Chủ nhật, một ngày nắng nhạt.
Dương Chiêu xem đồng hồ, ngồi xuống dưới sàn nhà đi chiếc giày thể thao đen tuyền, đơn giản lại năng động. Anh đội mũ lưỡi trai in cái đầu tròn của doraemon mà mẹ mua từ tháng trước khi lên thăm anh, mở cửa ra ngoài.
Hôm nay là ngày diễn ra hoạt động trải nghiệm, các khoa ngành đã chuẩn bị sản phẩm và dựng lều từ hôm qua, khắp nơi đều là không khí háo hức, nhộn nhịp. Khoa thiết kế cũng có đội tham gia chế tạo, Dương Chiêu không thích nơi ồn ào, càng không thích làm việc chung với một đám người, anh từ chối mọi lời rủ rê của bạn bè.
Đứng dưới khu trọ, Dương Chiêu dựa người vào tường đợi Lạc Giao Đình đến đón mình. Cậu ta tham gia vào đội hai của khoa, sản phẩm của bọn họ rất đa dạng, Dương Chiêu mỗi ngày đều bị Lạc Giao Đình hỏi xem vẽ thế này đã được chưa, cái này có quá mờ nhạt không, có hợp gu thẩm mỹ của mọi người không...
Không quá năm phút, một chiếc xe trắng sáng thuộc hãng Lamborghini chói mắt đến độ người qua đường cũng phải ngoái lại nhìn. Chiếc xe dừng lại trước mặt Dương Chiêu, cửa xe mở ra, Lạc Giao Đình cùng Nghiêm Cảnh Dư xuất hiện. Nghiêm Cảnh Dư dùng hành động chuẩn dáng quý tộc mời anh lên xe, còn Lạc Giao Đình chỉ biết ở cạnh hắn khoe khoang.
Biết trước phải đi chung với Nghiêm Cảnh Dư, anh có chết cũng không đi, thà chạy bộ đến trường còn hơn.
"Cậu đừng im lặng như vậy chứ! Càng đông càng vui mà!"
Dương Chiêu gật gật có lệ, anh nhìn Nghiêm Cảnh Dư đang lái xe, nghĩ đến dáng vẻ cưng chiều khi nãy đối với Lạc Giao Đình, vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Ai mà biết tên điên này phát bệnh lúc nào chứ? Cái tên Lạc Giao Đình này cũng thật biết hưởng thụ, dám kêu hắn lái con xe nổi bần bật này đến trường, còn rất biết suy nghĩ bảo hắn mặc đồ thể thao đến đó.
Này là muốn tranh giành hết phần thưởng với các đội khác chứ gì? Quá phô trương.
Dương Chiêu bồn chồn tay chân, cảm giác ngồi trên chiếc xe sang trọng này không hợp với anh.
Chiếc xe phóng đi với tốc độ trời đánh, Nghiêm Cảnh Dư chỉ mất năm phút đã đưa hai người đến trường. Dương Chiêu toát mồ hôi đứng chờ hắn đỗ xe cùng với Lạc Giao Đình. Lạc Giao Đình chưa từng ngưng miệng, ở đâu cũng nói được. Không có tên điên kia ở đây thì anh đã đấm cậu ta một cái rồi.
Ba người đưa vé vào cho nhân viên tình nguyện, đeo vòng tay màu đỏ đặc trưng để phân biệt với các đội khác. Kể từ lúc ba người xuất hiện, ánh nhìn từ xung quanh đã tia đến đây rất nhiều. Dương Chiêu cảm thấy mình thật thừa thãi trong cái đội này.
Nghiêm Cảnh Dư liếc hết từng người nhìn Lạc Giao Đình, hắn cố tình nắm lấy tay cậu, ghé sát vào người cậu nói chuyện làm mặt mày Lạc Giao Đình đỏ lên hết. Hai người không khác gì cặp đôi đang trong thời kì mặn nồng, những người khác biết ý cũng không nhìn chằm chằm nữa, một số người muốn đến xin thông tin liên lạc liền từ bỏ ý định.
Dương Chiêu trở thành đối tượng được để ý đến nhất.
Anh trông thấy khu bắn thú, lập tức phấn chấn, quay sang đánh thức đôi tình nhân không biết xấu hổ này.
"Tiểu Đình, Nghiêm Cảnh Dư, chúng ta chơi cái kia trước đi!"
Anh đưa mắt nhìn đến chỗ kia, nhếch mép, điệu bộ khiêu chiến rất rõ ràng. Để xem Nghiêm thiếu gia trình độ đến đâu, ngoại trừ năng khiếu quyến rũ được Lạc Giao Đình ra thì hắn còn tài năng gì nữa không?
Lạc Giao Đình thích thú kéo hắn tới đó. Ba người lập tức cầm súng nhắm bắn.
Nếu hai trên ba bắn trúng một con gấu ở chính giữa thì đội được một dấu đỏ trên tờ phiếu điểm.
Dương Chiêu rất biết chơi, anh cố tình ngay phát đầu đã bắn rơi con gấu kia, nhận được ánh nhìn khó ở của Lạc Giao Đình ở bên cạnh, thỏa mãn cười lên.
Người nhân viên nhanh chóng thay bằng con gấu nhỏ hơn, Lạc Giao Đình suýt chút nữa thì bắn trượt, may mắn trúng tai con gấu, làm nó rơi xuống mới thở phào. Nghiêm Cảnh Dư là lượt cuối, con gấu lần này còn nhỏ rất nhỏ, chỉ bằng một bàn tay.
Mọi người nhìn bộ dáng ngắm bắn của hắn, thuần thục tựa như đã dùng qua súng rất nhiều, chính xác bắn trúng phần tim của con gấu. Dương Chiêu cảm thấy nếu mình là con gấu kia chắc sẽ bị hắn bắn nát tim mất. Lợi dụng tên này chơi nhiều trò một chút có thể cộng thêm điểm, thay vì công khai thách đấu, chi bằng nhịn một chút, hòa hợp để thu lợi.
Trong một buổi sáng, ba người đã chơi hết những trò mang cấp độ cao. Giờ nghỉ trưa, Dương Chiêu dứt khoát tách ra riêng, anh thấy mình làm kì đà cản mũi cũng lâu lắm rồi. Anh lựa một quán ăn của khoa kinh tế, gọi mấy món đơn giản.
Cốc nước đá của anh vơi đi một nửa, thì có một cô gái khác đặt cốc xuống bên cạnh, vén mái tóc dài được nhuộm màu nâu hợp thời, ngại ngùng hỏi anh:
"Tớ ngồi ở đây được chứ? Mấy bàn khác hết chỗ rồi."
Dương Chiêu không phản đối, anh gật đầu. Cô gái ngồi đối diện anh, gọi món xong cũng không nói thêm gì. Dương Chiêu được nhân viên mang món ra trước, anh lịch sự mời cô, sau đó yên tĩnh ăn đồ của mình. Anh muốn ăn xong thật nhanh, cảm giác ngồi ăn với người lạ khiến anh không thoải mái.
Đúng lúc ăn dừng đũa thì cốc nước ngọt bị cô lỡ tay làm đổ ra bàn, tràn xuống làm ướt quần anh. Dương Chiêu nở một nụ cười tiêu chuẩn xua tay nói không sao trước lời xin lỗi của cô.
Cô gái tóc xoăn lơi hướng đến anh định lấy giấy lau giúp, bị anh né tránh liền căng thẳng. Người bạn đứng ở gần đó lớn giọng gọi, cô gái phân vân không biết làm gì, cô lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy nhớ, viết một dãy số lên đó, đưa cho anh.
"Đây là số của em. Anh cứ gọi điện cho em, em nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
Chờ cô gái đi mất, Dương Chiêu vo nát tờ giấy ném vào sọt rác dưới chân bàn, tâm trạng xấu rời khỏi quầy ăn. Anh ghét cảm giác ẩm ướt này, đành gọi điên thông báo với Lạc Giao Đình mình về nhà thay quần áo xong sẽ quay lại, nhanh chân bắt xe về nhà trọ.
Dương Chiêu không để ý đến chiếc xe mình vừa lên không hề có biển hiệu hay dòng chữ nào thuộc hãng taxi anh biết. Đến khi thấy đường về nhà là lạ, anh mới bật ngửa, nhận ra chuyện không ổn nhưng hai mắt đã không mở ra nổi, dính chặt lấy nhau.
...
Ánh sáng mặt trời tháng hai chiếu vào mắt anh rất lóa mắt, Dương Chiêu nhíu mày khé hé mi. Anh nhìn trần nhà màu trắng, hạ tầm mắt thì thấy căn phòng toát ra mùi tiền rộng gấp ba lần phòng ngủ của anh, đến cái ghế ở kia chắc hẳn cũng là giá trên trời, còn cả cái giường anh đang nằm, cảm giác mềm mại thoải mái như thế này thì không thể nào là loại anh hay nằm được.
Một giây sau, một bóng người từ bên cạnh đè lên người anh, che hết ánh mặt trời đang chiếu lên mặt anh, mái tóc trắng của hắn đặc biệt nổi bật, như bừng sáng trong tia nắng mặt trời, chói mắt đến độ anh không thể rời mắt.
Người đàn ông cúi người hôn nhẹ lên má anh, cười nhẹ.
Tim Dương Chiêu đậm như sấm, anh chớp mắt mấy cái, cẩn thận nhìn người trước mắt. Cổ họng khó khăn thoát ra tên của người kia:
"Vu Khiêm..."
Tiếng cười trầm thấp càng thêm rõ ràng, nam nhân rất vui vẻ khi anh gọi tên hắn.
Bàn tay của Dương Chiêu lạnh cứng, anh nắm chặt lấy ga giường, hoài nghi trong lòng càng thêm lớn. Đây không phải là Vu Khiêm mươi chín tuổi, bởi vì Lạc Giao Đình nói với anh hiện tại Vu Khiêm kia vẫn ở nước ngoài, bị giam trong cái trường đại học nào đó, tết đến còn không được về nước.
Hơn hết, Vu Khiêm này thân thể rất to lớn, khuôn mặt với ngũ quan đã nảy nở trở nên sắc bén, toát ra khí chất trưởng thành, kiêu ngạo từ trong xương tủy.
Dương Chiêu không tin nổi, anh hỏi hắn:
"Tại sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông hoàn toàn nằm trên người anh, dụi đầu vào hõm cổ anh, chậm rãi trả lời:
"Bởi vì ở đây có Chiêu Chiêu."
Cảm nhận hơi thở nóng rực ở cổ, Dương Chiêu sợ đến mức cơ thể hơi run lên nhè nhẹ, anh không dám đẩy hắn ra. Trong lòng anh đã có đáp án, đây chính là Vu Khiêm ở kiếp trước, không thể sai lệch.
Cớ sao ông trời để anh sống lại một lần, còn cho Vu Khiêm xuất hiện ở đây một lần nữa?
Dương Chiêu cố gắng giữ bình tình, âm thầm rơi lệ. Vu Khiêm trưởng thành đã giết người, mà anh đang là người hắn bắt.
Tình thế nguy hiểm làm Dương Chiêu nhất thời không biết phải nói gì.
Vu Khiêm chạm được sợi dây chuyền có chiếc nhẫn ở cổ anh, không biết chạm phải dây thần kinh nào của hắn, cơ thể to lớn rời khỏi người anh, tay hắn vuốt nhẹ chiếc nhẫn bạc trắng sáng, cười không nổi.
"Là ai tặng cho em?"
Âm thanh thâm trầm khiến Dương Chiêu căng thẳng nuốt nước bọt hai lần, anh ngần ngại, không biết phải nói thế nào. Rõ ràng hai người là một nhưng giờ khắc này đã nói cho anh biết bọn họ là hai người khác nhau hoàn toàn.
Dương Chiêu vươn tay chạm lấy bàn tay thon dài rắn chắc của hắn, rụt rè trả lời:
"Vu Khiêm đó... tặng."
Vu Khiêm hai mươi chín tuổi thực sự phát điên, hắn lật người anh lại, mất kiểm soát tháo chiếc vòng cổ này ra. Dương Chiêu bị tấn công bất ngờ không kịp phản ứng, anh hoảng hốt.
"Anh định làm gì? Vu Khiêm!"
Vu Khiêm thôi đè lên người anh, hắn cầm theo dây chuyền đi đến cửa sổ, ánh nắng lần này chiếu lên người hắn làm hiện rõ khuôn mặt đau khổ với đôi mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu. Dương Chiêu vội vã mò xuống giường, anh vướng phải tấm chăn, lập tức ngã nhào.
Vu Khiêm ném chiếc nhẫn xuống dưới tầng, hắn tiến đến đỡ anh dậy, ôm ngang Dương Chiêu đang khóc không ngừng lên, đối phương đau đến mức co người trong ngực hắn.
Hắn vỗ lưng anh, như an ủi con cún nhỏ, trong mắt toàn là anh, đặt anh nằm lại trên giường.
Dương Chiêu đấm đá vào người hắn, không thể chấp nhận được hành động vừa nãy, anh túm chặt áo sơ mi đen của hắn, sợ hãi lại tức giận.
Vu Khiêm giận đến gân xanh trên trán đều lộ ra, chợt nhớ ra thứ gì, giây trước còn nổi giận, giây sau đã cười đến là ngọt ngào cuồng si.
Hắn gỡ bàn tay của Dương Chiêu đang nắm áo mình, lấy đồ trong túi quần, run rẩy đeo một chiếc nhẫn khác cho cậu, hành động thành kính như nâng niu bảo vật.
"Đeo của anh được không? Thằng nhóc kia không xứng với em."
Dương Chiêu sợ đến phát khóc, nỗi ấm ức khiến anh có ý định rụt tay lại nhưng người đàn ông nắm quá chặt, anh bị ép nhận lấy chiếc nhẫn.
Vu Khiêm giam cậu vào lòng, hắn cười xán lạn, hôn nhẹ lên má cậu lần nữa, như đứa trẻ được cho kẹo ngọt rối rít tươi cười.
"Anh rất vui vẻ."
Dương Chiêu đẩy hắn ra, trái tim anh căng phồng lên, cảm giác chỉ cần ở cạnh người đàn ông này thêm một khắc, anh sẽ nghẹn chết.
"Nhưng tôi không vui. Vu Khiêm, anh không thuộc về thế giới này! Anh không thể đối xử với tôi như vậy!"
Vu Khiêm thở hổn hển, hắn siết chặt cậu hơn nữa, điên cuồng:
"Em không biết! Em không biết gì cả!"
Hắn gần như cố chấp, áp hai bàn tay lên mặt cậu, bắt cậu nghe hết toàn bộ.
"Anh mới là người thích em trước! Chiêu Chiêu, anh giết người là vì em. Cậu ta thích em, ánh mắt bẩn thỉu đó muốn làm nhục em!"
"Không được sợ anh!"
"Em không biết lúc nghe tin em mất, anh đã thế nào đâu? Mỗi ngày trôi qua giống như đang giày vò anh, từng chút từng chút rút đi sinh mệnh của anh."
"Em thích Vu Khiêm kia, vậy còn anh thì sao?"
Ánh sáng trong mắt Vu Khiêm dập tắt, tụ lại cùng nhau, hóa thành nước mắt rơi xuống. Hắn điên cuồng nhìn cậu, ép cậu đến bước đường cùng.
"Anh cũng thích em mà... Em không được bỏ anh lại... Chiêu Chiêu, em vốn là của anh."
Dương Chiêu tâm loạn như ma, anh biết rõ mình và hắn không phải là người của thế giới này. Bảo anh lựa chọn một trong hai, sao có thể?
Không kịp để anh nghĩ nhiều, tay nam nhân đã xoa gò má của cậu, lòng bàn tay ấm nóng, si mê lại quyến luyến.
"Anh có bệnh... Chiêu Chiêu.... Nếu không có được em... Anh sẽ chết..."
Dương Chiêu nức nở, lắc đầu.
Ôm ấp của hắn kiên cố ấm áp, kề vào tai anh nỉ non, thổi hơi, lời nói khó có thể che giấu sự điên cuồng.
"Anh giết nó được không? Như vậy em không cần phải lựa chọn nữa... Chiêu Chiêu... Anh không chờ được."
Hắn đã chờ rất lâu, lâu đến mức hắn cũng không còn phân biệt được đây là ngày tháng năm nào. Hắn mỗi đêm đều gặp ác mộng, hắn mơ thấy anh cười nói vui vẻ với người khác, mà người khác ở đây lại chính là hắn. Điên mất thôi! Sau khi tỉnh dậy, hắn sẽ lên cơn đập nát đồ đạc, như người điên tìm kiếm hình bóng của anh.
Thời gian hắn ngồi bên mộ của anh, nói biết bao lời nhung nhớ, hắn đã chẳng đếm được.
Hắn không cướp đi cái gì của ai cả. Hắn chỉ đang giành lại Chiêu Chiêu của mình.
Hắn cố tình nhuộm tóc màu trắng vì hắn biết Dương Chiêu vẫn luôn thích hình bóng tuổi thiếu niên của mình.
Hắn nhẫn nhịn không cưỡng bức cậu vì hắn biết Dương Chiêu sợ đau, hắn không nỡ để anh phải chịu đau, hắn không muốn anh ghét mình, hận mình.
Không biết qua bao lâu, Dương Chiêu tê liệt ngã vào lòng hắn, giọng nói nhỏ dần:
"Không được giết người..."
Vu Khiêm dang tay ôm lấy anh, giọng nói dịu dàng hỏi anh:
"Vậy Chiêu Chiêu có yêu anh không?"
Nước mắt chảy ra như lũ, Dương Chiêu gật đầu, khàn giọng lên tiếng:
"Yêu anh."
Vu Khiêm run lên, gầm nhẹ một tiếng, hắn cố chấp gặng hỏi:
"Anh là ai? Bảo bối ngoan, nói rõ một chút."
"Vu Khiêm..."
Khó kìm lòng nổi, yêu thương bạo phát, hóa thành dục vọng cướp đoạt lí trí cuối cùng của Vu Khiêm. Hắn đưa tay sờ lau đi nước mắt đọng trên mặt cậu, hôn nhẹ hai mắt đỏ bừng của cậu. Dương Chiêu rướn người hôn lên môi hắn, là một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng chạm đến trái tim hắn, chạm đến tận sâu trong trái tim hắn.
Vu Khiêm rúc người vào lòng anh, để anh vuốt ve an ủi.
Là Chiêu Chiêu tự nguyện gắn chặt với hắn. Anh đã lựa chọn hắn, lựa chọn chung sống cả đời với hắn. Mười mấy năm chờ đợi anh, đều đáng.
Trong căn phòng tràn ngập ánh sáng, hai người lặng lẽ ôm lấy nhau, sưởi ấm trái tim cằn cỗi của đối phương.