Đường Chủ Đại Nhân, Thỉnh Lưu Tình

Chương 12: Đập kỹ viện




Bái Tử Giáo lại có biến, nhưng lần này không phải tang biến mà là hỉ biến.

Nghe đồn tại Lộng Nguyệt Các, có một nam sủng mới đến cực kỳ khiến Cổ Tịch Vân để tâm. Cổ Tịch Vân còn nhờ vả Vũ Khang Y đến dạy tiêu cho người này. Vũ Khang Y thầm cười trong lòng. Cuối cùng khúc gỗ như Cổ Tịch Vân cũng đã có người trị được. Người này cũng thật hợp ý hắn, nói chuyện khá hào sảng, còn rất quan tâm cho Cổ Tịch Vân.

Có điều, chuyện người khác êm đẹp, chuyện của bản thân lại rối rắm. Dạ Thuần Phong vẫn đi uống rượu hoa như thường. Hắn tức tối quá đòi chia tay, y cũng chỉ cười mà không nói gì. Vậy là khinh thường hắn? Chắc chắn là khinh thường rồi. Vậy nên dù đã chia tay, Vũ Khang Y cũng không để Dạ Thuần Phong được thảnh thơi mà ôm giai nhân.

Sau nhiều đêm nhiều ngày vắt óc, trời cao không phụ lòng người, cũng để hắn tìm được một cách bảo đảm chọc Dạ Thuần Phong tức đến ói máu. Dạ Thuần Phong thích mấy hoa khôi của Phong Mãn Lâu. Hắn cho xây một nam kỹ viện đặt tên Bách Diệp Túy Hoa Lâu, chính là nằm đối diện với Phong Mãn Lâu, quy tụ hết nam nhân xinh đẹp khắp thiên hạ về đây.

Một ngày, Dạ Thuần Phong đang uống rượu trong phòng Bích Hạnh, nàng gảy xong khúc tỳ bà thì nhìn ra cửa lớn: “Dạ công tử, mấy hôm nay ý trung nhân của chàng không đến phá nữa sao?”

Dạ Thuần Phong cũng lấy làm lạ, đặt ly rượu xuống: “Đúng lý thì phải đến từ sớm rồi. Chẳng lẽ y bệnh rồi?”

“Dạ công tử, sở thích của chàng đúng là kỳ lạ. Đến kỹ viện hình như chỉ muốn chọc tức y. Thời gian lâu dài, còn ai mà chịu nổi chàng?”

“Vậy nàng nghĩ thế nào mới là tốt?”

Bích Hạnh lắc đầu: “Thiếp cũng không rõ, từ nhỏ thiếp đã bị bán vào đây, cả đời này định sẵn vô duyên với chuyện ái tình. Chỉ là thiếp nghĩ, người đời đều muốn lâu dài bền vững, mông lung vô định thế này ý trung nhân của chàng có lẽ cũng không thích đâu.”

“Thế thì nàng cũng quá xem thường hắn rồi. Hắn có rất nhiều trò, nhất định là đang núp ở nơi nào đó nghĩ ra trò mới để chọc giận ta.”

Dạ Thuần Phong nói xong, chợt nghe tiếng pháo nổ rền vang bên ngoài. Y mở cửa sổ ra xem, phát hiện đối diện Phong Mãn Lâu mọc lên một nơi làm ăn mới. Chưa đầy một ngày, tin đồn về nhan sắc thiên kiều bách mị của ông chủ Bách Diệp Túy Hoa Lâu lan truyền rộng rãi, kéo theo rất nhiều kẻ hiếu kỳ tìm tới.

Dạ Thuần Phong sau cùng cũng hiểu là chuyện gì xảy ra. Y về tổng đà nhưng Vũ Khang Y không ở đó, bèn hậm hực đi một chuyến tới trúc cư của Vũ Khang Y nằm bên bờ sông Lâm Hoài.



Vũ Khang Y ngồi trên nóc nhà uống rượu thổi tiêu, thấy Dạ Thuần Phong đến cũng không có ý định xuống. Dạ Thuần Phong không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề rất trực tiếp: “Dẹp bỏ Bách Diệp Túy Hoa Lâu.”

Vũ Khang Y hứ hắn: “Không dẹp. Chúng ta chia tay rồi. Ta thích làm gì thì kệ ta.”

“Ngươi dám không dẹp?”

“Sao ta lại không dám? Ngươi ôm ấp một nữ nhân, ta sẽ tiếp chuyện một vị khách. Ta nói được làm được. Để coi giữa chúng ta đến cùng là ai bẽ mặt hơn ai?”

Dạ Thuần Phong thi triển khinh công bay vút lên nóc nhà, giựt đi bầu rượu của Vũ Khang Y, không nhân nhượng đem hắn đè rạp xuống. Vũ Khang Y bị mái ngói hằn lên lưng, khẽ kêu đau. Dạ Thuần Phong chớp lấy cơ hội, cúi đầu hôn hắn. Hắn đấm tay bành bạch lên lưng y. Không muốn! Không muốn! Thế nhưng bị hôn được một lúc lại xụi lơ ra, bỗng đem Dạ Thuần Phong ôm chặt vào.

“Hôm nay ta ôm ấp hai nữ nhân.” Dạ Thuần Phong rời môi hắn nói.

Vũ Khang y nhăn mặt: “Thế ngày mai ta liền tiếp hai vị khách cho ngươi xem.”

“Tiếp khách sao? Gượng dậy nổi thì hãy tính!”

Dạ Thuần Phong cởi phân nửa y phục Vũ Khang Y ra, hung hăng điểm vào nơi chí mạng của hắn, mỗi phát đều tràn trề khí lực. Vũ Khang Y tê cứng như có điện giật, bụng căng cứng trong khi dịch nhờn ươn ướt chảy ra.

“A…lớn quá…ngươi cứ vậy thì rách của ta mất…a…”

“Ta muốn làm cho rách, để xem…hừm…còn cứng miệng không?”

“Ngươi tưởng….a…chỉ vậy là ta chịu thua sao? Còn lâu đi! A….”

Hai mắt Dạ Thuần Phong đỏ ngầu, dưới ánh trăng nhàn nhạt trông xa vô cùng quỷ dị. Mái tóc đen chợt biến thành trắng, chậm rãi lan từ chân tóc đến ngọn. Vũ Khang Y kinh hãi. Thôi rồi! Hắn chọc cho Dạ Thuần Phong phát độc rồi.

“Thuần Phong, đợi…khoan…a…”

Dạ Thuần Phong vuốt cổ hắn, càng động mãnh liệt hơn trước. Y vuốt tới đâu, dấu móng tay lưu lại tới đó, giọng nặng nề: “Không được nhìn người khác. Không được nói chuyện với người khác. Không được. Ta không cho phép.”

Vũ Khang Y rít thầm. Hắn tự làm tự chịu thôi. Phải nghĩ cách làm dịu xuống tình hình.

“Thuần Phong, không nhìn. Ngoài ngươi ra ai ta cũng không nhìn. Chỉ nhìn mỗi ngươi. Đừng giận!”

“Thật?”

“Thật! Trước nay chưa từng gạt ngươi. Tin ta đi!”

Dạ Thuần Phong cúi người, cắn vào bả vai hắn đến nhỏ máu. Vũ Khang Y đau quá định xô y ra. Lúc nào cũng chỉ biết gặm vai hắn, gặm đến phát ghiền luôn rồi. Bất quá, hắn nhớ lại, máu hắn chính là khắc tinh của độc tính, bèn buông tay ra, để mặc Dạ Thuần Phong muốn cắn bao nhiêu thì cắn.

Mái tóc Dạ Thuần Phong tức thời lại đổi màu sang đen. Có điều cơn giận vẫn cường liệt không lắng xuống, lăn lăn xoay xoay đủ kiểu cùng Vũ Khang Y trên mái nhà cho đến tận trời sáng mới chịu dừng lại.

Đóng cửa Bách Diệp Túy Hoa Lâu? Chuyện đùa. Vũ Khang Y đã tiêu tốn cả gia tài vào đó, nào là xây viện, mua đồ trang trí, còn tuyển cả khối người về, chẳng lẽ vừa mở cửa mấy ngày liền đóng? Hắn bị Dạ Thuần Phong hành thế nào thì hành, cũng ráng phát huy danh tiếng của con cưng do một tay hắn tạo nên. Vì vậy, dạo gần đây hắn rất sợ gặp Dạ Thuần Phong, cũng có thể coi là trốn y triệt để mọi lúc mọi nơi. Điều an ủi là Bách Diệp Túy Hoa Lâu làm ăn rất được khách, cơ hồ còn giật hết khách của Phong Mãn Lâu. Tú nương của Phong Mãn Lâu thập phần bất an, không dám tiếp đãi Dạ Thuần Phong nữa. Dạ Thuần Phong bèn sang Bách Diệp Túy Hoa Lâu làm khách. Có mặt Dạ Thuần Phong, Vũ Khang Y không dám quay về, mỗi ngày đều là nhờ Kinh Vận báo cáo tình hình với hắn.

“Chủ nhân, không xong rồi, không xong rồi.”

Vũ Khang Y trốn trong quán trọ gần Bách Diệp Túy Hoa Lâu, đang ngồi gắp mấy lát vịt quay thì thấy Kinh Vận hớt hơ hớt hải chạy vào.

“Ngồi xuống. Có chuyện gì từ từ nói.”

“Không từ từ được. Từ từ nữa thì Bạch Hổ đường chủ sẽ bị người ta cướp mất.”

“Cướp mất?”

“Chủ nhân còn nhớ cái tên Liễu Cầm gì đó mà người tuyển về hay không? Tên cũng như người, nghe là biết ẻo lả rồi. Hôm nay hắn cố ý sẩy chân trong lúc rót rượu, ngã vào lòng của Bạch Hổ đường chủ. May mà ta có mặt ở đó, lập tức kéo hắn ra. Không thì hắn nhất định thừa cơ sờ soạng khắp người Bạch Hổ đường chủ rồi.”

Vũ Khang Y nghe xong máu nóng đổ rần rần lên não, lại nghĩ có gì đó không đúng. Dạ Thuần Phong hiền lành tới mức để cho ai muốn làm gì thì làm sao?

“Thuần Phong không phản ứng gì?”

Kinh Vận than thở: “Người biết Bạch Hổ đường chủ vốn đa tình mà, của dâng đến miệng ăn còn không kịp, sao lại đẩy ra được. Tên Liễu Cầm đó cũng đâu phải xấu xí gì.”

Vũ Khang Y ném đũa vào trong đĩa, mất hết cả hứng thú ăn uống. Vài ngày sau, Kinh Vận lại rối rít chạy về báo tin càng chấn động hơn. Dạ Thuần Phong đến kỹ viện Hương Hoài trên sông Tô Lăng, bỏ ra năm rương vàng đấu giá đêm đầu tiên của cặp hoa khôi tỷ muội vừa mới có tên trên bảng hoa. Vũ Khang Y bỏ luôn ăn uống, bực bội nói: “Đóng cửa đi!”

“Đóng cửa gì?” Kinh Vận ngơ ngác hỏi.

“Bách Diệp Túy Hoa Lâu.”

“Nhưng mà chúng ta đang làm ăn đắt khách, chủ nhân không muốn hốt vàng sao?”

“Chúng ta có việc quan trọng hơn cần phải làm.”

Hôm sau, Vũ Khang Y đeo mặt nạ, kéo Kinh Vận và thuộc hạ dưới trướng hắn đến Hương Hoài, vốn là muốn bắt gian trên giường Dạ Thuần Phong với cặp hoa khôi đó, không ngờ chẳng thấy Dạ Thuần Phong đâu. Hắn đứng nhìn cặp hoa khôi cả buổi, cảm thấy lời đồn xinh đẹp gì đó thật nhảm nhí. Nhan sắc lẫn vóc dáng đều rất bình thường, còn kém xa mấy hoa khôi của Phong Mãn Lâu. Đánh giá xong hắn chợt giật mình, muốn tự vả vào miệng. Dù có đẹp thì thế nào, chẳng lẽ người ta đẹp thì hắn sẽ ủng hộ Dạ Thuần Phong đi tán tỉnh?

Vũ Khang Y không làm gì cặp hoa khôi, nhưng hắn ra lệnh đập nát kỹ viện. Đập xong, hắn đền lại khoản tiền gấp đôi cho tú nương. Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngay cả Kinh Vận cũng không hiểu, nhưng đối với Vũ Khang Y thì đạo lý rất rành mạch. Tính là thế này. Hắn đập kỹ viện để không cho Dạ Thuần Phong tới nữa. Bất quá, kỹ viện người ta mở ra làm ăn, hắn phá rồi, họ làm ăn bằng cách nào? Do đó, phải đền cho họ vốn liếng, không thể làm mất mặt Bái Tử Giáo và chức danh đường chủ của hắn, nếu không giáo chủ đại nhân lạnh lùng công tâm kia sẽ hỏi tội hắn.

Vũ Khang Y đập xong, khoan khoái cả người quay về trúc cư, ngủ một giấc thật đã, lúc tỉnh dậy thấy Dạ Thuần Phong tới, mặt hầm hầm nhìn hắn. Hiển nhiên Vũ Khang Y biết Dạ Thuần Phong đang bực chuyện gì, lên tiếng trước:

“Ta tự thấy không làm gì sai cả.”

“Ngông cuồng! Kinh thành có bao nhiêu kỹ viện, ngươi đập hết được sao?”

“Ngươi dám đi thì ta dám đập. Đừng có mà xem thường bản lĩnh của ta.”

“Ngoan cố! Muốn bị trừng phạt phải không?” Dạ Thuần Phong từ từ tiến lại. Vũ Khang Y giơ thẳng cánh tay ra ngăn lại, thà chết chứ không chịu nhục.

“Ngươi mà chạm vào ta là ta cắn lưỡi chết cho xem.”

Dạ Thuần Phong nghe vậy cũng phải nhịn cười: “Cắn đi!”

“Ngươi cứ ức hiếp ta. Ta ghét ngươi rồi. Không muốn nhìn mặt ngươi nữa. Cút xéo ra khỏi nhà ta.” Vũ Khang Y lại giở thói cũ, ném gối ném chăn lung tung. Dạ Thuần Phong không chấp với y, quay lưng bỏ đi.