“Đoàn chiến là bảy người. Thẩm Tu, ngươi tạm thời không ra, tiếp tục nhiệm vụ của ngươi tìm chỗ sơ hở của họ.” Đại Sư đối với thành tích mọi người giành được rất vừa lòng, ông chậm rãi đi tới: “Nhớ kỹ, các ngươi đối mặt là đoàn đội cấp 30 trở lên. Đoàn chiến khác với một chọi một hay hai chọi hai, phải phối hợp tác chiến và hỗ trợ lẫn nhau so với việc mạnh ai người đó đánh quan trọng hơn rất nhiều. Đối phương đã tham gia đoàn chiến thì sẽ không thể thiếu các loại hồn sư. Về phần tổ hợp như thế nào, thì phải tuỳ vào từng cách tổ hợp của đối phương mới có cách ứng chiến phù hợp nhất.”
“Như vậy tích phân của tiểu Tu khi nào mới lên.” Tiểu Vũ có chút kinh ngạc hỏi, Thẩm Tu vẫn là vẻ mặt bình tĩnh nghe Đại Sư làm chủ. Y tin tưởng Đại Sư quyết định như vậy đều có cái lý của người.
“Ngày mai đoàn chiến Thẩm Tu lên, Áo Tư Tạp ở lại. Sau đó lại là Trữ Vinh Vinh ở lại, với phương thức này có thể mau chóng giúp các ngươi quen với phụ trợ bất đồng của ba người họ.” Đại Sư nhàn nhạt nói: “Tiểu Tam, ngươi sẽ điều tiết không chế.”
“Tốt, như thế này đi, Mộc Bạch, Tiểu Vũ, Trúc Thanh, ba người các ngươi chủ công. Mộc Bạch ở giữa, Tiểu Vũ với Trúc Thanh hai bên đối ứng. Ta ở giữa có thể khống chế đối thủ, đồng thời giúp đỡ các ngươi công kích. Mập mạp, ngươi ở đằng sau, dùng Phượng hoàng hoả tuyến của ngươi tấn công từ xa, đồng thời bảo vệ Tiểu Áo cùng Vinh Vinh. Tiểu Áo, ngươi bây giờ bắt đầu chuẩn bị, đem ba loại hương tràng cho mỗi người một cây, không thành vấn đề chứ?”
“Hồn lực câc ngươi đều có chút tiêu hao nhỉ.” Ánh mắt Đại Sư dừng trên người Thẩm Tu: “Nhắc mới nhớ, tiểu Tu, ta còn chưa thấy ngươi dùng đệ tam hồm kỹ.”
Anha mắt mọi người sôi nổi hướng về y, Thẩm Tu hơi mỉm cười: “Rõ rồi, giao cho ta.”
Trùng Địch xuất hiện, ba cái lục lạc tịnh xảo nhẹ rung động, vang vào đầu óc mọi người, khiến bọn họ có thể xem nhẹ bất cứ mệt mỏi nào có như không. Tiếng sáo trong trẻo vang lên, âm thanh Thẩm Tu nhẹ gần như không nghe thấy: “Có rượu bình bước lên mây xanh.” Đẹ tam Hồn Hoàn sáng lên, một vòng tròn tử sắc hư ảo từ dưới chân mọi người dâng lên rồi lại phân biệt thành tám vòng nhỏ. Quang mang màu tím nhạt xuất hiện, một cảm giác thoải mái không kể xuất hiện troing lòng mỗi cá nhân. Hồn Lực toàn bộ hồi đầy, cảm giác cơ thể không khỏe rất nhỏ đều biến mất.
Quang mang tan đi, mọi người hai mắt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vui mừng. Đái Mộc Bạch là người dẫn đầu lên tiếng: “Kinh thật tiểu Tu, đệ tam hồn kỹ này thật đúng là khó lường!”
“Ta cảm giá tinh lực cả người đều dư thừa, muốn lập tức ra đánh một trận.” Đây là Tiểu Vũ bất tri bất giác hướng nữ cuồng dã.
“Rất lợi hại.” Đây là Chu Trúc Thanh vĩnh viễn lạnh băng.
“Về sau để Tiểu Tu ngươi bổ sung hồ lực cho bọn ta đi. Ha ha ha, không còn hồn lực đánh bọn họ ngươi lại quăng cái hồn kỹ này ra, ha ha ha ha!” Đây là Áo Tư Tạp đang lầm vào ảo tưởng tốt đẹp.
“Có thể trị tà hỏa chứ?” Đây là Mã Hồng Tuấn lúc nào cũng nghĩ đến vấn đề tà hỏa.
“Oa~ Thẩm Tu ca ca ngươi thật lợi hại ~” Đây là Ninh Vinh Vinh luôn thích là nũng.
“Ta biết Thẩm Tu rất giỏi mà.” Đây là Đường Tam luôn bất kể lý do thiên vị Thẩm Tu.
Thẩm Tu: “…”
Ngọa tào vì cái gì phong phong cách cả đám đều đột nhiên sai lệch vậy (○д)?
Đại Sư nhìn Thẩm Tu một bộ cạn lời không nhịn được cong khóe môi, cố gắng nghiêm túc nói: “Được rồi, các ngươi đều cảm thụ qua đệ tam hồn kỹ của Thẩm Tu, trị liệu quần thể. Hồn kỹ này đối với bất kỳ Hồn Sư trị liệu nào đêu khó có được, ở thời khắc mấu chốt có thể nói là thần kỳ. Trạng tháu đều khôi phục tốt rồi. Vậy, chúng ta đi.”
Đối thủ của bảy người Sử Lai Khắc — — Cuồng chiến đội cùng chuẩn bị ra khỏi khu Hồn Sư.
Thân thể hùng tráng cao lớn đi đầu đội ngũ là gã Cuồng tê. Theo sát sau đó là hai gã trung niên nhân sàn sàn tuổi hắn, vóc người bình thường, sắc mặt âm trầm.
Phía sau là một nữ tử xinh đẹp, là thành viên nữ duy nhất trong Cuồng chiến đội. Trang điểm đậm sắc khiến cho người khác không nhìn ra tuổi, nhưng từ vóc người của nàng thì có thể đoán nàng trên hai mươi. Cách ăn mặc thì cực kỳ hở hang, nửa thân trên chỉ mặc một cái yếm, nửa thân dưới mặc dù có mặc quần, nhưng mỏng như lụa, mơ hồ có thể dễ dàng nhìn thấy phía trong.
Nữ tử xinh đẹp ném một tia mị nhãn sang khuôn mặt Đái Mộc Bạch. Đái Mộc Bạch thì thậm chí không thèm liếc mắt qua nhìn nàng một lần, hắn đã gặp qua mỹ nữ, ghét nhất loại người trang điểm đậm sắc như vậy.
Sau lưng nữ tử xinh đẹp là hai gã thanh niên có vóc người nhỏ gầy, ánh mắt lóe lên, không ngừng nhìn xung quanh.
Đi cuối cùng của Cuồng chiến đội là người lớn tuổi nhất, có lẽ ít nhất cũng ngoài bốn mươi, nhìn qua rất bình thường. Cách ăn mặc cực kỳ đơn giản, nếu không phải nơi đây là đại đấu hồn tràng, rất khó có người nào có thể đem liên tưởng hắn với hay chữ Hồn Sư có quan hệ.
Bảy người Sử Lai Khắc quan sát đối phương, đối phương tự nhiên cũng quan sát lại bọn họ. Đáng tiếc chính là ngoại trừ vóc người mập mạp có chút đặc dị, những thành viên khác của Sử Lai Khắc thất quái vóc người rất bình thường, lại đeo mặt nạ, rất khó có thể khai thác phán đoán được thêm điểm gì.
Cuồng chiến đội vừa bước ra đã khiến cho người xem cuồng nhiệt, tiếng hoan hô vang vọng toàn khu vực.
“Xé nát bọn chúng…., gϊếŧ bọn chúng…” Tiếng gào thét ầm ĩ chẳng những sinh ra áp lực, lại khiến người khác nhiệt huyết sôi trào.
Người chủ trì đứng ở trung tâm đấu hồn đài. “Đoàn chiến, trận thứ tư, hai đội: Cuồng chiến đội và Sử Lai Khắc bát quái. Với Cuồng chiến đội, ta nghĩ ta không cần phải dài dòng giới thiêu, bọn họ đã thu được thành tích cực tốt là bảy trận thắng liên tiếp, nếu bọn họ có thể tiếp tục thần dũng, tại nơi đây thắng liên tiếp vài trận nữa, thì bọn họ rất có thể sẽ sáng tạo ra kỷ lục nhanh nhất đạt tới Đồng đấu hồn tại Tác thác thành đại đấu hồn tràng này. Bên kia, là một đội ngũ thần bí giúp chúng ta chứng kiến đấu hồn ngày hôm nay. Đội ngũ này vừa mới báo danh ngày hôm nay, và đây cũng là trận đấu đoàn chiến đầu tiên của bọn họ. Thật không may, bọn họ lại gặp Cuồng chiến đội. Xin giới thiệu đội ngũ hồn sư đeo mặt nạ, Sử Lai Khắc bát quái. “
Không biết là bởi vì Cuồng chiến đội mà có rất nhiều người đến xem, hay là mặt nạ trên mặt bảy người Sử Lai Khắc khiến cho người xem có cảm giác không tốt. Ngay khi Ngao chủ quản vừa mới tuyên bố tên đội hai bên, người xem trên đài nhất thời vang lên một mảng ầm ỹ kèm theo tiếng la tục tằng: “Không phải là bảy người sau, còn cái gì mà Sử Lai Khắc bát quái! Có phải vẫ còn một tiểu mỹ nữ nào không lên sàn đấu không?”
Khán giả đều cười vang, người Cuồng chiến đội cũng ha ha nở nụ cười, thần sắc khinh miệt. Nếu là đổi thành đội ngũ khác nói không chừng tinh thần sẽ bị ảnh hưởng, không thể tiếp tục phát huy toàn lực. Nhưng Sử Lai Khắc xuất thân từ chính Đại Sư tự mình dạy dỗ sao có thể bị ảnh hưởng. Tiểu Vũ bước lên trước một bước, tiếng nói kiều giòn: “Cuồng Tê? Còn không phải là một cái đầu súc sinh sao, ở đó rống cái gì! Chờ xem tỷ tỷ ta đánh đến mẹ ngươi nhận không ra!”
“Phụt…” Ninh Vinh Vinh cười ra tiếng còn có mấy người xung quanh trên mặt cũng ráng nhịn cười. Đường Tam nhịn không được nghiêng đầu: “Tiểu Vũ ngươi từ khi nào trở nên… Ừm, cuồng dã như vậy?”
“Nào có!” Tiểu Vũ không phục nói.
Bên này Tiểu Vũ và Đường Tam tranh luận vấn đề cuồng hay không cuồng dã, người xem đau và chiến đội Cuồng chiến đối diện đều dại ra. Gặp qua nhiêu loại kiêu ngạo rồi nhưng chưa từng gặp phải loại như vậy. Bàn tay Cuồng Tê nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, sắc mặt thâm trầm: “Tiểu nha đâu, khẩu khí không nhỏ. Để xem đến lúc đó ai đánh ai.”
Thẩm Tu ngồi ở một bên đài khán giả cười khẽ. Chiêu phép khích tướng ấy của Tiểu Vũ nhìn như vụng về nhưng thật ra lại rất hiệu quả.
Theo tiếng tuyên bố của người chủ trì, bày người Sử Lai Khắc và đội Cuồng chiến bày ra trận hình của mình.
Bên phía Cuồng chiến đội, đứng đầu là đội trưởng Cuồng Tê, theo sát sau lưng là hai gã trung niên sắc mặt âm trầm, ba người này tạo thành một hình tam giác.
Nữ tử xinh đẹp đứng ở vị trí trung tâm giữa bảy người, vẻ mặt tươi cười mị hoặc như cũ, hai thanh niên gầy nhỏ đứng hai bên cánh, gã trung niên nhân nhìn rất bình thương đứng cuối cùng. Đội hình nhìn như một hình mũi nhọn.
Bên phía Sử Lai Khắc thất quái cũng đồng thời bày ra đội hình, bất đồng với đội hình 3-3-1 của đối phương, bên này bọn họ bày ra đội hình 3-1-1-2 bảy người chia làm bốn tầng.
Đứng đầu là Đái Mộc Bạch, Tiểu Vũ cùng Chu Trúc Thanh, đứng thứ hai là Đường Tam, sau đó là Mã Hồng Tuấn, tầng cuối cùng là Áo Tư Tạp cùng Trữ Vinh Vinh.
Ninh Vinh Vinh với phụ trợ Hồn Sư đối phương vừa khai chiến liền tiến hành phụ trợ, Thất Bảo Lưu Ly Tháo quang mang lóe sáng hoa mỹ.
“Thất bảo hữu danh, nhất viết: Lực”
“Thất bảo hữu danh, nhị viết: Tốc”
Mắt thấy đối phương có một người Hồn Sư Thất Bảo Lưu Ly Tháp, thành viên Cuồng chiến đội nhất thời sắc mặt trở nên khó coi. Trước hết không cần nói về hiệu quả phụ trợ của Thất bảo lưu ly tháp đối với đồng đội có một không hai trong Phụ Trợ hệ Hồn Sư, mà với thân phận xuất thân từ Thất Bảo Lưu Ly tông cũng đủ để bọn họ sinh ra cố kỵ. Cuồng Tê cắn chặt răng, căng da đầu hô: “Lên!”
Võ Hồn Cuồng Tê chính là Tê Giác, hai gã Hồn Sư song sinh cũng đều là Võ Hồn Dê, còn lại hai Võ Hồn Khỉ hệ Mãn Công, người duy nhất có Hồn Hoàn phối tiêu chuẩn là người nữ còn lại có Võ Hồn Nhện.
“Há, vừa vặn bị Tam ca áp chế.” Thẩm Tu vui sướng khi có người gặp họa cười ra tiếng. Đại Sư ngồi ở kế bên y nghe vậy trong mắt cũng có vài phần ý cười: “Tiểu Tu, ngươi biết Võ Hồn nàng là nhện gì sao…”
Mã Hồng Tuấn trên không trung thả xuống một cú Phượng Hoàng Hỏa Tuyết rồi bay đi, Đường Tam cũng không thèm nhìn ném mạng nhện về phía Cuồng tê gắt gao trói hắn lại. Đái Mộc Bạch dậm chân một cái, cá người giống như mũi tên bắn đi, mục tiêu là Hồn Sư Dê bên trái. Tiểu Vũ thân hình chợt lóe, chắn trước mặt Hồn Sư Dê còn lại. Chu Trúc Thanh tăng tốc toàn lực, bọc bên cánh đánh qua, mặc kệ tên Hồ Sư hệ Khống Chế, mục tiêu thẳng chỉ có tên Hồn Sư phụ trợ.