Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 21




Đàn Đạo Nhất mê man mờ mịt, chẳng biết rốt cuộc mình đã nằm trên giường bao lâu. Chàng gắng gượng xoay người, trông thấy cửa sổ khép hờ, sắc trời bên ngoài trong vắt, cành trúc bị tuyết nặng đè cong cũng đã vươn thẳng phấn chấn như mũi tên, tươi tốt xanh rì.

Trong phòng vẫn bài trí y như trước khi chàng hôn mê, quân cờ rải rác, cuốn sách mở dở, cung khảm ngọc treo trên tường. Ánh mắt chàng đậu lên hộp kiếm,  tức thì như bị phỏng, cuống quít dời đi.

Câu giễu cợt Tiết Hoàn nói bên tai trước khi ngã gục ở chùa Thê Vân như hãy còn khắc trong đầu, nghĩ đến là nản lòng thoái chí.

Nằm yên ngẫm ngợi suy tư hồi lâu,  chàng khôi phục được chút thể lực, xuống giường đi mấy bước. Gia nô hỏi chàng có muốn ra sân múa kiếm, bắn cung không, chàng chẳng mảy may thấy hứng thú, chỉ vốc lấy một nắm quân cờ, rồi lại thảy lên bàn, “Phụ thân vẫn chưa tan trực à?”

“Gần đây trong phủ nhiều việc, lang chủ bận rộn lắm ạ.” Gia nô sai người đi thự phủ1 truyền lời, một chén trà sau, Đàn Tế vui mừng trở về, chớp mắt bước chân vào cửa, mặt lại sầm xuống, liếc xéo Đàn Đạo Nhất, hầm hừ hỏi: “Tỉnh dậy rồi?”

1 Cách gọi cơ quan công sở thời xưa nói chung.

Đàn Tế miệng cứng lòng mềm, một mực chú ý động tĩnh của Đàn Đạo Nhất, thấy chàng ngồi xuống mép giường thì vội lấy gối nang kê sau lưng chàng. Ân cần một phen, cuối cùng cũng nghe Đàn Đạo Nhất nói được một câu xuôi tai, “Cha cũng ngồi đi ạ.”

“Gầy đi nhiều, mặt chỗ xanh chỗ trắng, cứ như ma ấy.” Đàn Tế đay nghiến chàng một câu, giương mắt nhìn cậu ái tử mà lòng ngổn ngang trăm mối, trầm mặc một lúc mới ôn tồn nói, “Ta xin cho con một chức quan, bao giờ  khỏe hẳn rồi thì đi làm ít chuyện đứng đắn đi. Bí thư giám thanh quý, Thái thường tự ít việc, Vũ lâm giám thì,” Ông khẽ nhướng mày, “Vung đao múa  giáo, nếu con muốn đi thì tùy con.”

Vốn tưởng sẽ lại phải tốn rất nhiều nước bọt, nào ngờ Đàn Đạo Nhất chẳng có phản ứng gì quá lớn, thoáng ngẫm nghĩ rồi thuận miệng đáp, “Thái thường tự đi ạ.”

Chàng không có hứng thú với cấm quân, sau chốc lát kinh ngạc, Đàn Tế thở phào một hơi thật to, “Vũ lâm giám, chỉ e phải thường xuyên giao thiệp với đám Vương Huyền Hạc, Tiết Hoàn, không vào đó là tốt nhất.”

Ánh mắt Đàn Đạo Nhất sựng lại, Đàn Tế liếc chàng vừa oán trách, vừa bất đắc dĩ, “Con vì Viên phu nhân mà kháng chỉ đả thương người khác ở chùa Thê Vân, nể tình ta, bệ hạ mới không truy cứu… À,  nửa tháng trước tiên đế băng hà ở chùa Thiên Bảo, thái tử đã thụ mệnh ngự cực rồi.”

Trong một tháng Đàn Đạo Nhất nằm trên giường, quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện, Đàn Tế nói câu nào là chàng thấy lơ mơ câu nấy, trong đầu loạn cào cào, không biết nên hỏi từ đâu. Đàn Tế hiểu rõ, nhìn chàng, “Trận Hoạt Đài thắng lợi, Bắc triều lui binh đến Hổ Lao,” Vốn là một tin tốt ngoài dự liệu, song ông lại chẳng hề tỏ ra vui mừng, “Lời Viên phu nhân nói trước khi tự vẫn chẳng biết làm sao lại truyền ra xôn xao khắp trong ngoài kinh thành. Nguyên Dực có được trọng binh, đóng quân ở Chung Ly, chất vấn nguyên nhân cái chết của tiên đế và Viên phu nhân.”

Đàn Đạo Nhất yên lặng nghe, không lên tiếng.

Đàn Tế nhìn bầu trời xán lạn bên ngoài, thở dài, “Bắc triều lui binh, chẳng biết bao giờ sẽ quay lại, đương lúc hai quân giao chiến mà lại bừa bãi gây khó dễ với triều đình. Chỉ mới là công chiếm Hoạt Đài thôi…  Nguyên Dực ngạo mạn nóng vội quá! Năm nay ăn Tết mà phiền hết cả lòng.”

Ăn Tết… Đàn Đạo Nhất chợt nhớ tới A Na Côi ở chùa Thê Vân, đứng bật dậy định đi ra ngoài.  Đàn Tế vội giữ chàng lại, “Đi đâu?”

“Đón A Tùng về.”

Hoạn lộ triều chính thì thờ ơ, một tiểu nữ tử thì nhớ rõ là kĩ. Đàn Tế muốn nổi nóng mà lại không nỡ mắng mỏ Đàn Đạo Nhất, “Về lâu rồi,” Đàn Tế cáu kỉnh, nhìn chàng thật sâu, “Nghe người ta nói, ngày con bị thương, nó đi chân trần chạy đuổi theo xe ngựa về.”

Trên mặt Đàn Đạo Nhất cuối cùng cũng có biểu cảm, mấy phần vui vẻ, mấy phần kích động, hào quang  bừng sáng trên khuôn mặt thiếu niên làm Đàn Tế muốn ngăn cản cũng đành nuốt xuống, “Đi đi, đi đi,” Người cha già đặt mông ngồi xuống mép giường, lầm bầm như hận chàng không nên thân, “Trẻ con ốm một trận là trưởng thành một lần, con năm nay mười tám rồi…”

Dưới mái hiên cong, A Na Côi bưng một chén nước sạch, dùng trâm ngoáy tai1 trêu sơn ca trong lồng.

1 Thời xưa trâm không chỉ dùng để cài tóc hay làm trang sức mà tùy vào kiểu trâm, đôi khi còn được sử dụng cho những mục đích khác. Loại trâm ngoáy tai này có phần đầu trâm hình dáng như cái thìa nhỏ, có công dụng phụ là để lấy ráy tai.

Một tháng không gặp, dường như nàng cũng đột ngột trưởng thành, thân hình cao hơn một chút, vì đổi sang áo xuân xanh biếc mà tư thái nom càng thêm thướt tha, tựa như một cành liễu mềm mại non tơ, nhảy múa theo gió. Đại khái là nàng cũng học được không ít quy củ, đút cho chim ăn vô cùng chăm chú, không giống khi trước, mắt lúc nào cũng đảo tròn.

“A Tùng.” Đàn Đạo Nhất mỉm cười gọi nàng. Trước đây mỗi lần đến biệt viện một mình, chàng đều ít nhiều ngại ngùng, giờ đây lại thản nhiên đứng trong sân giữa ban ngày ban mặt, phớt lờ ánh mắt thẹn e dè dặt mà nóng rực của đám A Hảo.

A Na Côi sững người, ngọc trâm chọc chim sơn ca xù lông, đập cánh né ra. Nàng nhìn chằm chằm Đàn Đạo Nhất một hồi, chợt như nhận ra, quăng chén nước đi, hưng phấn chạy tới, “Đàn lang!” Đến cách Đàn Đạo Nhất nửa bước, nàng dừng khựng lại, sợ chạm đổ pho tượng Phật lưu ly, cẩn thận quan sát Đàn Đạo Nhất một vòng, còn đòi đỡ chàng lên bậc, “Huynh đi chậm thôi.”

Đàn Đạo Nhất cùng A Na Côi vào phòng, xoay người lại liền ôm chầm lấy nàng. Trên người nàng tựa hồ cũng điểm thêm chút hương thơm thanh ngọt, chẳng biết đến từ mái tóc hay cổ áo. Đàn Đạo Nhất cảm thấy có mấy đường kinh mạch hãy còn ứ đọng của mình như được từng sợi hương khơi gợi, sống dậy, sức lực tràn trề toàn thân. Chàng kiềm chế cơn sóng tình phun trào, đặt môi hôn lên tóc mai nàng.

A Na Côi duy trì tư thế cứng ngắc ấy, đứng yên trong lòng chàng hồi lâu không dám cử động, “Huynh chảy rất nhiều máu, có đau không?” Đôi mắt nàng long lanh trợn tròn, có phần hãi hùng, có phần tủi thân, “Hôm ấy, muội tưởng huynh chết rồi.”

Đàn Đạo Nhất bật cười, hôn một cái lên môi nàng. A Na Côi có muôn lời cuồn cuộn, nhưng chỉ phun ra được mấy chữ mơ hồ, còn lại đều không cất nổi thành tiếng. Nàng vui mừng quá đỗi, thế nên cũng đã quên sạch bách nhưng chuyện khẩn yếu giấu trong bụng cả tháng nay, chỉ mải tập trung ngắm nghía Đàn Đạo Nhất. Thấy mày chàng đẹp, mắt chàng đẹp, mũi chàng đẹp, nàng bỗng dưng đỏ mặt, choáng váng vùi đầu vào ngực chàng, lẩm bẩm: “Muội thực sự thích huynh lắm.” Tình yêu của nàng quá nhiều, trái tim nhỏ bé đựng không xuể, bèn bày tỏ một mạch cho Đàn Đạo Nhất nghe, “Muội yêu huynh, yêu huynh nhất, chỉ yêu mình huynh.”

Ngôn từ mới bạo dạn nồng nhiệt làm sao, đến Đàn Đạo Nhất cũng phải sững sờ. Mặt chàng nóng bừng, vui vẻ có, bối rối cũng có, dưới sự ngỡ ngàng, chàng kéo tay nàng áp lên ngực mình, khẽ khàng đáp “Ta cũng vậy.” như sợ kinh động cơn mộng vỡ tan.

A Na Côi oán thán: “Huynh không khỏi, Tết này lang chủ chẳng mấy khi cười, muội còn để dành bánh kê vàng cho huynh, hỏng mất rồi, không ăn được nữa.”

Đàn Đạo Nhất nghe lời đường mật của nàng, cả người lâng lâng, “Bây giờ ta đã khỏe lại rồi.”

A Na Côi kéo cổ áo chàng ra, run sợ nhìn vết thương bị kiếm đâm trên vai  chàng, “Chỗ này có một vết sẹo,” Nàng còn lần mò tiếp vào trong, “Ngực cũng có, lưng cũng có,” Nàng la lên khiếp hãi, “Chỗ nào cũng có.”

Người khác mà bóc trần khiếm khuyết của chàng như vậy, Đàn Đạo Nhất khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng đổi thành A Na Côi thì chàng lại cảm nhận được một kiểu tình ý khác, trong lòng nóng lên, bèn cởi hết áo ra, hào phóng mặc nàng nhìn.

A Na Côi che mắt, vừa sợ vừa không nhịn được muốn nhìn, ngón tay chạm nhẹ lên vết sẹo dài nhất trên vai chàng, “Bao giờ mới có thể lành hẳn?”

Đàn Đạo Nhất bỗng xoay người, đẩy nàng ngã ra giường, cũng chẳng buồn đỏ mặt, chàng nhìn thẳng vào mắt nàng, nói chắc nịch: “Nhu Nhu, muội theo ta đi.”

Ngón tay A Na Côi hãy còn quẹt tới quẹt lui trước ngực chàng, nàng “ồ” nhẹ một tiếng, không có câu tiếp.

“Không phải muội yêu ta sao?” Đàn Đạo Nhất chất vấn nàng, “Muội nói yêu ta toàn là giả?”

“Đạo Nhất ca ca, đúng là muội yêu huynh thật…” A Na Côi nũng nịu, kéo âm điệu thật dài, trong lòng khó xử cực kì, nàng muốn làm phi tần, làm hoàng hậu, hưởng thụ sự chú ý và tôn vinh của muôn người, song cũng không nỡ bỏ Bọ Ngựa của nàng. Gương mặt chàng đẹp đẽ đến thế, cơ bắp chàng chập chùng dưới da thịt mỏng manh, lồng ngực chàng vừa trơn bóng vừa nóng hổi. Đến dáng vẻ chàng không vui, coi thường nàng, nàng cũng thích.

Nàng quá tham lam, muốn có cả hai.

Nghĩ đến thất thần, A Na Côi cắn môi, ấn đường cau chặt, chưa bao giờ khó xử như vậy.

Đàn Đạo Nhất nhìn ra sự do dự của nàng, cõi lòng nồng nhiệt như rơi tõm vào băng tuyết. Chàng nhíu mày, buông A Na Côi ra vớ lấy áo. A Na Côi quýnh lên, hai tay hấp tấp ôm cổ chàng, dán thân mình mềm mại của mình lên, thân mật nói: “Huynh đừng đi mà.”

Đàn Đạo Nhất lạnh nhạt nhìn nàng, “Muội coi ta là cái gì?”

Chính là vẻ mặt này. Tim A Na Côi đập bình bịch, nàng cảm thấy chắc là mình mắc chứng tật gì rồi, chàng càng cáu bẳn, nàng càng mê muội. Nàng chẳng mảy may biết xấu hổ, chen vào lòng chàng, ngồi lên đầu gối chàng, A Na Côi bưng mặt chàng, lấy lòng, “Ca ca, muội yêu huynh mà.”

“Điêu.”

“Thật mà.” A Na Côi gấp gáp nói, “Thật mà thật mà thật mà.”

Đàn Đạo Nhất cười lạnh, “Muội yêu ta, nhưng lúc nào cũng muốn lấy thái tử.” Lời vừa ra khỏi miệng thì chàng nhớ ra, thái tử đã biến thành hoàng đế, sắc mặt lập tức càng khó coi hơn.

A Na Côi chột dạ, mắt chớp lia lịa, tay lại không chịu buông lỏng, trong lòng nàng giằng co một hồi, cuối cùng cúi đầu lẩm bẩm: “Lang chủ không đồng ý đâu…”

“Cha không quản được ta.” Đàn Đạo Nhất không chút phân vân, “Ta tự quyết định.”

A Na Côi ngẩn ngơ nhìn chàng, ma xui quỷ khiến đáp “Được.”

Đàn Đạo Nhất mừng húm, suýt nữa hét to nhảy dựng lên. A Na Côi mất thăng bằng, suýt ngã xuống, vội ôm chặt Đàn Đạo Nhất. Phấn khích lên là nàng chẳng buồn đoan trang nữa, hai chân tách ra, cưỡi lên đùi Đàn Đạo Nhất, lại đòi xem đùi chàng có bị thương không, mông có căng như A Hảo nói không. Đàn Đạo Nhất đạt được tâm nguyện rồi lại đâm ra cẩn trọng, giữ chặt A Na Côi điên điên khùng khùng, đặt một nụ hôn hết mực trân trọng lên trán nàng, “Muội nói lời phải giữ lấy lời đấy.”

Mấy ngày sau đó, Đàn Đạo Nhất quanh quẩn cả ngày trong Hoa Nùng biệt viện, ban đầu còn giấu Đàn Tế, hiện giờ đã dứt khoát quang minh chính đại qua qua lại lại. Ngoài dưỡng thương ra, thi thoảng lắm chàng mới lười biếng giở vài trang sách, chơi mấy nước cờ. Đàn Tế không nhịn được nhắc nhở vài câu, ngoài miệng chàng vâng dạ, song chẳng hề trễ nải tình chàng ý thiếp với A Na Côi.

Cũng may không ra ngoài gây họa nữa. Đàn Tế suy tư, trong lòng vô cùng mâu thuẫn – con nhà người ta lớn lên đều ngoan ngoãn đâu ra đó, Đàn Đạo Nhất lại tương phản, khi còn bé thông tuệ không ai bằng, càng lớn càng phản nghịch ương bướng, một mình một ý.

Nấn ná mãi, mắt thấy Đàn Đạo Nhất đã khỏe hẳn. Thiếu niên dồi dào tinh lực, mới mấy ngày đã nhảy nhót tưng bừng, Đàn Tế yên lòng, không chịu mặc chàng lười biếng tiếp nữa, thấy Đàn Đạo Nhất lại định đi tìm A Na Côi, ông tóm chàng lại, nghiêm mặt nói: “Ngày mai đến thự phủ Thái thường tự ứng mão đi!”

Đàn Đạo Nhất khựng lại, “Con biết rồi”.

“Gần đây Thái thường tự đang lo việc tang ma cho Viên phu nhân… Con làm gì cũng phải cẩn thận chút, nói ít thôi,” Đàn Tế buông chàng ra, lo âu nhìn về phía cung thành, “Nguyên Dực hung hăng hùng hổ ở Chung Ly, đã là lúc thời buổi rối ren rồi.”