Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 27




So với nhà họ Đàn, A Na Côi thích ở chùa Thiên Bảo hơn.

Đàn Đạo Nhất dỗ dành mấy câu, nàng liền nín khóc mỉm cười, khôi phục sức dính người như trước, Đàn Đạo Nhất đi đến đâu, nàng bám theo tới đó, ánh mắt không chịu rời chàng một khắc nào.

Sân này rất yên tĩnh, chỉ có hai gia nô mang theo từ nhà họ Đàn, khi trời tối, gia nô đưa nước xong sẽ lui ra.

A Na Côi làm cái đuôi của Đàn Đạo Nhất nửa ngày rồi vẫn chưa cạn hứng, chàng rửa tay, nàng cũng phải xắn tay áo lên vẩy nước, chàng thay y phục, nàng cũng phải thay chàng vuốt nếp nhăn trên áo, chàng làm bài buổi tối, nàng cũng chen lên bồ đoàn của chàng, cầm bút lên với vẻ rất ư đàng hoàng trịnh trọng, “Muội cũng phải tập viết.”

Bóng người trước mắt tới tới lui lui, Đàn Đạo Nhất nào tĩnh tâm cho đặng, hai cánh tay chàng vòng lấy eo thon của A Na Côi, xem nàng viết chữ. Hoa đèn trước mặt nhấp nháy, Đàn Đạo Nhất nhìn bóng đêm ngoài song, phân vân, chàng hỏi A Na Côi: “Muội sang liêu phòng bên cạnh ngủ à?”

A Na Côi lắc đầu, xích lại gần chàng, “Đó là chỗ ở của hòa thượng, muội không muốn sang.”

Dưới song còn một cái sập trúc, “Vậy ta sang sập, muội nằm giường.”

A Na Côi không phản đối, còn sai khiến chàng, “Vậy huynh trải giường đi.”

Giọng điệu đương nhiên của nàng làm Đàn Đạo Nhất buồn cười, chàng thân mật nhéo nhéo vành tai nàng, hỏi: “Không phải muội đến để làm tỳ nữ của ta à?”

“Muội mới không phải tỳ nữ,” A Na Côi bất mãn lườm chàng, “Muội là A Tùng muội muội của huynh, sau này còn là nương tử của huynh.”

Kể từ khi A Na Côi đồng ý ở lại chùa Thiên Bảo, tâm tư Đàn Đạo Nhất có phần phiêu diêu. Những lời này của nàng như cho chàng một cái cớ càn rỡ, chàng cướp lấy bút trong tay nàng đi, gấp gáp như không nhịn nổi, bế A Na Côi từ đầu gối lên, đặt lên giường, mình cũng thuận thế buông màn chui vào, “Ta không biết trải giường, chúng ta ngủ chung đi.”

Màn trướng bao bọc vầng sáng dìu dịu, A Na Côi đột nhiên rất có tinh thần, hưng phấn lăn lăn, nói: “Tuyệt quá.” Chẳng những không mảy may có một chút cảnh giác nào với việc chung giường chung gối này, nàng còn kéo cánh tay Đàn Đạo Nhất choàng vào mình, lăn vào lòng chàng, nói: “Huynh ôm muội đi.”

Đàn Đạo Nhất nghe theo, cánh tay gom nàng vào lòng. Hai tay A Na Côi ngoan ngoãn đặt trước ngực chàng, nhoẻn cười nhắm mắt, đó là dáng vẻ quyến luyến khôn xiết. Trái tim nhộn nhạo của Đàn Đạo Nhất lắng lại, ngón tay chàng lướt qua sườn mặt nàng, lẩm bẩm, “Thực ra sống cả đời trong chùa cũng không tệ.”

Cơn buồn ngủ của A Na Côi bị câu chàng nói dọa chạy, nàng nắm chặt vạt áo chàng, vội vàng sửa lời chàng, “Không có cả đời. Lang chủ thắng trận trở về là chúng ta về nhà rồi.”

Đàn Đạo Nhất nhìn nàng chăm chú, trầm mặc hồi lâu, nói: “Nếu bại trận, hoặc bệ hạ không khai ân thì sao?”

A Na Côi nhíu mày, “Không đâu.” Ngón tay cào nhẹ cổ áo chàng, nàng lẩm bẩm, “Lang chủ nhất định sẽ thắng trận, bệ hạ cũng nhất định sẽ khai ân.” Con ngươi nàng lấp lánh, ánh mắt kiên định: “Có khi huynh chưa kịp quy y, lang chủ đã thắng trận rồi ấy chứ!”

Ngón tay Đàn Đạo Nhất dừng lại trên vai nàng, rất lâu sau, chàng ừ một tiếng, vỗ nàng, “Ngủ đi.”

Lúc cơn buồn ngủ ập đến, A Na Côi thường không khống chế được, tay cứ phải thò vào áo chàng, sờ chỗ này, cọ chỗ kia. Đàn Đạo Nhất không chịu nổi, lặng lẽ dịch người ra sau, tay nàng lần mò, lại sáp lại. Đang lơ mơ sắp ngủ, chợt thấy mình bị xoay người, hơi thở nóng rẫy bổ nhào tới, A Na Côi mở mắt tỉnh táo lại, thấy Đàn Đạo Nhất phủ người trên người mình, hai tay chống hai bên, đôi mắt vừa sâu vừa đen.

“Nhu Nhu,” Cổ họng chàng khô khốc, cảm thấy hơi khó mở miệng, chàng mượn lời A Na Côi, “Ta muốn ngủ với muội.”

A Na Côi lại đầy đủ cảnh giác với từ này, nàng lập tức nắm chặt cổ áo mình, “Không được.”

“Không phải muội muốn lấy ta à?”

“Nhưng muội còn chưa lấy huynh mà,” A Na Côi nhỏ giọng nói, lặng lẽ dịch sang một bên, thấy Đàn Đạo Nhất cau mày, nàng lại chột dạ khó hiểu, ấp úng, “Dù thế nào, cũng phải đợi về nhà hẵng nói…” Câu sau nàng không dám nói: Lỡ huynh làm hòa thượng thật, chẳng phải muội không dưng chịu thiệt à? Vỗ vỗ Đàn Đạo Nhất trấn an, nào ngờ ngực chàng cũng nóng bỏng, A Na Côi kinh hãi, vội rút tay về, xoay người cố ý ngáp, nói: “Muội ngủ đây.”

“Không được ngủ,” A Na Côi có tính toán gì, Đàn Đạo Nhất lại chẳng rõ quá, bên trong dục vọng của chàng bốc thêm lửa giận, chàng tóm tay A Na Côi ghìm trên đỉnh đầu, còn chưa cởi dây lưng, nước mắt A Na Côi đã lăn xuống hai má trước, “Muội không thích,” Nàng tủi thân nức nở, “Huynh y hệt khả hãn, ức hiếp muội không có mẹ…”

Đàn Đạo Nhất cứng lại, nóng giận hơn nữa cũng chỉ đành tự nhịn. Chàng thả A Na Côi ra, còn dịu dàng xoa cổ tay nàng, xem như nhận lỗi, “Vậy muội đừng sờ ta nữa.”

A Na Côi ồ một tiếng, nhận lời thì rất bon miệng, nhưng vừa nhắm mắt, tay lại không tự chủ được sờ lung tung. Vất vả mãi Đàn Đạo Nhất mới hơi hơi buồn ngủ, mấy lần bị nàng sờ tỉnh. Chàng trẻ trung khí thịnh, bị nàng trêu chọc đến nóng hết cả người, sau cùng không nhịn được, cởi y phục của cả hai, A Na Côi lại bắt đầu khóc lóc, lúc thì nhớ cha, lúc thì nhớ mẹ, Đàn Đạo Nhất bị hành hạ khổ hết chỗ nói, “Ta sang sập ngủ.” Chàng vén phắt màn lên, xuống giường.

A Na Côi lại đâm mất mát, trên giường trống trải tịch mịch, lăn lộn mãi đến hửng sáng mới ngủ được. Đến lúc tỉnh lại, thấy mặt trời đã ngả tây, Đàn Đạo Nhất mặc nguyên áo ngủ trên sập, hơi thở sâu dài ổn định. A Na Côi tiến lại trước mặt chàng, nín thở nhìn chàng hồi lâu, Đàn Đạo Nhất khẽ nhíu mày, trở mình, chìa cho nàng cái bóng lưng.

Giận rồi.

A Na Côi le lưỡi, không dám quấy chàng nữa, rón rén đi ra ngoài.

Nàng cải trang làm đồng nô của Đàn Đạo Nhất, ra vào không gặp trở ngại gì, chỉ trong nửa ngày đã thăm thú khắp mặt trước mặt sau chùa Thiên Bảo, không có phật hội, không có chợ phiên, chỉ có các hòa thượng mặt đơ, cúi đầu cụp mi, thành khẩn gõ mõ, ê a tụng kinh. A Na Côi đứng ở ngoài điện nhìn da đầu trắng xanh của các hòa thượng mà ngơ ngẩn, ôm cõi lòng nặng nề tâm sự rời đi.

Nàng thật sự coi việc Đàn Tế bắc phạt trở thành chuyện quan trọng hàng đầu, ngày nào cũng ra khỏi chùa nghe ngóng tin tức xem Đàn Tế đã đi đến đâu, đã sắp thắng trận chưa, nhưng dân chúng nào biết được quân tình ở tiền tuyến, hỏi cũng chỉ lắc đầu. Mắt thấy từng ngày trôi qua, chẳng bao lâu nữa là đến ngày Đàn Đạo Nhất quy y, nàng tưởng chừng chán nản đến tuyệt vọng, quay về chùa thì thấy Đàn Đạo Nhất cầm một phong thư đang đọc, A Na Côi sải bước tới, nắm chặt tay chàng: “Lang chủ thắng trận rồi sao?”

“Là thư nhà phụ thân gửi từ Dự Châu về.”

A Na Côi quanh quẩn bên chàng, “Thư viết gì vậy? Bao giờ mới đánh giặc xong?”

“Sắp rồi.” So với A Na Côi sốt ruột, chàng tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều, gấp giấy viết thư lại, đè dưới chặn giấy, chàng đi ra sân.

A Na Côi ngờ vực nhìn bóng lưng chàng. Gần đây nàng mắc bệnh đa nghi, cứ cảm thấy không câu nào Đàn Đạo Nhất nói là thật. Chờ Đàn Đạo Nhất đi xa rồi, nàng vội lấy thư ra, mở xem.

Hơn mười trang những chữ là chữ! A Na Côi choáng váng, mắt vội vàng tìm kiếm chữ mình biết giữa các hàng, thế nhưng Đàn Tế quả thực quá dài dòng, nàng giở hết hơn mười trang giấy mà chữ nhận biết chỉ có một tí, nối vào với nhau chẳng ra được manh mối gì.

Hèn chi Đàn Đạo Nhất để thư trên bàn tơ hơ như thế.

A Na Côi căm tức nắm tóc, chưa bao giờ hận mình mù chữ hơn lúc này.

Hậm hực ném thư về bàn, nàng đi đi lại lại mấy vòng trong phòng rồi nhấc chân ra ngoài.

Đàn Đạo Nhất đang nói chuyện với đại hòa thượng trên điện, chàng cất tiếng gọi A Na Côi lại: “Muội đi đâu?”

Đầu tóc A Na Côi bù xù, ủ rũ nói: “Ngột ngạt chết đi được, muội muốn ra ngoài đi loanh quanh một lúc.”

Đàn Đạo Nhất nhìn ra được nàng bực bội bất an, mặt không biến sắc quan sát vẻ mặt nàng, chàng nói: “Đi sớm về sớm.”

A Na Côi rời chùa Thiên Bảo, ngó lơ hàng hóa muôn màu muôn vẻ trên phố chợ, rảo bước qua Chu Tước Môn, đi đến phủ xá của bách quan ngoài Tuyên Dương Môn. Xung quanh chỉ toàn người mặc quan phục cầm binh khí, nàng cũng chẳng sợ, vừa đi vừa hỏi thăm tới bên ngoài phủ xá của Vũ lâm giám. Đang nhón chân ngó nghiêng thì nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc, Vương Huyền Hạc và Tiết Hoàn song song đi đến. Vương Huyền Hạc quay đầu liếc A Na Côi, “Ơ, đây không phải là…”

“A Tùng.” Tiết Hoàn không khỏi kinh ngạc, dò xét A Na Côi từ đầu tới chân, trên mặt hắn chậm rãi hiện lên nụ cười. Đẩy Vương Huyền Hạc đi rồi, hắn nhướng mày với A Na Côi, hài hước nói: “Trang dung cô thế này là vừa mới bò ra khỏi chăn à?”

Lúc này A Na Côi nào quan tâm đầu tóc mình có rối hay không, nàng nén giận, trực tiếp hỏi Tiết Hoàn: “Ngươi ở bên cạnh bệ hạ, có nghe được quân tình Dự Châu không?”

Tiết Hoàn đã hiểu. A Na Côi sốt ruột nhưng hắn đâu sốt ruột, chuôi roi gõ gõ lòng bàn tay, hắn hỏi: “Cô hỏi chuyện này làm gì?”

“Ta muốn biết bao giờ lang chủ nhà ta trở về.”

“Hỏi thăm quân tình là tội chết đấy.” Tiết Hoàn cười giảo hoạt.

A Na Côi răng trắng cắn môi đỏ, đầu mày cau lại, giọng mềm như nhỏ nước, “Tướng quân…”

Tiết Hoàn bật cười, ngoắc ngoắc ngón tay với nàng. A Na Côi tiến lên mấy bước, ngước gương mặt nhỏ nhắn, tội nghiệp nhìn hắn.

Ánh mắt lưu luyến trên mắt mày và môi A Na Côi một thoáng chốc, Tiết Hoàn nghiêm túc hỏi: “Cô vẫn đang ở Đàn gia?”

A Na Côi gật đầu.

Tiết Hoàn nửa thật nửa giả thở dài: “Đàn Tế đã bại trận, không về được, cô vẫn nên sửa họ sơm sớm đi thì hơn.”

Toàn thân A Na Côi chấn động, ánh mắt thoắt nhọn hoắt, “Ngươi nói điêu!”

Tiết Hoàn mỉm cười, cũng chẳng tranh luận với nàng, “Ta điêu, cô cứ tiếp tục trấn thủ ở nhà họ Đàn đi.” Hắn vung roi đen, giẫm lên bàn đạp.

A Na Côi nhìn Tiết Hoàn lên ngựa với ánh mắt mờ mịt, lòng loạn cào cào, thấy hắn chuẩn bị đi, nàng cuống quít kéo dây cương của hắn. Tiết Hoàn nhìn xuống nàng, cũng chẳng biết nghĩ thế nào, A Na Côi bật thốt, “Bệ hạ còn nhớ ta không?”

Tiết Hoàn cười trầm, “Bệ hạ quên cô lâu rồi, cũng chỉ ta nhớ được cô thôi,” Hắn ngồi trên ngựa cúi người xuống, làm bộ ngửi ngửi tóc mai A Na Côi, lắc đầu nói: “Mùi gây dê trên người cô, có cách mười dặm ta cũng ngửi ra.”

A Na Côi vốn còn hơi mất tự nhiên, nghe vậy quay phắt mặt lại, lửa giận bừng bừng trong mắt, “Mùi nghèo của ngươi, có cách một trăm dặm ta cũng ngửi ra!”

“Thế lại chẳng tốt quá?” Tiết Hoàn khua khua roi đen, cười lớn bỏ đi.

A Na Côi cúi đầu lầm lũi đi về chùa Thiên Bảo, cả đường liên tục chửi mắng Tiết Hoàn. Vừa mới bước qua cửa chùa vào chính điện thì thấy Tạ nương tử mình từng có duyên gặp hai lần đang được chúng tỳ nữ bao quanh, chắp tay hành lễ, mấp máy môi trước Phật. Có tiểu sa di đi lên điện, lắc đầu với nàng ta, Tạ nương tử vô cùng thất vọng, lấy khăn lụa lau khóe mắt, được tỳ nữ đỡ ra xe bên ngoài chùa.

A Na Côi núp dưới tán cây, sắc mặt dần thay đổi.

Suy tư thật lâu, lúc hoàng hôn đổ bóng, A Na Côi mới lê bước chân nặng nề trở lại liêu phòng của Đàn Đạo Nhất.

Vừa mới châm đèn, Đàn Đạo Nhất đọc thư dưới ánh đèn, nghe thấy tiếng bước chân, chàng thản nhiên gấp giấy thư lại, cất vào tay áo. Chàng ngoái đầu, mỉm cười nhẹ với A Na Côi.

“Tạ nương tử tới thăm huynh.” A Na Côi nhíu mày.

Đàn Đạo Nhất ừ một tiếng, chẳng để ý cho lắm, “Ta không muốn gặp cô ấy.”

A Na Côi chạy cả một ngày, thân tâm đều rã rời. Nàng ngồi dưới đèn nhìn Đàn Đạo Nhất, suy đoán nỗi lòng chàng.

“Muội đi đâu?” Đàn Đạo Nhất hỏi.

“Vườn Đào Hoa.” A Na Côi thuận miệng nói bừa, biết Đàn Đạo Nhất sẽ chẳng trung thực nói chuyện bắc phạt với mình, nàng hơi cáu kỉnh nói: “Còn hai ngày nữa là huynh quy y rồi.”

Đàn Đạo Nhất gật đầu, không nói gì.

Cõi lòng A Na Côi chùng xuống, bây giờ nàng mới ý thức được rằng những ngày qua mình khóc lóc lăn lộn, lo lắng đề phòng đều chỉ là uổng phí thời gian. Đàn Đạo Nhất thì vẫn bình thản ung dung như thường. A Na Côi bĩu môi, lệ ầng ậng trong hốc mắt, nhưng chưa rơi xuống, nàng hờn dỗi nói: “Huynh mà làm hòa thượng thật, muội sẽ không gặp lại huynh nữa!”

Những lời sáng nắng chiều mưa này nàng đã nói mấy trăm lần, Đàn Đạo Nhất đã chẳng còn để bụng. Chàng đứng dậy, ôm bầu rượu và chén tai đến, A Na Côi buồn bực nói, “Sao lại uống rượu?”

Đàn Đạo Nhất khẽ thở dài, “Sau khi quy y sẽ không được uống rượu nữa, tranh thủ cơ hội uống nhiều thêm mấy chén.”

A Na Côi chằm chằm nhìn chàng rót đầy một chén rượu lạnh, còn chưa vào miệng đã bị nàng gọi lại, “Cho muội,” Nàng đầy bụng phiền muộn, thành ra muốn mượn rượu giải sầu, “Muội muốn uống.”