Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 89




Phàn Đăng đột phá phòng tuyến Hoài Nam, Hoàn Doãn cũng chiếm được thành Ngạc Châu, hai đường thủy bộ song song kìm kẹp Giang Tề, đại quân áp sát biên cảnh. Nguyên Hồng không dám trễ nải, lập tức sai Đàn Đạo Nhất dẫn thủy quân ngược dòng chạy lên mặt Tây nghênh địch.

Đàn Đạo Nhất tiếp nhận chỉ dụ, trên đường rời cung hồi phủ, tạt vào Trung quân phủ. Tiết Hoàn đang ngồi dưới đất cau mày suy tư, nghe thấy tiếng bước chân, hắn cảnh giác ngước mắt.

Lao ngục Trung quân phủ được canh phòng nghiêm ngặt, chắp cánh khó thoát. Tiết Hoàn ngoại trừ hai lần được hoàng đế triệu kiến, hành động đều nằm dưới sự giám sát của bọn thị vệ, hắn cũng rất thức thời, kể từ khi bị áp giải đến Kiến Khang, chưa từng có suy nghĩ chạy trốn.

Cũng chẳng mảy may mở miệng, ngậm rất chặt.

Đàn Đạo Nhất ném tràng hạt vào lòng Tiết Hoàn. Vì gần đây chiến huống sốt ruột, nhân tâm Kiến Khang bàng hoàng, Tiết Hoàn lại lần nữa bị trói tay, hắn nhận tràng hạt có hơi vất vả.

“Huyền Tố đã bị Hoàn Doãn hỏi tội,” Đàn Đạo Nhất nói, “Người biết bí mật của ngươi lại bớt một rồi.”

Tiết Hoàn nắm tràng hạt trong tay, hạt gỗ điêu khắc tối màu cũ kĩ, không còn sáng bóng. Hắn nở nụ cười mỉa mai với Đàn Đạo Nhất, “Ta tưởng ngươi và ông ấy còn có chút tình nghĩa sư đồ.”

“Kẻ bụng dạ khó lường, chết cũng không hết tội.”

Đàn Đạo Nhất chẳng hề có chút xao động nào trước tin Huyền Tố qua đời, thế mà lại tốt bụng trả tràng hạt cho hắn? Tiết Hoàn thầm có dự cảm không ổn, cặp mày hơi nhíu.

Đàn Đạo Nhất quan sát thần sắc Tiết Hoàn – theo số tuổi dần tăng, tính khí chàng ôn hòa hơn rất nhiều, không còn phô diễn sắc bén như trước, nhưng ánh mắt vẫn nhọn hoắt, khiến người ta không rét mà run. Chàng cười với Tiết Hoàn, như đang nói chuyện phiếm: “Vẫn chưa nhớ ra quốc tỉ ở đâu à?”

Tiết Hoàn vẫn đáp câu cũ: “Chưa.”

“Được.” Câu trả lời trong dự liệu, Đàn Đạo Nhất không ép khỏi, gật đầu rồi rời đi.

Trước khi lên đường, Đàn Đạo Nhất hạ lệnh, áp giải binh tướng Bắc triều thà chết không hàng trong Trung quân phỉ theo quân. Trong Đàn phủ, Tạ thị chuẩn bị chút hành trang cho chàng, đưa giấy bút mực nghiên, cung kiếm túi nang cho Vương Lao. Đàn Đạo Nhất vừa khoác nhung bào tay hẹp lên người thì thấy A Na Côi chợt lướt qua ngoài cửa, chàng rảo chân đi ra, tóm lấy cổ tay A Na Côi, “Đi đâu?”

Lực tay chàng rất lớn, A Na Côi bị tóm đau, muốn hất tay chàng ra, “Thả tôi ra.”

“Nhà ta không nuôi thứ ăn cây táo rào cây sung.” Đàn Đạo Nhất cười nói, kéo A Na Côi tới trước mặt, cảnh cáo nàng, “Hai ngày ba bữa lại chạy tới Trung quân phủ, sợ người khác không biết cô và hắn là người quen cũ chắc?”

Tim A Na Côi đập gấp gáp, “Anh muốn áp giải chàng đi Ngạc Châu?”

“Đúng vậy.” Đàn Đạo Nhất thấy trên mặt A Na Côi ngưng tụ sầu lo, cười lạnh nói: “Nơi này có bệ hạ, vướng chân vướng tay, đi Ngạc Châu mới tiện giết hắn.”

Mặt mày A Na Côi nguội lạnh, nàng nhắc nhở chàng: “Anh còn chưa lấy được quốc tỉ đâu, sao có thể giết chàng?”

Đàn Đạo Nhất không đáp. Thấy cổ tay A Na Côi đỏ tấy, chàng buông nàng ra, còn tốt bụng dùng ngón tay cái xoa xoa cho nàng, “Không cần phải vội đi Trung quân phủ. Cô đi cùng ta, trên đường còn sợ không thấy hắn sao?”

A Na Côi bán tín bán nghi, nhưng cũng không chạy ra ngoài nữa. Quả nhiên Tạ thị mệnh lệnh bảo nàng chăm sóc sinh hoạt cho Đàn Đạo Nhất trên đường. A Na Côi nhận lời, giả trang thành đồng nô, chờ sang hôm sau, Đàn Đạo Nhất vào cung từ biệt rồi lập tức dẫn đại quân từ từ ra khỏi thành Kiến Khang.

A Na Côi ngồi trên lưng ngựa, ngơ ngác nhìn đám đông đen nghịt như sóng triều. Tiếng vó ngựa, tiếng khôi giáp nối liền thành tiếng mưa rơi khi chậm khi mau. Ven đường là bách tính bưng rượu và đồ ăn đưa tiễn đại quân, vô số đôi mắt tha thiết tìm về phía Đàn Đạo Nhất. A Na Côi ở bên cạnh chàng lại chỉ mải tìm bóng hình Tiết Hoàn.

Nàng cách Đàn Đạo Nhất mỗi lúc một xa, ghìm cương đợi hồi lâu thì trông thấy Tiết Hoàn trong một tràng thóa mạ.

Cũng chẳng phải vì áo quần hắn tinh tươm bắt mắt thế nào, mà là dân chúng dọc đường đang kích động tập thể, ném gạch ngói vụn về phía những binh tướng Bắc triều bị trói không có sức chống trả này. Tiết Hoàn là người bị căm thù nhất, vì hắn chẳng những không gù lưng với vẻ mặt ngập tràn xấu hổ như những người khác mà còn ưỡn lưng rất thẳng, mắt điếc tai ngơ trước tiếng mắng chửi của dân chúng.

Hắn nghiêng mặt đi, né một miếng gạch bay tới, vừa vặn mắt chạm mắt với A Na Côi.

A Na Côi vội bỏ ngựa, chen qua đám đông đến bên cạnh Tiết Hoàn, muốn thay hắn ngăn chặn lời rủa xả và công kích của người khác. Tiết Hoàn lắc đầu, ghé vào tai nàng, trong tiếng người kêu ngựa hí, loáng thoáng nghe thấy hắn hỏi: “Em có biết bơi không?”

A Na Côi lắc đầu.

Tiết Hoàn hạ thấp giọng: “Ra khỏi Kiến Khang, em lập tức đi đi.”

Tim A Na Côi nảy thót, truy vấn: “Chàng thì sao?”

Không đợi Tiết Hoàn trả lời, Vương Lao đã đuổi tới. Hắn phụng lệnh Đàn Đạo Nhất, chỉ đứng xa xa nhìn, không ngăn cản A Na Côi, nhưng thấy nàng cũng suýt bị đám đông xô ngã, vội đi tới nhấc nàng lên ngựa. A Na Côi bị đoàn người bao bọc chậm rãi tiến về phía trước, cố sức quay đầu xem Tiết Hoàn, thấy trong muôn vàn khuôn mặt xa lạ đong đưa, hắn mấp máy khẩu hình với nàng: Bột Hải.

A Na Côi hồn lạc phách bay, trong đầu liên tục hồi tưởng mấy câu Tiết Hoàn nói, trong lúc nàng còn phân vân, đại quân đã thả thuyền xuống sông, ngược dòng đi lên, rời xa Kiến Khang hơn trăm dặm.

Qua ải Bành Trạch, núi Thạch Chung cao vút sừng sững chìm trong sương sớm mờ mịt, hơi lạnh từ gió sông đã có thể thổi xuyên qua áo người. Đại quân của Đàn Đạo Nhất càng đi càng chậm, màn đêm buông xuống, Vương Huyền Hạc đang đóng quân luyện binh ở hồ Bà Dương lên thuyền gặp chàng.

Vương Huyền Hạc râu ria xồm xoàm, gầy đến đáng sợ. Giờ đây hắn đã là kẻ nửa phế, hành động đều cần người dìu đỡ, vừa vào khoang đã trông thấy A Na Côi bên cạnh Đàn Đạo Nhất.

“Đây không phải…” Con ngươi Vương Huyền Hạc hơi co lại, nhìn Đàn Đạo Nhất mà không thể tin nổi, “Ngay dưới mí mắt bệ hạ…” Hắn chậm rãi lắc đầu, “Cậu thật to gan.”

A Na Côi cơ trí, đã sớm cúi đầu tránh ra ngoài. Đàn Đạo Nhất chẳng lấy làm lo lắng, nàng đi đâu cũng sẽ có Vương Lao theo dõi. Chàng tự rót một chén rượu cho Vương Huyền Hạc, giải thích: “Chiến sự quan trọng, bệ hạ không quản được nhiều như vậy.”

“Cậu cũng biết chiến sự quan trọng?” Vương Huyền Hạc nhiều lần bị đánh bại trước Hoàn Doãn, phấp phỏng không yên, “Còn mang theo một nữ nhân lên thuyền.”

“Ta tự có chỗ dùng.” Đàn Đạo Nhất không biện bạch nhiều, chờ Vương Huyền Hạc lại sức rồi sai tùy tùng đỡ hắn dậy, “Chúng ta lên núi nhìn xem.”

Nhân lúc trời tối, hai người lên núi, phóng mắt ra xa, kéo dài mấy chục dặm trên mặt sông là thuyền lớn thuyền nhỏ, đèn đuốc chiếu xuống, ánh nước lăn tăn.

Vương Huyền Hạc đón gió lạnh, quấn chặt áo choàng, nói: “Hiện giờ sĩ khí quân Hoàn Doãn đang cao, rất nhiều quận huyện ven đường quân lính tan rã, không đánh mà hàng. Mắt thấy Giang Lăng sắp không giữ được rồi.”

“Thủy quân dưới trướng Châu Tuần Chi có bao nhiêu người?”

“Trên đường tới đây, cộng với hàng binh bị thu nạp dọc đường, số thuyền lớn nhỏ cũng đã lên tới vài nghìn chiếc, thủy quân mười vạn, bộ kị hai mươi vạn. Thuyền chúng lớn, lại thuận gió thuận nước, đối đầu trực diện thực sự không chống đỡ được. Trên bờ sông còn có kị binh tinh nhuệ và nỏ mạnh tả hữu giáp công.” Vương Huyền Hạc đáp, “Hỏa công cũng không được, thuyền của chúng đều bôi bùn, lại ngược gió, muốn tiếp cận không dễ.” Trận này, Hoàn Doãn cũng trù tính đã lâu.

“Quân ta bơi giỏi hơn, nhưng không đọ kịp kị binh và nỏ binh của địch, nếu có thể nghĩ cách tách thủy quân và lục quân của chúng ra thì tốt.” Đàn Đạo Nhất nhìn mặt sông dưới bóng đêm, “Bãi Bạch Thạch Kỉ nước nông chảy chậm, có khả năng bọn chúng sẽ cướp bến đò xuống sông ở chỗ này.”

Vương Huyền Hạc nói: “Ta đã bố trí trọng binh trấn giữ Bạch Thạch Kỉ rồi.”

Đàn Đạo Nhất gật đầu, “Ta đã sai trinh sát đi do thám, cửa Thê Long Hiệp hẹp, mặt sông chỉ khoảng một dặm, gần đây nước sông lại đang xuống, thuyền lớn đi qua nơi này khó mà quay đầu, là nơi phù hợp chặn đánh.”

Vương Huyền Hạc ngẫm nghĩ chốc lát, nói: “Vậy ta giữ bến Bạch Thạch Kỉ, chặn Hoàn Doãn, cậu dựng thủy trại ở hạ du Thê Long Hiệp, chặn đường Châu Tuần Chi.” Nghĩ đến tinh kị thế như mãnh hổ của Hoàn Doãn, Vương Huyền Hạc nghiến răng, còn cười gượng với Đàn Đạo Nhất: “Chân ta phế rồi, không chạy nổi, cũng lười chạy. Trừ phi ta chết, bằng không tuyệt đối sẽ không thả Hoàn Doãn sang sông ở Bạch Thạch Kỉ.”

Vương Huyền Hạc gãy một chân vẫn còn là nhờ Đàn Đạo Nhất ban tặng. Hai người đều ăn ý không đề cập đến chuyện này, cùng nhìn ra mặt sông bao la phía trước.

Dừng chân ở Bành Trạch suốt nửa tháng, đại quân bày trận địa sẵn sàng đón địch, song trên mặt ai nấy đều có chút lo sợ bất an. Qua tiết thu phân, Vương Huyền Hạc truyền lời nhắn, đại quân thủy lục của Hoàn Doãn đã tới gần Bạch Thạch Kỉ, bầu không khí trong thủy trại lập tức trở nên căng thẳng.

Đàn Đạo Nhất chạy đến Bạch Thạch Phố nơi Vương Huyền Hạc đóng quân, treo lên cao nhìn ra xa, thấp thoáng có thể thấy thuyền bè đông nghịt giăng kín mặt sông nước chảy không lọt, tinh kì và buồm giương rộng, như một đám mây đen phủ trên mặt sông. Thủy quân của Châu Tuần Chi chỉ thấy đầu không thấy đuôi, kéo dài gần trăm dặm. Trên thuyền có người cưỡi ngựa đang qua lại truyền đạt tin tức.

Tâm trạng mọi người càng nặng nề hơn.

Hai bên thuyền trận thỉnh thoảng có thuyền nhẹ được thả xuống, bơi về phía bờ, đó là binh lính lên bờ múc nước lấy củi.

Gió núi phần phật thổi ống tay áo phất phơ, Đàn Đạo Nhất gạt một cành cây khua múa tán loạn trước mắt ra, vừa xuống núi vừa nói với Vương Huyền Hạc: “Phải chấn chỉnh sĩ khí.”

Vương Huyền Hạc cười nói: “Mổ dê bò khao quân à?”

Đàn Đạo Nhất lắc đầu, trở lại doanh trại, sai người giải binh sĩ Bắc triều ra.

Những binh tướng bị bắt này có đến mấy trăm người, vì ở Kiến Khang chưa từng bị ngược đãi nên xem như tay chân lành lặn, hứng gió thu run lẩy bẩy trên thuyền ba lá.

Đàn Đạo Nhất sai sử tùy tùng: “Thả thuyền nhỏ, lần lượt dìm sông chúng trước thuyền trận của Châu Tuần Chi.”

Mọi người chấn động, những binh sĩ Bắc triều này không biết bơi, lập tức có người quỳ xuống dập đầu, nói muốn xin hàng. Đàn Đạo Nhất nhìn như không thấy, nói: “Nổi trống trợ trận.”

Tiếng trống tức thì vang dội trong doanh trại, hai binh sĩ Bắc triều bị trói lại với nhau, đẩy xuống thuyền nhỏ, từ từ tới gần thuyền trận của Châu Tuần Chi, người trên thuyền vô cùng cảnh giác, một loạt loạn tiễn phóng tới, con thuyền nhỏ dừng lại xa xa, vứt hai tên lính xuống sông.

Chỉ qua một chốc, trên sông đã nổi lềnh bềnh mấy chục thây xác chết trôi, nhưng không ai dám ra vớt.

Sĩ khí trong doanh trại Nam triều đột ngột tăng vọt, chúng tướng sĩ xoa tay hằm hè, lại mãi không nghe thấy tiếng trống trận, chỉ có thể nôn nóng chờ đợi.

Đàn Đạo Nhất vén rèm vải, khom lưng đi vào, đụng trúng A Na Côi. Hai mắt nàng rực cháy, tóm chặt tay Đàn Đạo Nhất, chỉ vào Tiết Hoàn bị áp giải lên thuyền ba lá, “Anh muốn dìm chết chàng?”

“Chàng là ai?” Đàn Đạo Nhất biết rõ còn hỏi.

“Tiết Hoàn…” Lời còn chưa dứt, Tiết Hoàn bị giải vào khoang, đến trước mặt Đàn Đạo Nhát. Hắn không phải binh lính thường, là tướng lĩnh Nguyên Hồng từng muốn chiêu hàng, mọi người không dám tự tiện dìm hắn xuống sông, bèn tới chỗ Đàn Đạo Nhất đợi lệnh.

Hai tay Tiết Hoàn bị trói, lạnh lùng nhìn chàng, không mở miệng.

Đàn Đạo Nhất hất cằm, “Hiện giờ đã nhớ ra chưa?”

Tiết Hoàn cười phì, “Sắp bị tiếng trống của các ngươi làm ồn muốn chết rồi, sao mà nhớ ra được?”

Đàn Đạo Nhất cười gật đầu, “Coi như ngươi có chút cốt khí.”

Tiết Hoàn không nói gì nữa, nhắm mắt lại.

A Na Côi lập tức ầng ậng nước mắt, thấy Tiết Hoàn bị giải ra ngoài khoang thuyền, nàng không cản được, chuyển sang bổ nhào tới trước mặt Đàn Đạo Nhất, mắng chửi chàng, cầu khẩn chàng. Đàn Đạo Nhất chẳng mảy may bị lay chuyển, A Na Côi cắn mạnh một cái trước ngực chàng, cú cắn ấy như cắn thẳng vào lòng chàng, Đàn Đạo Nhất biến sắc, nắm cổ áo A Na Côi xách nàng lên.

A Na Côi còn đang hồi tưởng ánh mắt Tiết Hoàn trước khi đi, dường như hắn đang nói: Vì sao em không giết hắn?

Lúc này nàng thực sự chỉ hận không giết được chàng, “Ta giết ngươi!” Lời còn chưa dứt, da dầu chợt đau rát, Đàn Đạo Nhất túm tóc nàng, kéo nàng ra.

“Đợi đã,” Đàn Đạo Nhất chợt gọi, người áp giải Tiết Hoàn dừng lại, Đàn Đạo Nhất túm A Na Côi, đẩy nàng lên người Tiết Hoàn, “Trói họ vào với nhau.”

Tiết Hoàn mở choàng mắt, ánh mắt đâm vào Đàn Đạo Nhất như chớp giật. Đàn Đạo Nhất ngó lơ hắn, mỉm cười với A Na Côi mặt mày đẫm lệ: “Không phải cô muốn dính hắn như hình với bóng sao? Ta toại nguyện cô.” Chàng không nhìn A Na Côi nữa, lạnh lùng phân phó: “Cho cô ta chết cùng hắn đi.”

“Được.” A Na Côi chùi mạnh nước mắt, xoay người ôm chặt Tiết Hoàn. Nước mắt thấm ướt vạt áo Tiết Hoàn, A Na Côi nghe thấy nhịp tim gấp gáp dữ dội dưới lồng ngực hắn, toàn thân rùng mình. Nàng biết mình sợ nên cắn nghiên hàm răng, giọng run run nói: “Ta cũng không sống nữa.”

Đàn Đạo Nhất cười nói với Tiết Hoàn: “Ngươi tưởng ta không nỡ giết cô ta, phải không?”

“Ngươi nỡ,” Tiết Hoàn nhếch miệng, “Nàng không nỡ, ngươi nỡ.” Hắn gác cằm lên đỉnh đầu rối bù của A Na Côi, trầm mặc một khoảnh khắc, nói: “Ở trong quan tài Vương hoàng hậu.”

Đàn Đạo Nhất không để lộ vui mừng ra ngoài mặt ngay, nhưng lông mày nhướng nhẹ, đó là một ánh mắt đắc ý. Vương Lao biết nội tình, lập tức tỉnh ngộ, hớn hở nói: “Lang quân, tôi truyền tin về Kiến Khang, mời bệ hạ đến lăng mộ hoàng hậu lấy nhé.”

“Vội cái gì?” Đàn Đạo Nhất lại phản đối, “Còn chưa biết là thật hay giả. Đi lấy về đây trước, đợi ta xem xem, đúng là thật hẵng bẩm báo bệ hạ, tránh phải tội khi quân.”

Tiết Hoàn nhìn chàng chằm chằm, mỉm cười he hé.

Đại chiến sắp đến, Đàn Đạo Nhất không rảnh lo chuyện khác, Vương Lao vô cùng lanh lợi, nói: “Để tôi đến lăng mộ hoàng hậu, nghĩ cách lấy ra rồi trình cho lang quân.” Thoáng dừng lại, còn bổ sung một câu: “Tuyệt đối sẽ không để lộ tin tức.”

“Để A Na Côi đi.” Tiết Hoàn bỗng nói, “Trước kia nàng là tì nữ của Vương hoàng hậu.”

Ánh mắt Đàn Đạo Nhất lập lòe, như đã hiểu dụng ý của Tiết Hoàn. Nhưng chàng cũng không hoàn toàn tín nhiệm Vương Lao, bèn hất cằm với A Na Côi, ung dung nói: “Để cô ta đi lấy.” Tầm mắt chạm vào ánh mắt kinh ngạc của A Na Côi, Đàn Đạo Nhất ôn hòa nói: “Còn nhớ lời ta từng nói không? Chờ cô trở lại, ta sẽ thả hắn.”

A Na Côi không kịp nhìn sắc mặt Tiết Hoàn, gật đầu lia lịa, kiên định đáp: “Ta sẽ trở lại.” Tựa sát vào người Tiết Hoàn một chớp mắt ngắn ngủi, nàng đứng thẳng dậy, nhanh chóng lau nước mắt.

“A Na Côi.” Tiết Hoàn gọi giật nàng lại. Vì khẩn trương và lo lắng, giọng hắn có phần căng thẳng, ánh mắt thâm thúy khiến người ta nhìn mà thấy khó hiểu, hắn thoáng dừng, nói: “Cũng đừng quên lời ta đã nói với em.”