Đường Đột Mỹ Nhân

Đường Đột Mỹ Nhân - Chương 16




Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ vu chí thiện. Tri chỉ nhi hậu hữu định, định nhi hậu năng tĩnh, tĩnh nhi hậu an, an nhi hậu lự, lự nhi hậu năng đắc…”

(Có biết đến cùng sau mới định trí, định trí sau mới tỉnh, định tỉnh sau mới yên, yên sau mới có thể nghỉ ngợi tinh tường, nghỉ ngợi tinh tường sau mới lỉnh ngộ được điều hay lẽ phải)

Lý Long cầm thư quyển trên tay, khoanh tay đứng nhìn, chính bản thân lanh lảnh đọc như tụng kinh, trong khi kẻ ngồi trước án thư thì cứ liên tục ngáp, công tử ca ca đẹp trai ngời ngời đang vô cùng buồn ngủ kia không ai khác chính là Tiêu công tử của chúng ta… Lý Long tiếp tục, mắt không rời quyển sách, nhưng tay phải đã với phía án thư, lôi một cây gậy nhỏ bằng gỗ mận gai,, sau đó “ba” một tiếng đánh vào trước mặt Tiêu Hoàn Vũ! Tiêu công tử đáng thương của chúng ta, vừa mới kịp chào Chu công một tiếng, đã sợ đến xanh mặt, nhất thời tỉnh như sáo.

Mà Lý Long vẫn như trước, mắt không rời sách, làm như không có việc gì tiếp tục phun châu nhả ngọc: “… Cổ chi dục minh minh đức vu thiên hạ giả, tiên trì kỳ quốc; dục trì kỳ quốc giả, tiên tề kỳ gia; dục tề kỳ gia giả, tiên tu kỳ thân…”

(câu trên ngắn gọn lại chính là: tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ..)

“Họ Lý kia!!!” Tiêu Hoàn Vũ tức đến nhảy dựng lên: “Ngươi có biết là kích thích mãnh liệt trong tình huống không phòng bị là một trong những nguyên nhân có thể dẫn đến bệnh suy nhược không hả?? Ngươi có biết người ta thần kinh suy nhược sẽ dẫn đến mất ngủ, mau quên, đa mộng, choáng váng đầu, phiền não, hay nổi nóng…!! Mà ta, nếu bị thần kinh suy nhược sẽ vô ý giận chó đánh mèo trút giận lên người khác!!Sẽ làm quan hệ với nhân thế của ta xấu đi trầm trong! Sau đó người người nhà nhà sẽ tránh né ta, xa lánh ta! Ta sẽ đơn thân lẻ bóng, không người để ý, không ai quan tâm! Thế là từ đó về sau sẽ cảm giác cuộc đời này là vô vọng, trên đời không có chút niềm vui nào cả! Sau đó sẽ dẫn đến tự sát, sa ngã không phanh, hít thuốc phiện, hoặc gia nhập tổ chức xã hội đen!! Ngươi cũng quá độc ác đó!!!”

Lý Long ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Hoàn Vũ, sau đó diện vô biểu tình kết tục giảng: “… Tự thiên tử dĩ chí vu thứ nhân, nhất thị giai dĩ tu thân vi bản, kỳ bản loạn nhi mạt trì giả phủ hĩ; kỳ sở hậu giả bạc, nhi kỳ sở bạc giả hậu, vị chi hữu dã…”

(từ vua cho đến thường dân, ai ai cũng đều lấy sự sửa mình làm gốc).

“Lý Long!!!”

Lý Long vẫn không phát hỏa, thản nhiên nói: “Hôm nay nếu không học thuộc “Thích chỉ vu chí thiện”, thì ngày mai tuồng ở Lê viên cũng không cần đi xem nữa.”

Tiêu Hoàn Vũ nhất thời chết đứng.

Ngày mai Đường Thái Tông tại Lê viên bố trí hí thai (sân khấu kịch) để khoản đãi quần thần; chưa bao giờ xem qua hí, Tiêu Hoàn Vũ đương nhiên trông mong đến đỏ con mắt được thưởng thức bộ môn nghệ thuật được xưng tụng là chân chính quốc hồn quốc túy của Trung Hoa kia, tự nhiên không thể để mất cơ hội ngàn vàng này được…

Lý Long thấy Tiêu Hoàn Vũ bị áp chế, lúc này  mới lơ đãng thở một hơi. Mấy ngày trước, long nhan mang theo biểu tình thập phần không hài lòng cùng Tiêu Hoàn Vũ vẻ mặt ngây thơ vô tội,  an an nhiên nhiên tiêu sái đi ra khỏi Ngọc Hư cung, liền đem tội phạm khiến cho Đường Thái Tông một phen nhăn nhó giao cho Lý Long, cưỡng chế hắn phải hảo hảo”điều giáo” cái tên ngay cả văn hóa thường thức cũng mù tịt này.

Mấy ngày sau, ai cũng tưởng Lý Long sẽ bị chọc đến thổ huyết, ai ngờ, ngược lại chính là Tiêu Hoàn Vũ bị Lý Long giáo cho đến tức run người, á khẩu tại chỗ. Lý Long hình như đã tu luyện đến một tầm cao mới, bất tiêu bất tao, bất ôn bất hỏa, đối với loại ngôn ngữ có thể khiến người ta chết vì cười của Tiêu Hoàn Vũ không hề mảy may phản ứng, vẻ mặt luôn luôn lơ đễnh không chú ý khiến cho Tiêu Hoàn Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Lý Long cúi đầu, nhìn Tiêu Hoàn Vũ cầm bút lông trừng mình nửa ngày tời, cuối cùng mới đem đầu bút Lang Hào (bút lông sói) hướng về phía trước, lấy cán bút chấm chấm mực, sau đó bắt đầu dùng nỗ lực phi thường viết lên giấy Tuyên Thành.

Lý Long cầm lấy cây bút lông trong tay Tiêu Hoàn Vũ, thản nhiên nói: “Cái này gọi là bút lông, gồm hai phần, đây là đầu bút…”

Lý Long chỉ vào phần lông sói trên đầu bút, sau đó lại chỉa chỉa cán bút đã bị mực thấm ướt: “Cái này gọi là cán bút, tên như cách dùng, ngươi nghĩ bút này nên dùng thế nào?”

Tiêu Hoàn Vũ suy nghĩ một chút, rất tự nhiên nói: “Ta không có sai a! Bút đầu, đường nhiên là chỉ đầu ở trên rồi.”

“…”

Lý Long tối hậu “nga” một tiếng, sau đó đem bút trả lại cho Tiêu Hoàn Vũ, cái loại thần tình triệt để hiểu ra này, quả thực như là đã nhìn thấu hồng trần vậy…

“Ta nói nha, lông mao mềm nhuyễn như thế này làm sao viết chữ được” Tiêu Hoàn Vũ nói nhỏi: “Bất quá, đầu bên này cũng khó dùng a, người Trung Hoa không phải có lịch sử lâu đời lắm sao? Thế nào ngay cả một cái bút cũng lạc hậu như thế chứ? Loại hình trụ trông như cây gậy, trông không có tí khoa học cùng mĩ quan này sao có thể viết ra chữ đẹp? Ngay cả một đầu nhọn cũng không có…”

Lý Long trầm mặc một chút, tối hậu đành chọn cách im lặng…

“Ngươi đem “Trịnh công văn hạ bia” viết một lần, buổi sáng dừng ở đây, viết xong thì lại dùng cơm” Lý Long thản nhiên đêm giấy Tuyên Thành cùng tự thiếp (tờ giấy viết sẵn chữ, dùng làm mẫu để luyện thư pháp) chỉnh cho ngay ngắn, miễn cho Tiêu Hoàn Vũ lại phun ra đống ngôn ngữ kinh người nào đó.

“Mạc (sờ) một chút? “Tiêu Hoàn Vũ khó hiểu lấy tay sờ sờ tự thiếp: “Mạc nó để làm gì? Xúc cảm cũng không tốt…”

“…”

Thở sâu một hơi… Lãnh tình…

Lý Long diện vô biểu tình xoay người, mở cửa phòng, nói với gã tiểu tư đứng ngoài cửa: “Đói bụng, truyền thiện (đồ ăn)”

Gã tiểu tư giật mình, không cần chờ Tiêu công tử viết chữ xong? Nhưng cũng nhanh nhanh chóng chóng nhận mệnh chạy ra.

Tiêu Hoàn Vũ lúc này cũng khó hiểu nhìn Lý Long, nhỏ giọng nói thầm: “Quái nhân, cần phải mạc một chút mới có thể ăn…”

Sau đó y dùng tay mạc mạc tờ giấy Tuyên Thành, chính bản thân cũng không hiểu làm thế để làm gì, bất quá sờ soạng nó một hồi thì sẽ  có cơm ăn… Ai, người Trung Quốc thật sự kì quái nha…



Ngày thứ hai, vào giờ Mẹo, Lý Long mang theo Tiêu Hoàn Vũ cùng quần thần tụ tập ở cửa cung, đợi đến khi xa giá của bệ hạ cùng mười sáu nhân sĩ hạo hạo đãng đãng tiến đến thì, ti nhạc ban (ban chuyên lo âm nhạc =))) liền tấu lên “Ngưỡng thiên ân”, quần thần tùy theo phẩm tước, sắp thành hàng quỳ nghênh đón long nhan. Tiêu Hoàn Vũ hưởng ké hào quang của Lý Long, đứng ở hàng tam phẩm. Bất quá đã là một kẻ gây náo động thì chỗ nào cũng nháo được, khi tất cả mọi người chung quanh đều tung hô vạn tuế ba lần, quỳ cả xuống, thì Tiêu Hoàn Vũ vẫn ngây ngốc đứng đó, nhất thời như hạc giữa bầy gà, dung nhan nổi bật lên tất cả.

Lý Thế Dân nhờ vậy mà thấy được y, nhất thời nổi lên thần tình vừa bực vừa buồn cười, giáng tội y ba? Y cứ trưng ra cái dáng dấp vô tội kia khiến người ta muốn hung hăng cũng không được… Không phạt a? Thế nhưng y cư nhiên không làm lễ quân thần… Ai…

Lý Thế Dân chỉ có thế hướng Tiêu Hoàn Vũ phất tay, Tiêu Hoàn Vũ lập tức vui vẻ, rất tự nhiên chạy tới bên người hoàng đế, quần thần dưới đài nhất thời chết đứng, hấp một ngụm lãnh khí…

“Hoàng thượng, đám người kia thật là xấu, bọn họ quỳ cũng không nói cho ta biết.”

A, giỏi quá nha, ác nhân lại dám đi cáo trạng trước…

Lý Thế Dân đúng là không biết nên khóc hay nên cười, đặc biệt ân chuẩn cho Tiêu Hoàn Vũ đứng bên trái mình, sau đó phân phó Lý Long: “Long nhi, bắt đầu!”

Lý Long cung kính đứng dậy, khom lưng đi tới bên phải Đường Thái Tông, Lý Thế Dân lúc này mới chậm rãi di giá đến Lê viên.

Trong Lê viên, sân khấu từ lâu đã dựng xong, sưởng thính (nơi ngồi xem hí) đối diện với lầu một từ lâu đã đặt sẵn ngự tháp, bảo tọa, chuẩn bị hảo điểm tâm cùng trái cây, còn có rượu và đồ nhắm. Lý Thế Dân đặc biệt ban thưởng Tiêu Hoàn Vũ cùng Lý Long ngồi bên cạnh ngự tháp, quần thần sau khi tam quỳ cửu khấu (quỳ ba lần, khấu đầu chín lần) cũng đều ngồi vào vị trí, hí khúc bắt đầu.

Chưa được một khắc, không ngoài dự đoán, Tiêu Hoàn Vũ đã chống cằm gật gù buồn ngủ. Mỹ lệ đào kép trong mắt Đường nhân, thì trong mắt Tiêu Hoàn Vũ lại chẳng khác nào vai hề trong mấy vở hài kịch rẻ tiền ở Broadway (NewYork), giọng ngân vang dài khiến vô số người trầm trồ khen ngợi lại khiến Tiêu Hoàn Vũ mắt trợn trừng, lo lắng người hát hí khúc giữa chừng thở không được mà phát nghẹn.

Trong khi Tiêu Hoàn Vũ công khai ngáp ngắn ngáp dài thì, Đường Thái Tông bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lý Long khẽ ho nhẹ vài tiếng, tưởng nhắc nhở Tiêu Hoàn Vũ một chút. Ai biết được Tiêu Hoàn Vũ lại quan tâm nhìn hắn một cái, tưởng hắn ho khan… Sau đó tiếp tục mắt nhắm mắt mở, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống đất mà ngủ.

“Long nhi.”

Lý Long thầm kêu bất hảo, chỉ có thể cúi đầu nhẹ giọng đáp lời, Lý Thế Dân khẽ mỉm cười: “Trẫm muốn ngươi hảo hảo điều giáo Tiêu Hoàn Vũ, chuyện làm đến đâu rồi?”

“Vi thần được hoàng thượng ủy thác, người này sắp học xong nửa bộ Tam Tự Kinh…”

Tuy rằng nếu không có ai nhắc nhở, cũng không nhìn trộm sách, thì chỉ có thể đọc đến “Tập tương viễn”…

Lý Long trong lòng lẩm bẩm thêm một câu.

“Ai… Hủ mộc bất khả điêu dã… (gỗ mục thì không để điêu khắc)…”

“Hoàng thượng, y mặc dù không thông Tứ thư, cũng không thuộc Ngũ kinh, nhưng tâm địa thuần khiết, không có lòng dạ bất chính, vi thần cho rằng…”

Lý Long nhanh chóng giúp Tiêu Hoàn vũ biện giải, Đường Thái Tông đã khoát khoát tay, ý bảo Lý Long không cần nói nữa, sau đó lơ đãng nhìn về phía Tiêu Hoàn Vũ đang ngả người trên ghế, mi gian tuôn ra một cỗ lo lắng bất an.

“Long nhi, trẫm cũng không yêu cầu y một bụng kinh luân, học phú ngũ xa, chỉ là một thảo dân bình thường không thông luân lý, dốt đặc cán mai sao có thể…. Ai, Long nhi, trọc nê yên năng phối kỳ thụ? (đại loại là đũa mốc không xứng với mâm son í)”

“Hoàng thượng” Lý Long thản nhiên nói: “Trang tử không phải cá, làm sao biết cá có vui?”

“Làm càn!”

Đường Thái Tông tức giận! Một chưởng đập xuống tay vịn ngự tháp. Dù chưa kinh động đến quần thần đang say mê xem hí, nhưng lại khiến Tiêu Hoàn Vũ ngồi gần đó một phen hoảng sợ, nhất thời thanh tỉnh, có điểm không hiểu nhìn ánh mắt tức giận của Lý Thế Dân hướng về Lý Long, sau đó hoàng đế rất nhanh buông xuống mí mắt, rơi vào trầm mặc.

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Lý Long hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Hoàn Vũ, hướng y vẽ ra một nụ cười như có như không. Nụ cười nhẹ như lục bình trên nước, mang theo một loại mệt mỏi rã rời cũng bất lực không nói được nên lời, khiến tâm Tiêu Hoàn Vũ dâng lên một cỗ đau lòng…

ĐÚng lúc này, một gã thái giám bẩm: “Quốc tử giám tế tửu Nhâm Tư Đức cùng nhi nữ cầu kiến.”

(Quốc tử giám tế tửu tương đương với hiệu trưởng của học viện hoàng gia hiện nay.”)

“Tuyên” Lý Thế Dân khôi phục khí độ anh ngạo vốn có, lạnh lùng nói.

Lý Long không khỏi thờ dại, giờ phút này, không được tuyên triệu lại dám chủ động cầu kiến, lại còn mang theo nhi nữ? Nếu không phải ngầm được cho phép, ai có lá gan dám quấy rối yến tiệc? Thâm ý này… quá rõ ràng, bất quá…

“Thần Nhâm Tư Đức khấu kiến ngô hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

“Tiêu nữ Nhâm Mộng Kha  tham kiến ngô hoàng.”

Nhãn thần Tiêu Hoàn Vũ cũng bị thiếu nữ trước mặt hấp dẫn,  tóc mai rủ xuống như dương liễu, má lúm đồng tiền nhẹ vẽ lên mấy phần kiều mị, đôi mắt như có thủy quang lưu chuyển, eo thon thướt tha, đúng là tuyệt đại giai nhân không tìm đâu ra khuyết điểm.

“Nhâm đại thiên kim quả nhiên danh bất hư truyền” Đường Thái Tông cười nói: “Long nhi, tới kiến Mộng Kha.”

Lý Long chỉ phải mỉm cười: “Nhâm tiểu thư hữu lễ”

Má hồng xấu hổ nở nụ cười, môi đào khẽ mở: “Vương gia hữu lễ”

“Long nhi, Mộng Kha lần đầu tiên vào cung, ngươi đưa nàng đi dạo chung quanh đi” Lý Thế Dân thản nhiên nói.

Lý Long vừa chọc giận hoàng thượng, lần này không thể lại chống lệnh, chỉ có thể miễn cưỡng đứng dậy, mặc cho Mộng Kha mang theo e thẹn hòa cùng tiếu ý cúi đầu lẳng lặng theo phía sau, cước bộ nhẹ nhàng, tà áo khinh phiêu, hương phong lan thoang thoảng, ngọc bội âm vang, chỉ một cái nhấc tay nhẹ nhàng cũng mang theo tuyệt đại tao nhã, vạn chủng phong tình, Lý Thế Dân lần thứ hai mỉm cười thỏa mãn.

Tiêu Hoàn Vũ vẻ mặt mờ mịt nhìn Lý Long cùng tuyệt đại mỹ nhân chậm rãi đi xa… Bỗng nhiên trong lòng nổi lên một loại khó chịu không thể hình dung bằng lời, rất bức bối, rồi lại không rõ là do đâu, chỉ biết bản thân bỗng phiền muộn vô cùng…

A! Minh bạch! Nhất định là tại bởi tên Lý Long kia độc chiếm mỹ nhân, thực sự là không có thiên lý!!! Mỹ nhân đẹp như vậy lại theo cái tên đó đương nhiên khiến người ta khó chịu!! Còn không phải giống như người ta nói cái gì… Cóc mà muốn ăn công chúa Lan Ny (Công chúa Orchid – nữ chính trong vở hồ thiên nha). Nhất đinh là như vậy!

Nguyên bản Tiêu Hoàn Vũ mới nãy còn lộ ra thần tình thương cảm, bị người khác bỏ rơi, lập tức đã chuyển sang tức giận cùng căm phẫn, tàn bạo trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Lý Long, nhưng y lại không thấy được tấm lưng kia tựa hồ chìn trong nỗi cô đơn nhàn nhạt, tịch mịch vô cùng….