lấy nhau ngã vào khóm hoa gần đó, chờ cho cơn kích tình đi qua.

“My God, rốt cục đã có cơ hội thể nghiệm cảm giác đánh dã chiến” Tiêu Hoàn vũ nhìn lên bầu trời đầy sao, thở dốc nói.

Lý Long hơi nâng người dậy, dùng ống tay áo tinh tế lau đi mồ hôi trên trán Tiêu Hoàn Vũ, động tác nhỏ nhoi lại mang theo cẩn thận cùng tỉ mỉ, khiến cho Tiêu Hoàn Vũ trong lòng ngọt ngào không dứt.

“Uy, ngươi hôm nay rốt cục là mắc cái chứng gì! Bày cái mặt kinh tởm đó ra mà nhìn ta!!” Trước sau tương phản cực độ khiến cho Tiêu Hoàn Vũ ủy khuất không thôi, bắt đầu truy vấn.

Lý Long nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Còn dám hỏi, ngươi một chút cũng không để tâm tới ta.”

“Ngươi sống vui không đau không bệnh, ta lo lắng ngươi cái gì?”

“Ta đây cùng hạ nhân trong phủ liếc mắt đưa tình, ngươi vì cái khỉ gì không ngăn lại hả?”

Tiêu Hoàn Vũ vừa nghe đã la hoảng lên: “Ngươi đánh chửi hạ nhân trong phủ? Trời ạ, chuyện xảy ra lúc nào? Ta cảnh cáo ngươi nha, ta mặc kệ Đường triều nhà các ngươi có mấy thứ quy củ lạc hậu gì, dù sao ta là tín đồ trung thành của chủ nghĩa nhân đạo, nhất  định trong khả năng cho phép, phải bảo hộ nhân dân lao động cổ đại vô tội dưới tay mình nha! Đừng ép dì cả ( đại di) của ta tới diệt ngươi nhá!

Lý Long khó xử nhìn Tiêu Hoàn Vũ: “Tuy rằng từng chữ một ta nghe hiểu, nhưng là ghép lại thì không hiểu gì hết trơn… Còn có a, Hoàn Vũ, nghĩa của đại nghĩa diệt thân cũng không phải là “di” a, từ “di” này là nghĩa khác.

(từ “nghĩa” trong “đại nghĩa diệt thân” đồng âm với “di” trong “đại di” (dì cả))

“Ngươi đang nói cái quái gì đó? Cứ gọi di gọi nương liên tục thế làm gì?” Tiêu Hoàn Vũ lại càng hoang mang hơn.

“Dừng! Khoog nói mấy cái này nữa…” Kinh nghiệm đau thương của Lý Long nói cho hắn biết, nếu tiếp tục thảo luận cho ra ngô ra khoai thì kết quả chỉ có thể là hai mắt trừng nhau, mồm la cãi với mõm ngựa mà thôi!

“Tiếp tục nói vấn đề buổi chiều! Ta cùng Lý Phúc Nhi kia như thế! Ngươi sao lại không sinh khí?”

“Như thế là như thế nào?” Tiêu Hoàn Vũ vẫn không hiểu.

“Ta, ta sờ hắn, hắn, hắn ôm ta, ta, chúng ta….” Lý Long lắp bắp nói xong, Tiêu Hoàn Vũ còn chưa tiêu hóa hết, Lý Long đã muốn mặt đỏ tai hồng.

Tiêu Hoàn Vũ cúi đầu nửa ngày, bỗng nhiên chép miệng nói: “Ngươi sẽ không ngây thơ tới mức cố ý cùng người khác thân cận để nhìn phản ứng của ta đi, please, ta từ sau khi tốt nghiệp trung học đã không chơi trò này nữa rồi.”

“…” Miệng Lý Long ngoan ngoãn khép vào.

“hơn nữa, ta cũng không sống ở cái thời lạc hậu mà chạm chạm da một chút liền phải kết hôn, đến cả hôn môi cũng thành lễ tiết được, có thể nói, trừ phi ngươi cùng người khác không quần không áo trong chỗ tối bị ta bắt được, bằng không ta cũng không nhàm chán tới độ đi hoài nghi ngươi đâu.”

Thân tình Tiêu Hoàn Vũ viết rõ mấy chữ “Xem ta thấu tình đạt lí chưa:, “Khen ta đi”. Thế nhưng, Lý Long sau một lúc lâu sửng sốt, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Hoàn Vũ, ở chỗ chúng ta, chạm chạm da một chút liền.. Không không không, ý ta nói, ở đây là chỗ mà da thịt thân mật thì phải chịu trách nhiệm!”

Thiếu chút nữa bị ngữ pháp siêu đẳng của Tiêu thị ảnh hưởng rồi, Lý Long kịp thời phục hồi tinh thân: “Lễ tiết theo như ngươi nói, ở chỗ chúng ta chính là một loại dâm loạn!! Trừ tướng công của ngươi ra, không được cùng người bên ngoài thân cận! Chạm một chút cũng không được! Ở chỗ chúng ta, gian phu dâm phụ sẽ bị nhốt trong chuồng heo đó!”

“Tướng công là cái khỉ gì thế?”

“Ta chính là tướng công!” Đúng! Tiêu Hoàn Vũ không biết ý nghĩa sâu xa ẩn hàm trong chữ “tướng công”, thế nên cũng không tiếp tục truy vấn: “Vậy ngươi nói cái gì mà vợ chồng bị nhốt vào chuồng heo?”

Hy vọng Tiêu Hoàn Vũ hiểu được tính chất nghiêm trọng của việc cùng người khác thân cận, Lý Long thực kiên nhẫn giải thích: “Đó chính là chỉ trong khi hai người đang yêu nhau thì có một người phản bội, nếu kẻ thâu nhân (đại loại gần nghĩa với từ phản bội í, cả cụm nghĩa là người có hành vi lén lút) là nam, thì gọi là gian phu, còn nếu là nữ, thì gọi là dâm phụ! Nếu bị người ta bắt gặp, sẽ bị nhốt vào lồng heo, bị ném xuống sông cho chết!”

Tuy rằng không xác thực lắm, bất quá chỉ cần dọa được Tiêu Hoàn Vũ thì không thành vấn đề.

Tiêu Hoàn Vũ quả nhiên mặt lộ vẻ sợ hãi: “Dã man quá!! Thế này là hoàn toàn không coi nhân quyền ra cái cóc ghẻ gì!… Bất quá, thâu nhân là cái gì?”

“Chính là hai người cốn đang ân ân ái ái, cuộc sống thật là tốt đẹp, đột nhiên một trong hai người lại tìm đến một người khác, thậm chí người kia còn phá hủy cuộc sống vốn tốt đẹp của hai người, đó gọi là thâu nhân!”

Tiêu Hoàn Vũ tiêu hóa nửa ngày, nghĩ đến Lý Thuần Phong mới đây có qua bên này ở, luôn không cẩn thận phá hỏng hảo sự của y cùng Lý Long, làm hắn vừa tức vừa giận. rốt cục làm ra vẻ mặt thấu hiểu hồng trần sâu sắc giác ngộ, vỗ tay đánh bốp một cái: “A, Nguyên lại Lý Thuần Phong chính là đối tượng thâu nhân của ta, cũng chính là gian phu ngươi nói!”

“Ngươi thâu nhân??! Hơn nữa đối tượng là Lý thuần Phong??”

Lý Long cơ hồ muốn nhảy dựng lên, Tiêu Hoàn vũ vẻ mặt mê võng nhìn hắn. bộ dáng rất chi là vô tội. May mắn khả năng thừa nhận của Lý Long đã muốn thăng hoa vô hạn, tăng cấp vù vù, rât nhanh liền hiểu được đây lại là hiểu lầm mỹ lệ do sai biệt văn hóa thế kỉ hai mốt với thế kỉ thứ bảy tạo thành.

“Quên đi” Lý Long  thơm một ngụm lên gương mặt vẫn còn đang hoang mang mê võng của Tiêu Hoàn Vũ, ngọt ngào cười: “Về sau ta không thử ngươi nữa, bởi vì bất luận kết quả như thế nào, người đều là tầm đầu nhục (bảo bối trong lòng) của ta a!”

Trong nhất thời, không khí ngọt ngào lan tỏa tận đỉnh núi cao, đào tâm đầy trời, thẳng đến khi một câu đại sát phong cảnh của Tiêu Hoàn Vũ truyền tới: “Tâm đầu nhục ăn có ngon không. Ta thế nào chưa nghe qua món này?”

“…”

“;..”

Lý Long bi ai nghĩ: có đôi khi, ta thật sự rất muốn mắng chửi người…