Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 1




Nguyên Dực và Đàn Đạo Nhất khom người chui ra khỏi vương trướng.

Nguyên Dực thở phào một hơi thõng thượt, “Hôi quá.”

Đàn Đạo Nhất nói: “Hôi ngài cũng phải cưới cô ta.”

Nguyên Dực ỉu xìu đưa mắt nhìn quanh phong cảnh Mạc Bắc, nửa trên bầu trời trong vắt màu cam đào, nửa dưới bầu trời đen đặc nặng trĩu, cỏ nối núi xa, ưng liệng thinh không, hắn dậy hứng dạt dào, cao giọng hô: “Đại trượng phu chỉ sợ công danh bất lập, sợ gì không vợ? Ta thật đúng là lo lắng không đâu!”

“Đúng đấy.” Đàn Đạo Nhất lười nhác đáp.

“Lộc cộc” tiếng vó ngựa sau lưng từ xa lại gần. Nếu không phải Đàn Đạo Nhất né lẹ thì cây roi mảnh dẻ kia đã quất lên người chàng rồi. Chàng nhíu mày đưa mắt, là một thiếu niên mặc áo da dê đi ngược sáng tới. Lúc dắt ngựa sượt vai ngang qua, nó ngoẹo đầu liếc hai người Nguyên Dực, một sợi tóc đen quấn quấn quanh đầu ngón tay.

Người Nhu Nhiên ngoại hình to tráng, khuôn mặt nó lại nhỏ nhắn trắng muốt, ánh mắt tựa sóng gợn, đôi môi đỏ nhênh nhếch như cười như không.

Trong lúc Nguyên Dực đánh giá nó, ánh mắt nó cũng đã đang đảo qua đảo lại trên người Nguyên Dực, mãi đến khi đi thật xa rồi, nó mới quay đầu, buông cương ngựa, vào vương trướng.

Bên trong vương trướng, khả hãn đang nói chuyện với công chúa Xích Đệ Liên.

Xích Đệ Liên hỏi: “Nguyên Dực là con trai hoàng đế Nam Tề ạ? Hắn có quen biết gì con đâu, sao lại hỏi cưới con?”

Khả hãn nói: “Hắn cần gì phải quen biết con. Tháng trước hoàng đế Bắc Tề hẹn ta cùng xuất binh thảo phạt Nam Tề, thế nên Nam Tề tới cầu hôn, con cứ nói con có muốn lấy hắn hay không đi.”

Xích Đệ Liên là một thiếu nữ mười lăm tuổi, nàng ta nhăn nhó nói: “Để con suy nghĩ thêm đã.”

Thiếu niên A Na Côi giả đò rót trà sữa, ánh mắt tham lam lưu luyến không rời trên lễ vật Nguyên Dực mang tới. Tơ lụa lăn tăn gợn sóng, mã não đỏ thắm như huyết, đồ chơi bằng ngọc khéo léo tinh xảo, còn có một pho tượng phật vàng ròng cao cỡ nửa người.

“Con mau nghĩ đi, ngày mai ta phải trả lời hắn rồi.” Khả hãn nói, ra khỏi trướng rời đi.

A Na Côi ghé lại sát bên tai Xích Đệ Liên, nói: “Công chúa, vương tử Nam Tề đang chửi cô bằng tiếng Hán bên ngoài đấy.”

Xích Đệ Liên không biết tiếng Hán, lông mày dựng lên, “Hắn chửi ta thế nào?”

“Hắn chê cô hôi, nói người cô có mùi gây của dê, hun hắn buồn nôn.”

Xích Đệ Liên nổi trận lôi đình, nhưng nàng ta chẳng thể trút giận lên hoàng tử Nam Tề, đành quất ranh con A Na Côi lắm mồm. Vì A Na Côi cũng là người Hán, nó không chỉ là người Hán mà còn là một đứa con hoang. Trước kia mẹ nó lưu lạc ở Mạc Bắc, bụng mang dạ chửa mà ăn nằm với khả hãn, trước khi người phụ nữ đó chết, khả hãn đã nhận lời coi A Na Côi như con trai của mình, nhưng Xích Đệ Liên không cho.

Khả hãn không làm gì được Xích Đệ Liên, thế là A Na Côi trở thành nô lệ của Xích Đệ Liên.

Lúc khả hãn trở lại, Xích Đệ Liên đang quất A Na Côi lăn lộn khắp đất. A Na Côi mặc áo da dê, thực ra cũng chẳng đau lắm, nhưng nó kêu rất to, thu hút tộc nhân xúm lại.

Khả hãn mắng Xích Đệ Liên một trận, nàng ta thở phì phì bỏ đi. Khả hãn thấy A Na Côi mặt còn vương lệ, đáng thương cực kì, không nhịn được muốn táy máy chân tay với nó. A Na Côi bị bắt ngồi lên đầu gối lão, bộ râu bờm xờm và cái mồm thum thủm của khả hãn dụi lấy dụi để vào cổ nó, A Na Côi phiền lòng bực bội, dẩu miệng nói: “Con nhớ mẹ con.”

Nó nhớ mẹ, khả hãn lại đâm ngại ngùng, buông A Na Côi ra, nói: “Đừng chọc Xích Đệ Liên nữa, nó sắp được gả đi Nam Tề rồi.”

A Na Côi hừ lạnh trong lòng, chạy ra khỏi vương trướng.

Cưỡi ngựa lang thang bên ngoài hồi lâu, lúc trời sắp tối, nó quay lại bộ lạc. Binh lực Nhu Nhiên cường thịnh, uy chấn Mạc Bắc, nhưng các tộc nhân vẫn quen nếp ăn ở trong lều, ngụ cư ven đồng cỏ nguồn nước. A Na Côi đi dạo giữa lều trướng, bắt mấy con đom đóm, nhưng đom đóm vào bàn tay nó là tắt sáng, nó thấy chán lại thả chúng bay đi.

A Na Côi trông thấy lều trướng của hoàng tử Nam Tề. Ngoài trướng có thị vệ canh giữ, nó nhìn chòng chọc một hồi, dẫn ngựa dừng chân, khe khẽ cất tiếng hát.

“Sắp tối rồi oan gia chửa thấy.

Mưa gió rồi phố thoắt dềnh dang.

Khó chăng mưa chặn bước chàng

Biết vậy đã chẳng hẹn chàng bữa nay.”

Mành nỉ bị vén lên “roạt” một tiếng, A Na Côi khẽ nhếch miệng, thấy Đàn Đạo Nhất đi ra. Chàng ta bận một tấm bào trắng, không lớn hơn A Na Côi bao tuổi, tướng mạo anh tuấn hiếm thấy, song vẻ mặt lạnh tanh. Nguyên Dực cũng nhô đầu ra, cười gọi A Na Côi: “Ngươi biết nói tiếng Hán à? Vào đây hát đi.”

A Na Côi chui vào trướng, thấy Nguyên Dực ngồi bên bàn, trước mặt bày hai chén rượu, một bàn cờ dang dở, nhưng nó vừa bước vào, Đàn Đạo Nhất đã dọn cờ đi, cầm một quyển sách đi sang một bên, chuyên tâm ngồi đọc.

A Na Côi hành lễ với Nguyên Dực rồi hát tiếp, tiếng ca của nó véo von triền miên.

“Hẹn chàng rồi chỉ mong chóng gặp

Nửa đường rồi mưa gió cách ngăn

Náu hiên chàng gấp lo thay

Dầm dề lướt thướt lỡ may ngã nhào.

Ước ao chi tìm chàng tức tốc

Hà cớ chi chàng lại chẳng vui…”

Nguyên Dực tràn đầy hứng thú nhìn A Na Côi, chờ nó hát xong, hỏi: “Ngươi là người Hán?”

A Na Côi lắc đầu, “Em không biết.”

Nguyên Dực ngạc nhiên, “Ngươi không biết?”

“Em sinh ra ở Nhu Nhiên, nhưng chưa gặp cha bao giờ, nghe nói ông ấy là người Hán.”

“Mẹ ngươi không nói với ngươi à?”

“Bà ấy chết lâu rồi.”

Thì ra là một cô nhi. Nguyên Dực thấy nó xinh đẹp, thân thế lại đáng thương, lòng cảnh giác giảm bớt một nửa, hắn thảy một bánh vàng nhỏ cho A Na Côi, “Hát khá lắm, thưởng cho ngươi.”

A Na Côi không lấy, nhặt bánh vàng đặt lên bàn, ngoan ngoãn nói: “Ngày mai em có thể tới hát cho ngài nghe tiếp không ạ?”

Nguyên Dực cười, “Muốn tới thì tới.”

A Na Côi nhoẻn miệng cười rạng rỡ, lúc thu tay về, Nguyên Dực chợt thấy mu bàn tay nó có vết roi sưng đỏ, hắn chợt vỡ nhẽ, “Người bị đánh trong vương trướng chiều nay là ngươi?”

A Na Côi mím môi, ngượng ngùng gật đầu.

“Vì ngươi không nghe lời chủ nhân à?”

A Na Côi đáp, giọng rất thản nhiên: “Vì khả hãn muốn ngủ với em.”

Nguyên Dực sửng sốt một hồi mới nói: “Ngươi mau về đi kẻo lại bị đánh.”

A Na Côi rời đi rồi, Nguyên Dực không thấy buồn ngủ, lại bày bàn cờ ra, gọi Đàn Đạo Nhất hai tiếng mà không thấy trả lời, hắn bèn đi tới, giật cuốn sách trong tay Đàn Đạo Nhất ra, cười bảo: “Hãy còn giả điếc à?” Chuyến này hắn đến để cầu thân, đến một tì nữ cũng không mang theo, lều trướng rộng rãi chỉ có mỗi hai nam nhân trừng mắt nhìn nhau, cảm thấy rất nhàm chán.

Đàn Đạo Nhất mỉm cười, “Tôi đang lo cho ngài đây. Hôm nay khả hãn chưa trả lời ngài đâu.”

Nguyên Dực xì một tiếng, nói: “Chẳng lẽ ta đường đường là hoàng tử Nam Tề mà không xứng với đứa con gái sống trong chuồng dê của lão?” Nhắc đến khả hãn, hắn lại nhớ đến A Na Côi, trề môi, “Lão cũng sáu mươi rồi đi? Cái tật háo sắc đúng là không sửa được.”

Đàn Đạo Nhất nói: “Nhóc nô lệ đó tới có mục đích, ngày mai đừng cho nó đến nữa.”

Nguyên Dực lại không đành lòng, “Ta thấy nó đáng thương thật mà. Có lẽ ở Mạc Bắc đã phải chịu nhiều đau khổ, muốn nương nhờ ta đi Nam Tề.”

Đàn Đạo Nhất cũng đoán A Na Côi đang có ý đồ này, nhưng chàng nói: “Không được.” Khép sách lại, chàng thoáng dừng, bảo, “Tôi cảm thấy có thể nó là nữ.”

Nguyên Dực bật cười, “Cứ dung mạo xinh đẹp thì là nữ à? Vậy còn cậu?”

Đàn Đạo Nhất liếc xéo hắn, không vui cho lắm.

Nguyên Dực nói: “Ừ, ta nhìn ra rồi, vậy thì sao?”

“Bắt cóc nhân ngãi bí mật của khả hãn Nhu Nhiên về Nam Tề, ngài đến là để kết thân hay kết thù vậy?”

Nguyên Dực tặc lưỡi, lập tức cụt hứng, “Biết rồi.”

Đàn Đạo Nhất một câu thành sấm, hôm sau khả hãn sai người qua từ chối Nguyên Dực, ca ngợi: Nhu Nhiên đồng ý kết thân với Nam Tề, nhưng hi vọng công chúa Xích Đệ Liên được gả cho thái tử Nam Tề hơn. Lời khả hãn vô cùng khách khí, nhưng Nguyên Dực vẫn nổi một cơn tam bành trong trướng, chửi thái tử lên bờ xuống ruộng, sau cùng sửa sang y quan, tủm tỉm đi ăn tiệc tiễn khách của khả hãn.

A Na Côi hết nước hết cái thuyết phục Xích Đệ Liên cho nó đi dự tiệc tiễn khách, nhưng Xích Đệ Liên chỉ tiện tay cho nó một roi, mắng nó thấp hèn. Xích Đệ Liên đi rồi, A Na Côi tức tối mà chẳng có chỗ trút, tung một cước đạp đổ tượng phật vàng ròng Nam Tề biếu tặng. Đống tơ lụa lăn tăn gợn sóng kia thì nó không nỡ giày xéo, nhân lúc trong trướng không có ai, A Na Côi khoác tấm gấm phù quang1 thêu đầy hoa sen lên người, đứng trước gương ngắm mình mà xót thân.

1 Một loại gấm quý được ghi chép trong sách cổ Trung Quốc, là vật cống của nước Cao Xương cho hoàng thất triều Đường, có đặc tính vô cùng sáng bóng và có khả năng chống thấm nước.

Ánh gấm vóc khi mờ khi tỏ, tôn lên đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của nó.

A Na Côi nổi hứng, khoác hết tơ lụa lên người khoa chân múa tay, lại lục than vỏ ốc kẻ mày, son môi, long tiên hương, mực tùng hương ra, ném đông ném tây mỗi nơi một cái. Nó hài lòng, lăn qua lộn lại trong đống tơ lụa, mặc cho lớp lụa mỏng như cánh ve phất phơ trên mặt như đám mây.

Hương thơm ngọt ngào phiêu diêu quanh chóp mũi, A Na Côi cười khanh khách.

“Nào hờn chàng lỡ hẹn đâu

Chỉ hờn mưa gió nhiễu rầu lòng em…”

A Na Côi ngâm nga từ khúc, chạy ra khỏi trướng.

Nó nghe thấy tiếng khả hãn sang sảng nói chuyện bên ngoài, biết yến tiệc đã kết thúc, Nguyên Dực hẳn cũng đã về trướng, bèn rảo bước thoăn thoắt tới ngoài trướng Nguyên Dực. Bọn thị vệ nhận ra nó, không ngăn cản, ngón tay mảnh mai của A Na Côi vén mành nỉ lên, cúi người xông vào.

Nó đâm đầu vào ngực Đàn Đạo Nhất.

Mặt Đàn Đạo Nhất biến sắc, thò tay tóm cổ tay A Na Côi. A Na Côi gầy yếu, thấp hơn Đàn Đạo Nhất đúng một cái đầu, suýt nữa bị Đàn Đạo Nhất nắm cổ áo xách lên. Lúc không đau A Na Côi sẽ vờ đau, lúc đau thật thì lại ngậm chặt miệng, đôi mắt mịt mờ hơi nước trừng Đàn Đạo Nhất.

Đàn Đạo Nhất cụp mắt nhìn nó. Ánh nến xuyên qua rèm mi dày rậm, phác họa sống mũi cao thẳng của thiếu niên. Chàng hơi hất cằm, trên mặt nhuốm vẻ ngạo mạn trời sinh.

“Chuột nhắt.” Đàn Đạo Nhất liếc chiếc áo da dê hơi cũ trên người A Na Côi, khinh thường nói.

A Na Côi không phục, “Là điện hạ gọi tôi tới.”

Nhắc đến chuyện này, Đàn Đạo Nhất lại phiền não. Nguyên Dực khó chịu trong lòng, uống quá chén trên tiệc rượu, lúc trở về nổi điên, lại lè nhè chửi thái tử thêm trận nữa, bị chàng ném một cái chăn qua, ngã ập xuống nệm da sói ngủ thiếp đi. Đàn Đạo Nhất lớn lên cùng Nguyên Dực từ nhỏ, biết rõ người này ham rượu háo sắc, dễ hỏng việc, không cưới được công chúa Nhu Nhiên chỉ là chuyện nhỏ, quay về trở mặt với thái tử mới là chuyện lớn.

Đang không biết làm sao thì đụng trúng A Na Côi, Đàn Đạo Nhất chỉ hận không thể cho nó một cái bạt tai. Chàng nhẫn nhịn không động thủ, lạnh lùng nói với A Na Côi: “Cút ra.”

Chợt nghe bên tai vang lên tiếng cười khẽ, A Na Côi được ôm vào một vòng tay ấm áp. Nó lập tức thay đổi biểu cảm, quay đầu cười duyên với Nguyên Dực, “Điện hạ.”

“Cho ta xem xem em là trai hay gái nào.” Hơi thở của Nguyên Dực nồng nặc mùi rượu, tay hắn lần mò xuống dưới áo da dê của A Na Côi. Eo nó thon thả thướt tha, vừa bị chạm vào đã run lên nhè nhẹ. Nguyên Dực tức khắc thông suốt, nắm nhẹ cằm A Na Côi, “Mĩ nhân.”

A Na Côi ghét người uống say, vì hễ uống say là khả hãn lại đánh mắng người khác, còn sờ tay mó mặt A Na Côi. Nó nín thở, ngước lên, tủi thân nhắc Nguyên Dực: “Điện hạ, em còn chưa hát xong mà.”

Đàn Đạo Nhất cau mày, “Điện hạ.”

Nguyên Dực nói với Đàn Đạo Nhất: “Cậu ra ngoài trước đi.”

Đàn Đạo Nhất nheo mắt nín thinh, A Na Côi ném cho chàng một ánh mắt đắc ý, sắc mặt chàng lạnh lẽo, quay đầu bỏ đi.

A Na Côi dang hai tay ra ôm lấy cổ Nguyên Dực, bước từng bước theo hắn đi về phía nệm da sói. Mùi hương xông trên người Nguyên Dực khiến A Na Côi mê say, nó không nhịn được ngẩng mặt ngắm kĩ Nguyên Dực. Nguyên Dực sở hữu một đôi môi rất đẹp, khóe miệng cong cong, ngậm nét cười ôn nhu.

A Na Côi ném áo da dê ra xa, hơi thấp thỏm hỏi: “Điện hạ, em không hôi chứ ạ?”

Ngón tay Nguyên Dực lướt nhẹ trên cần cổ trắng mịn của nó, dừng lại trên bờ vai mảnh khảnh, hắn dịu dàng nói: “Da ngọc tự sinh hương khiết thuần, sao hôi cho đặng?”

A Na Côi không hiểu câu thơ cho lắm, nó lặng lẽ ghi nhớ nằm lòng, cằm bị Nguyên Dực nâng lên. Hắn hỏi: “Khả hãn đã chạm vào em chưa?”

A Na Côi cười hì hì, tay quàng lên vai Nguyên Dực, thì thầm vào tai hắn: “Chưa ạ, lão dám chạm vào em, em sẽ giết lão.”

“Thật to gan, em không phải do thái tử phái tới hành thích ta đấy chứ?”

A Na Côi ngơ ngác chớp mắt. Thấy nó còn chưa hết ngây thơ, lòng háo sắc của Nguyên Dực dần giảm sút, ngồi sau bàn, hắn chống cằm cười nhìn A Na Côi, nói: “Không phải em tới để hát à? Hát đi.”

A Na Côi lê gối đi qua, tóm chặt tay Nguyên Dực, cầu khẩn hắn: “Điện hạ, ngài dẫn em đi đi, em sẽ hát cho ngài nghe hàng ngày.”

Nguyên Dực bật cười, “Em lớn lên ở Nhu Nhiên, đi Nam Tề làm gì? Đất lạ mà cũng chẳng ai quen.”

A Na Côi quyến luyến tựa vào vai Nguyên Dực, “Em có thể đi theo điện hạ mà.”

Nguyên Dực tịch mịch thở dài, “Nam Tề không tốt như em nghĩ đâu.”

Mắt A Na Côi sáng bừng hào quang, “Mẹ em kể Nam Tề có vô số kì trân dị bảo, cẩm tú lâm viên, chỉ riêng tơ lụa thôi đã có mấy trăm mấy ngàn loại, la nhuyễn yên, cánh ve xanh, nhiễu vân vụ, gấm hoán hoa…”

Nô lệ Nhu Nhiên không thể có những kiến thức như vậy. Nguyên Dực suy đoán mẹ nó hẳn từng là kĩ nữ có tiếng, hoặc là ái thiếp của một phú thương hào môn nào đó, lúc theo vua Tề xuôi Nam thì toàn gia ly tán.

Lòng hắn nhũn ra, nói với A Na Côi: “Ngày mai là ta đi rồi, nếu em có thể tự trốn ra được thì đi theo ta.”