Đường Chim Bay

Quyển 4 - Chương 14: Ngoại truyện 5: Kế hoạch bổ máu của gia đình




Bị nguy hiểm nhưng vẫn còn sống, kinh nghiệm ở Đa Duy Cống chỉ có thể dùng mấy chữ này để khái quát.

Sau khi trải qua kiểm tra cặn kẽ toàn diện, Lý Lộc và Keith đều được xác nhận là khôi phục rất tốt, liền trở về biệt thự ở ngoại ô Newyork. Keith được nghỉ phép hơn nửa năm, nhiệm vụ của Pandora cũng ít đi rất nhiều, hai người tạm thời trải qua cuộc sống thoải mái thư thả.

. . . . Thoải mái thư thả? Thì có lẽ thế! .

Gần đây, Keith si mê dùng đủ loại thực vật để bố trí biệt thự thành chiến địa dã ngoại, để bảo đảm giống như thật, còn tự cho là đúng lấy bao cát sắp thành cái thành, xây lên một chiến hào trong sân. Mấy đứa trẻ ở khu này nhìn thấy, đều rối rít về nhà noi theo, cho rằng đây là phương pháp quản lý sân vườn rất tốt.

Lúc đầu Lý Lộc cứ lo lắng trên người anh sẽ có di chứng gì, bây giờ nhìn lại, trừ tinh lực càng nhiều hơn, thì trí thông minh vẫn không có thay đổi, cũng yên tâm. Nếu Keith nguyện ý giày vò, cô cứ để cho anh nhiệt tình giày vò đi.

Nhưng Keith lại không bỏ qua cho Lý Lộc, luôn bởi vì cô mất rất nhiều huyết thanh cho mình, mà cả ngày lẫn đêm đều muốn cho cô ăn bổ lại, vì vậy một ngày ba bữa của Lý Lộc đều không thiếu máu gà, máu vịt, máu ngỗng v.v...

Sau khi thỉnh giáo sư phụ đang ở Afghanistan, Keith rốt cuộc mua về một bầy dê sống. Chớ xem thường bọn dê này, bọn họ đều là từ vùng núi phía nam tại Viễn Đông (Người Châu Âu chỉ phần đông Châu Á) châu Á chuyển về đây, đây là thổ sản mà S. Q. đến Viễn Đông tiến hành trao đổi kỹ thuật hàng không thuận tiện mang về, nhưng kiểm dịch lúc ra vào nước đã tốn không ít tiền.

Ngày hôm đó, Lý Lộc từ bãi bắn bia của Brad về đến nhà, đứng ở ngoài cửa liền nghe thấy trong sân vang đầy tiếng be he be he. Cô vuốt ve cái trán, trong lòng biết mình sắp gặp quỷ. Ở bang New York, trong nhà vô cùng ồn ào cũng phạm pháp, Lý Lộc không muốn nhìn thấy cảnh sát vọt vào cửa nhà mình nhốt đầu sỏ gây nên vào trong cục để nhận ra sai lầm. Cô không lo lắng năng lực tự vệ của Keith, kể từ sau khi tác dụng phụ của HELL DROP bị triệt tiêu, tác dụng dị hoá với cơ năng thân thể bắt đầu lộ ra. Hiện tại Lý Lộc tuyệt đối không lo lắng Keith sẽ bị ai đó làm gì, mà là lo lắng bọn côn đồ bị giam chung với Keith có thể giữ tinh thần bình thường đi ra ngoài không. Lời tuy nói như vậy, nhưng phải ngồi yên để cho người khác mang đồ của cô đi, thì vô luận như thế nào cũng không cam tâm tình nguyện.

Đẩy cửa ra, ở trong sân rộng lớn, ở giữa đám cỏ, buội cây, lá rụng và cầu gỗ, liền nhìn thấy hơn mười con dê có trắng có đen.

Mấy con dê kia lộ vẻ mặt hốt hoảng, ở trong góc run lẩy bẩy.

Lý Lộc kinh hoảng, thì ra chí hướng lắp đặt thiết bị tại nhà của Keith không chỉ giới hạn ở vườn cây, mà đã phát triển qua vườn động vật hoang dã rồi sao?

Đang suy nghĩ, liền nhìn thấy Keith ở giữa một đống cỏ và "chiến hào", đang lộ vẻ mặt nghiêm túc đến gần một con dê già có một đống râu. Anh rất chuyên chú, căn bản không nhìn thấy Lý Lộc trở lại. Con dê già cố gắng chống cự, nhưng làm sao là đối thủ của Keith. Rất nhanh liền bị Keith dùng thuật trói người trong quân đội trói lại thành cục thịt.

Keith hoàn thành chuyện, quay đầu cười rục rỡ với Lý Lộc: "Em về rồi à!"

"Em về rồi, nên mới thấy được tình cảnh mạnh bạo này, anh mang đám dê này về làm gì, không sợ hàng xóm tố cáo sao?"

"Không sao không sao, mấy hộ gần chúng ta đều dọn đi rồi mà, sẽ không gây ồn đâu." Keith nói hết sức khoác lác vô sỉ, căn bản quên mất tại sao hàng xóm xung quanh dọn đi.

". . . . . ." Lý Lộc ngửa mặt lên trời, vài hộ xung quanh dọn đi, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là sợ gia đình này của họ dạy con của mình thành người nguyên thủy hoang dã. Đã có hơn ba bà chủ nhà oán trách với cô, kể từ sau khi phong cách lắp đặt thiết bị ở nhà cô phát triển theo hình thức chiến địa dã ngoại, thì con của họ đều ồn ào muốn chơi dã chiến trong sân, bày biện tùm lum ở phòng bếp và hành lang.

Trước cũng có hàng xóm tố giác với bót cảnh sát phong cách lắp đặt thiết bị của nhà bọn họ dạy hư đứa bé nhà mình, nhưng người ta lắp đặt thiết bị trong sân nhà mình, không có phát ra tiếng động lớn, càng không có bộ luật nào của liên bang hay bang New York quy định không cho lắp đặt chiến hào trong sân nhà, vì vậy cảnh sát cũng không quan tâm, chuyện không giải quyết được gì.

Trên mặt Keith lộ ra vẻ mặt tà ác, gánh con dê về phòng bếp, rút ra con dao găm Lý Lộc tiện tay treo trên vách tường để trang trí, vạch xuống cổ con dê, hứng ra nửa chén máu tươi mới bỏ qua, lại bôi thuốc băng bó cho chú dê, rồi còn an ủi chú dê nữa, nhưng hiệu quả quá nhỏ. Cuối cùng con dê kia mạnh mẽ lao khỏi phòng bếp chạy về sân nhỏ, đáng thương nó hết sức bất hạnh, trùng hợp đụng vào trang bị cảm ứng tia hồng ngoại, vì vậy mà bị điện giật ngã xuống đất miệng sùi bọt mép.

Quả thực là tai nạn của chủ nghĩa nhân đạo, Lý Lộc nghĩ.

Phòng bếp và sân thông nhau, cô đứng ở trong sân, từ sau cửa thủy tinh nhìn ra, chỉ thấy Keith vừa vui vẻ ngâm nga ca khúc quê hương, vừa cắt nhỏ gừng và hành lá đặt vào trong chén máu, còn bỏ một chút muối, rồi bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, cuối cùng bưng cái chén nóng hổi ra ngoài.

Keith chỉ sợ chén máu kia bị làm đổ, nên cẩn thận tránh qua các chướng ngại vật, bẫy rập, trang bị cảm ứng tia hồng ngoại trên đường, đi tới trước mặt Lý Lộc.

Còn chưa mở lời, Lý Lộc đã nói trước: "Anh tốt nhất dẹp hết mấy thứ bẫy rập và điện giật lộn xộn lung tung này, nếu không em thấy bọn chúng không sống được mấy ngày đâu."

Trong lúc nói chuyện, con dê té nằm ở ngoài cửa sau phòng bếp, miệng sùi bọt mép lại khôi phục như cũ từ trạng thái co quắp, nó run rẩy đứng lên, nét mặt nhìn về phía Keith giống như là thấy ma quỷ, yếu ớt kêu lên be he, giống như là rưng rưng tố cáo.

"Vậy anh đổi thành báo động?"

"Anh cảm thấy sau khi đổi thành báo động, một ngày 24h chúng ta có thể có bao nhiêu phút an tĩnh, em không tin tưởng bọn chúng sẽ ngoan ngoãn sống ở góc tường như bây giờ."

Keith khó xử chốc lát, cuối cùng nhìn chén máu trong tay mình, gật đầu: "Cùng lắm thì sau này buổi tối anh cảnh tỉnh chút, cũng sẽ không bị đánh lén."

". . . . Em muốn nói, anh có thể phân rõ Đa Duy Cống và nước Mĩ không, nơi này rất hhòa bình, sẽ không có phần tử kinh khủng muốn tới đánh lén cả ngày lẫn đêm."

Keith nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, Lý Lộc hiểu anh, thói quen này chốc lát không sửa được. Keith cầm chén đưa tới dưới mắt Lý Lộc, đôi mắt lóe sáng lòe lòe, giống như đang nói "Như thế nào, khích lệ anh đi, anh làm được món rất hiếm đó."

Lý Lộc nhìn, nửa chén máu đỏ tươi đang ở trạng thái nửa đọng lại, phía trên có hành lá xtắ nhỏ và gừng vàng lơ lửng.

Khóe miệng cô co quắp hỏi: "Đây là cái gì?"

"Sư phụ nói, uống nửa chén máu dê nửa chín có thể bổ máu. Anh sợ sẽ mang mầm bệnh, đặc biệt dặn bạn mang về từ ngọn núi sạch sẽ không ô nhiễm."

Lý Lộc rốt cuộc nhớ ra chủ đề máu dê bổ nhất mà Keith đã nhắc tới trong bệnh viện. Máu gà máu vịt coi như xong, bây giờ còn bắt dê sống về, máu dê có mùi tanh rất nặng, huống chi còn chưa chín kỹ.

Nhưng đối diện nét mặt nửa tranh công nửa mong đợi của Keith thì vẫn không thể nói gì. Lý Lộc cũng không biết mình thế nào, càng ở chung, càng muốn cưng chiều anh, đối với yêu cầu của Keith đều đồng ý 89%.

Cô thở dài một hơi, nuốt xuống hết, cũng không dám cẩn thận thưởng thức.

Keith rất vui vẻ, cảm thấy máu mất đi của Lý Lộc có thể bù lại một chút, nhưng còn phải tiếp tục cố gắng.

Lý Lộc cau mày nhét chén về trong tay Keith, oán giận nói: "Khó uống quá, tanh chết rồi."

"Rất khó uống sao?" Keith kỳ quái hỏi.

"Không tin tự anh nếm thử một chút."

Keith liền liếm khóe miệng Lý Lộc, cẩn thận nhấm nháp: "Đúng là hơi khó uống."

Động tác này của anh thật tự nhiên, Lý Lộc cũng không cảm thấy có gì không đứng đắn, logic của hai người bọn họ đã thoát khỏi xã hội khá xa, Lý Lộc chỉ nói: "Xem đi, anh bồi thường em thế nào đây?"

Keith nói: "Vậy sau này mỗi ngày anh đều làm đủ món ruột heo già cho em ăn, uống một chén máu thì được một dĩa, như thế nào?"

Lý Lộc suy nghĩ một chút, máu dê rất khó uống, nhưng sự dụ dỗ của thức ăn rất lớn, cuối cùng vẫn chỉ đành phải thỏa hiệp. Chẳng những thỏa hiệp, hơn nữa theo cách làm trước giờ của Keith, sợ rằng phải uống hơn nửa năm mới tính xong. Cô xin lỗi nhìn về phía bầy dê run lẩy bẩy trong sân, nghĩ thầm, tôi và các cậu đều là người và dê đáng thương.

Trên thế giới, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lý Lộc lợi hại hơn nữa, cũng có lúc không thể không khuất phục.