Sáng hôm sau, Dương Chiêu vẫn đi học như bình thường. Đến lớp học, các bạn hỏi han anh đủ chuyện, anh cũng chỉ trả lời qua loa, bụng dạ cứ để ở đâu.
Cả trường đều biết Dương Tú bị tai nạn, đang nằm trong bệnh viên, ai cũng an ủi anh vài lời. Dương Chiêu cũng lễ phép cảm ơn. Trong lòng đã vốn chẳng để tâm đến Dương Tú.
Mặc kệ nó điên dại thế nào, anh không có nghĩa vụ phải phục tùng nó.
Qua một tuần, Dương Chiêu không hề đến bệnh viện thăm cô ta một lần nào. Ba mẹ tinh ý cũng không bắt anh đến chăm sóc cô, dặn dò anh tự lo liệu cho mình, học tập chăm chỉ. Dương Chiêu từ ngày trở về chưa từng về nhà một ngày nào, anh đã xin ba mẹ đến ở nhà Vu Khiêm. Từ đó đến nay vẫn cắm cọc ăn cơm chùa ở nhà hắn, quần áo cũng mặc của hắn, mọi thứ đều được hắn hầu hạ đến tận miệng.
Thứ hai đầu tuần, bảng tin ở trường đã dán tờ giấy công bố kết quả thi Olympic cụm, Dương Chiêu cố gắng chen lên phía trước, anh tìm kiếm cái tên Vu Khiêm đầu tiên.
Là giải nhất!
Hắn thế mà thực sự đoạt giải nhất!
Dương Chiêu vui đến không kiềm được nụ cười, anh thoát ra khỏi đám đông, vừa chen ra đã thấy Vu Khiêm đang đi tới đây.
"Tiểu bạch!"
Vu Khiêm vươn tay đón lấy anh. Dương Chiêu lao đến ôm chầm lấy hắn, cả người đều được hắn nâng lên, trong tim như có vạn con thỏ nhảy qua.
"Chúc mừng cậu đạt giải nhất! Bạn học Vu vất vả rồi."
Ánh mắt các bạn học khác gắn chặt lên hai người họ. Gì đây? Từ khi nào tên giang hồ Vu Khiêm lại thân thiết với hoàng tử Dương Chiêu vậy?
Thật ra Vu Khiêm có một bí mật giấu anh. Hắn thật ra chưa từng từ bỏ, chưa từng ngừng học tập. Ở nơi người khác không thấy, hắn vẫn lén lút luyện đề.
Hắn cố ý sa vào đầm lầy để thu hút sự chú ý của ba mẹ. Hi vọng bọn họ có thể để ý đến mình, quan tâm hắn nhiều một chút. Hắn cố gắng học giỏi ba mẹ đều chỉ khen hắn qua loa, bài kiểm tra của hắn đều sẽ nằm ở thùng rác. Trong một phút bốc đồng, hắn thực sự lựa chọn sai lầm.
Đôi lúc hắn cũng muốn quay đầu lại, nhất là khi thấy Dương Chiêu được vây quanh bởi hào quang. Liệu hắn có thể biến thành một ngôi sao ở cạnh anh không?
Ánh mắt lạnh nhạt của Dương Chiêu đã dập tắt hi vọng ấy. Nó nói loại người như hắn không xứng đến bên cạnh anh. Dù hắn có nỗ lực ra sao, anh cũng sẽ không dành cho hắn chút tình cảm nào. Tựa như Dương Chiêu ghét cay ghét đắng học sinh hư như hắn.
Nhưng cho đến một ngày, hắn thấy được ánh mắt ấy không tỏ ra chán ghét, sẽ vô thức nhìn lén hắn. Lấy hết chút dũng cảm cuối cùng, Vu Khiêm chỉ muốn một lần được chạm vào ánh trăng sáng nên hắn đã ngỏ lời đèo anh về nhà.
Giọng nói nhẹ nhàng từ chối hắn càng khiến hắn được nước lấn tới, ép anh lên xe.
Xúc cảm của người sau lưng truyền đến khiến anh sướng run người, mấy đêm liền đều vui vẻ không ngủ được.
Hắn cứ thế lạc trôi giữa hai thái cực.
Cho đến một ngày, ông nội mất. Trái tim hắn cũng chìm mất một nửa.
May mắn, may mắn Dương Chiêu đã vớt nó lên, sưởi ấm nó, an ủi nó, để nó tiếp tục sống.
Hắn không cần ba mẹ nữa, không cần tài sản của ông nội nữa, cái gì cũng không cần. Cầu xin ông trời để hắn một lần được ở bên Dương Chiêu được không? Hắn sẽ giấu nhẹm thứ tình cảm như ngọn lửa đỏ rực này đi, không khiến anh chết cháy. Hắn sẽ ngoan ngoãn thuận theo ý anh, không để anh phiền lòng.
Mối quan hệ của hai người đã tiến đến bước này, hắn không dám đánh cược nó.
...
Chạng vạng, tiếng trống trường vang lên. Tiết tự học cuối cùng cũng kết thúc, Dương Chiêu hiếm khi vội vã thu dọn sách vở rời khỏi lớp học bằng tốc độ nhanh nhất.
Anh ra sau trường, băng qua hàng hàng lang đông đúc đến vườn hoa sau trường.
Không lâu sau đó, từ xa anh thấy Vu Khiêm khoác cặp đi tới.
"Chiêu Chiêu, tôi đến rồi đây!"
Mái tóc trắng của hắn vô cùng chói mắt, theo làn gió bay tứ tung, quệt nhẹ vào tim anh. Dương Chiêu lấy từ trong túi ra chiếc hộp nhung màu xanh dương, đưa cho hắn.
"Tặng cậu. Đây là phần thưởng."
Ngón tay anh hơi run, cả người căng thẳng muốn chết. Dương Chiêu không khỏi cảm thấy bản thân giống như thiếu nữ mười tám ngại ngùng tỏ tình người mình thầm mến.
"Mở ra đi."
Vu Khiêm nghe lời mở ra, bên trong là chiếc vòng cổ tinh xảo màu bạc, mặt dây chuyên là quả cầu nhỏ màu đỏ rực, vô cùng đẹp mắt.
"Thích không?"
"Thích."
Thích vô cùng. Nhất là người trước mắt.
Dương Chiêu thỏa mãn mỉm cười, anh tự tay đi lựa cho hắn, cũng tự tay đeo cho hắn. Đây là hơn một nửa số tiền thưởng của anh, số còn lại Dương Chiêu đã đút vào lợn đất giấu ở trong tủ quần áo.
Món quà đầu tiên anh tặng cho hắn, mong rằng sau này mỗi khi thấy nó, Vu Khiêm có thể nhớ bản thân đã cố gắng thế nào, quả cầu nhỏ sẽ là vật lưu giữ kí ức ban đầu của bọn họ.
Vu Khiêm vẫn chỉ là một đứa nhóc. Anh phải dạy dỗ đứa nhóc này thật tốt, không để nó tiếp tục phạm sai lầm. Tương lai của hắn sáng chói, rực rỡ như thế, anh muốn dẫn hắn đến đó.
Nhìn mà xem, thiếu niên Vu Khiêm cười lên đẹp trai biết bao.
Dưới ánh hoàng hôn còn sót lại, mập mờ huyền ảo nơi chân trời. Hai bóng người sánh vai tiến về phía trước.
"Chiêu Chiêu, quà của tôi sau này mới đưa được không?"
Thanh âm dịu dàng vang lên từ bên cạnh, Vu Khiêm lặng lẽ nhìn Dương Chiêu bằng đôi con ngươi đen thẳm. Không hiểu sao, Dương Chiêu cảm thấy câu nói của hắn giống như là lời cuối cùng trước khi biệt ly trong phim hàn quốc cậu xem.
Dương Chiêu xua tan ý nghĩ vừa nãy, khơi dậy lòng tò mò, cười hỏi:
"Lớn lắm sao?"
Đôi mắt đen Vu Khiêm sáng lên, không mảy may nghĩ ngợi trả lời anh:
"Ừ, rất lớn..."
Dương Chiêu bị hắn chọc cười, vui vẻ gật đầu, nghiêm túc nói:
"Vậy cảm ơn cậu trước!"
Tuy rằng không biết món quà Vu Khiêm sẽ tặng mình là gì, trí tưởng tượng của anh đã bay rất xa. Lẽ nào hắn định tặng anh một căn nhà? Ô tô? Hay là vật phẩm có giá trị lớn? Chắc đến lúc đó có cho anh thêm ba cái mạng nữa anh cũng không dám nhận.
Hai tuần sau, Dương Tú xuất viện.
Ngày con bé về nhà, Dương Chiêu đứng ở cửa trông thấy cô xơ xác gầy gò như lá cây khô ngoài đồng, cả người đều mang dáng vẻ yếu đuôi, chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể làm ngã cô.
Trên mắt của Dương Tú đeo một cặp kính đen, là mắt kính đặc biệt dành cho người mù. Cô mặc bộ quần áo nhạt màu, khó khăn bước vào nhà.
Trước đó một hôm, Dương Chiêu đã trở về dọn dẹp sạch sẽ, còn rất chu đáo làm cơm chờ bọn họ về. Anh xách đồ phụ mẹ, ăn cơm xong tự giác rửa bát, bóp vai cho ba nhưng tuyệt đối không đếm xỉa đến Dương Tú. Mẹ Dương nhìn ánh mắt của ba Dương liền tinh ý dẫn Dương Tú đi lên phòng nghỉ ngơi.
Ba Dương kéo đứa con trai hiểu chuyện của mình ngồi trên ghế, một người đàn ông thẳng thắn hiếm khi lại không biết nói gì cho phải.
"Chiêu à, Tú Tú tâm lý không ổn định, con đừng chấp em."
Dương Chiêu không trách ba. Ông cũng vì bất đắc dĩ mới nhận nuôi Dương Tú. Cô ta là con gái bạn thân ông, người bạn ấy không thân không thích, nếu ông không nhận nuôi nó, Dương Tú sẽ thành trẻ mồ côi.
Hoàn cảnh éo le như vậy, Dương Tú được đón về nhà anh.
"Con hiểu, ba à."
Dù sao đã nhường nó cả một đời, chút chuyện này con không tính toán với nó. Mong rằng giới hạn cuối cùng của con, nó sẽ không dẫm phải. Bởi vì con sẽ không kiềm chế mà thực sự một sống một chết với nó.
Đời trước nó tự tay giết con, quả báo kiếp này nó phải trả. Không cần con phí công nhọc sức, nó sớm muộn cũng ăn trái đắng.
Dương Chiêu hiểu rõ, từ ngày Dương Tú bước vào nhà anh, ba mẹ anh đã quyết định cả đời này coi nó như đứa con thứ hai, dù nó phạm phải sai lầm nào, ông bà cũng sẽ không bỏ rơi nó. Anh thật tò mò, ba mẹ mà thấy được toàn bộ những việc nó đã làm với anh, Dương Tú liệu có còn là đứa con ông bà yêu nữa không?
Anh không bắt ba mẹ chọn một trong hai.
Bọn họ đã cực nhọc nhiều rồi, Dương Tú cứ để anh giải quyết.
Cuộc trò chuyện cụt ngủn của hai người đàn ông nhanh chóng kết thúc. Dương Minh Chí dặn dò anh đôi điều, để anh rời đi.
Giữa căn phòng khách trống trải, ông đau lòng khi cảm thấy con trải đã trưởng thành, không để lộ chút cảm xúc ích kỉ nào trước mặt mình, bình thản như mặt nước giữa biển khơi. Dường như sự việc hôm ấy chưa hề xảy ra, dường như Dương Chiêu chẳng hề để tâm chút nào đến nó.
Ông biết việc đón Dương Tú sẽ gây ra hậu quả gì. Khi thấy Dương Chiêu cưng chiều em gái, yêu thương nó hơn cả anh em ruột khác, ông mới yên lòng.
Ông dần bỏ qua Dương Chiêu.
Qua việc lần này, Dương Minh Chí đã thấu được tình cảm giữa hai đứa con mình từ khi nào đã rạn nứt, hình thành một vực thẳm không đáy.
Mọi chuyện đã quá muộn, dù ông cố gắng hàn gắn cũng không có kết quả. Dương Chiêu vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh đó với Dương Tú, đóng giả làm người anh mẫu mực.
Thở dài một hơi, Dương Minh Chí nghĩ đã đến lúc gia đình mình gặp phải sóng gió.
Trên tầng hai, Dương Chiêu chăm chỉ học bài, trong lòng bình yên đến lạ. Nỗi lòng sâu thẳm nhất của mình bị ba mẹ đoán ra cũng không khiến anh lo sợ, ngược lại, anh còn cảm thấy thật dễ chịu. Vở kịch này phải hạ màn rồi. Người anh trai này cũng nên tan biến theo luôn đi.
Dương Chiêu vĩnh viễn không bao giờ chấp nhận làm người thân của Dương Tú.
Tình yêu, thù hận... Đều vứt bỏ hết đi.
Dương Tú là Dương Tú. Dương Chiêu là Dương Chiêu.
Mỗi người là một cá thể riêng, không ai sống vì ai cả.