Dương Chiêu

Chương 11




Lúc Nghiêm Cảnh Dư tỉnh lại lần nữa, đã thấy mình nằm trên giường mới khô mát, trên tay trái là kim tiêm truyền nước, không biết qua bao lâu, đôi mắt sưng không mở ra được, vừa thấy ánh đèn sáng ngời như thế, trước mắt chỉ toàn là một mảnh mờ ảo.

Không lâu sau đó Lạc Giao Đình mới từ ngoài bước vào, Nghiêm Cảnh Dư dường như đã chờ đợi sẵn, hắn rút kim tiêm ra, định xoay người xuống giường.

Hành động này khiến Lạc Giao Đình sợ chết khiếp, cậu tiến đến đỡ lấy hắn, Nghiêm Cảnh Dư đẩy cậu sang một bên, hai người giằng co như vậy đến khi Nghiêm Cảnh Dư chịu để Lạc Giao Đình hoàn toàn nằm gọn trong lòng hắn mới khó nhọc cất lời:

"Đình Đình có biết mình đang làm gì không?"

Có biết rằng làm như vậy rất dễ khơi dậy con thú trong người hắn, đến lúc đó hắn không chắc có thể để cậu rời khỏi đây. Hắn chưa bao giờ kháng cự được sức hấp dẫn của Lạc Giao Đình, nhất là khi cậu chủ động ôm lấy hắn.

Lạc Giao Đình vẫn không trả lời, Nghiêm Cảnh Dư hạ tầm mắt nhìn cái đầu nhỏ đang trốn trong ngực mình, bèn cảm thấy lần này không thể dễ dàng bỏ qua cho cậu được.

Nếu Lạc Giao Đình không tìm ra lời giải đáp cho tình yêu của hắn, cự tuyệt hắn một lần nữa, vậy thì "chúng ta" cùng nhau đồng quy vu tận. Có thể sống vì yêu, chết với người mình yêu, Nghiêm Cảnh Dư rất sẵn lòng. Hắn không chiếm được Lạc Giao Đình, không phải là chồng của cậu, không phải là người tạo ra hạnh phúc cho cậu thì người khác cũng đừng hòng.

Lạc Giao Đình rụt rè ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn.

Làm sao một tháng không gặp mà đã thay đổi hết thảy rồi, vải băng chảy máu, dày đặc, chóp mũi đỏ, đôi mắt đỏ, trừ miệng môi là trắng bệch, trái tim Lạc Giao Đình đột nhiên sụp một khối, nứt vỡ.

Nghiêm Cảnh Dư thấy Lạc Giao Đình không nói lời nào, ánh mắt trời chiếu vào, Nghiêm Cảnh Dư mặc bộ đồ xanh nhạt cùng khuôn mặt trắng bạch thiếu sức sống nhìn như dung hòa trong ánh nắng, như thể một giây sau sẽ biến mất ở trong hư không. Cậu hoảng hốt, tay càng túm chặt lấy áo của hắn, cất giọng gọi hắn:

"Nghiêm Cảnh Dư... Anh không được đi đâu hết..."

Lần này càng là sóng lớn mãnh liệt kéo tới, Nghiêm Cảnh Dư hỏi cậu:

"Vì sao? Đình Đình xác định muốn giữ lấy anh cả đời à?"

Cơ thể Lạc Giao Đình tê dại, đầu ngón tay như bị rút hết sức lực, không nắm nổi áo hắn nữa.

"Bác sĩ nói anh bị viêm dạ dày rất nặng... cần... cần được nghỉ ngơi."

Lời nói của cậu dĩ nhiên chẳng có tác dụng với hắn, Nghiêm Cảnh Dư thở dài, lăng lăng nhìn cậu, dáng vẻ giống như ông bố bất lực nhìn đứa con ngây thơ phạm phải sai lầm.

"Cảm ơn em. Đình Đình có thể trở về, về sau không cần lo lắng anh đến làm phiền em nữa."

Lạc Giao Đình bị Nghiêm Cảnh Dư đuổi về, không biết phải nói thế nào. Từ đầu đến cuối, điều cậu ước ao không phải là được nghe chính miệng hắn nói sẽ buông tha cho mình sao? Tại sao chân lại không chịu đi? Người không nhịn được muốn dựa dẫm vào hắn?

Không đợi Lạc Giao Đình tự giác rời khỏi mình, Nghiêm Cảnh Dư nắm lấy hai vai của cậu, đẩy người đang làm ổ trong người mình ra, đứng dậy ra ngoài.

Đầu óc Lạc Giao Đình trống rỗng, cậu ngu ngốc không biết phải đi đâu, làm gì, chậm chạp theo đuôi hắn.

Nghiêm Cảnh Dư thế nhưng không nói bất cứ lời nào với cậu nữa, tựa như hai người hoàn toàn xa lạ, câu nói kia đã chấm dứt toàn bộ mối quan hệ mỏng manh như tờ giấy của cả hai.

Vào thang máy, Nghiêm Cảnh Dư nhấn số tầng cao nhất của bệnh viện, Lạc Giao Đình luôn cúi đầu thủy chung nhìn mũi giày mình không nhận ra điều ấy, cảm thấy thời gian trong thang máy sao lại lâu hơn bình thường như thế, cậu mới ngẩng lên ngó.

Lạc Giao Đình hít một hơi lạnh, xông đến ôm chặt người hắn lại, nhưng chưa kịp bấm số tầng một thì đã bị Nghiêm Cảnh Dư xoay người đè ra hôn.

Lưỡi hắn vừa dày vừa mềm tràn vào miệng cậu, mút lưỡi cậu, thưởng thức nước bọt của cậu, phát ra âm thanh "chụt chụt" xấu hổ. Lạc Giao Đình không dám đẩy hắn ra, ngầm thừa nhận nụ hôn nóng bỏng này.

Nhân lúc cậu thả lỏng, cửa thang máy cũng mở ra, Nghiêm Cảnh Dư buông cậu ra, như thiêu thân chạy đến sân thượng. Tầng cao nhất của bệnh viện không xây lan can, là một mặt phẳng rộng rãi được trồng mấy chậu cây cảnh.

Lạc Giao Đình nhìn không chớp mắt hình ảnh Nghiêm Cảnh Dư cười khẽ, dáng vẻ xinh đẹp tiều tụy của hắn vẫn luôn động lòng người.

"Nghiêm Cảnh Dư? Anh định làm gì?"

Lạc Giao Đình hơi lớn tiếng hỏi. Hiện giờ cậu cảm thấy rất rối, trong lòng là sợ hãi, cậu đột nhiên ngờ vực có phải mình chưa từng hiểu thấu Nghiêm Cảnh Dư, tất cả những gì cậu biết về hắn đều chỉ là ảo tưởng của riêng cậu.

"Đình Đình thấy mà? Anh muốn kết thúc sinh mạng ở đây!"

Ngữ điệu vô cùng bình thản, giống như đang nói về thời tiết hôm nay.

Lạc Giao Đình gần như gào lên, cậu cũng không nhận ra bản thân đang nôn nóng mất bình tĩnh. Bước chân vội vàng đến gần hắn.

Nghiêm Cảnh Dư giống như thiên thần mang trong mình bản năng cùng dòng máu của ác quỷ, ép cậu đến bước đường cùng.

"Anh rốt cuộc muốn gì?"

Không ai hết, Lạc Giao Đình là người hiểu rõ hắn muốn cái gì, chỉ là cậu không dám tin, không dám thừa nhận bản thân vốn đã có tình cảm với hắn, khao khát được hắn âu yếm, lại sợ hãi dục vong của chính mình.

Nghiêm Cảnh Dư vươn tay về phía cậu, mỉm cười nói:

"Đương nhiên là muốn Đình Đình rồi..."

Lạc Giao Đình ngẩn ngơ nhìn hắn, lần nữa lùi về sau vài bước.

Nghiêm Cảnh Dư nhìn cậu, tay cũng buông xuống:

"Anh không bắt em phải lựa chọn, Đình Đình cứ làm những gì em thích."

Ngay cả mạng sống của anh cũng tùy em định đoạt.

Hắn nghiêng đầu, gương mặt tinh xảo tràn ngập nét tươi cười ấm áp. Mái tóc hơi che khuất đôi mắt đen sẫm.

"Nếu Đình Đình không đồng ý ở bên anh, tiếp theo anh làm cái gì cũng đừng quản nữa."

Dứt câu, Nghiêm Cảnh Dư liền quay lưng đi tới phía xa.

Lạc Giao Đình há miệng thở dốc, bao lời muốn nói đều nghẹn trong cổ họng. Tâm trí cậu mờ mịt, thân thể rét run. Nghiêm Cảnh Dư thực sự sẽ tự tử, hắn sẽ biến mất.

Nếu hắn chết, Lạc Giao Đình sẽ hối hận cả đời vì đã dồn hắn vào ngõ cụt. Chỉ cần cậu ra quyết định chậm thêm chút nữa, cậu sẽ đánh mất hắn.

"Dư Dư!"

Nghe Lạc Giao Đình gọi, Nghiêm Cảnh Dư bèn quay đầu. Hắn trông thấy cậu đỏ bừng mặt, thở hổn hển nắm chặt cánh tay hắn.

"Anh ơi..."

Đến nước này, Nghiêm Cảnh Dư đã biết bảo bối của hắn đang dao động. Bước đi của hắn lại tiếp tục, thành công khiến Lạc Giao Đình khiếp vía, cậu nức nở trên tấm lưng lớn của hắn, nức nở:

"Em yêu anh... Xin lỗi... Đừng bỏ rơi em."

Nghiêm Cảnh Dư xoay người, cúi đầu, vòng tay ôm eo Lạc Giao Đình. Ngón tay lạnh lẽo chạm vào xương quai xanh lộ ra ngoài vạt áo của cậu, nhẹ nhàng mơn trớn, vuốt ve.

Lạc Giao Đình nhạy cảm giật mình một cái, cậu nép người thêm sâu vào hắn.

Ngón tay thon dài của Nghiêm Cảnh Dư chậm rãi lướt ngang, luồn vào quần áo Lạc Giao Đình, tinh tế chạm vào. Hắn ái muội mơn trớn vòng eo mảnh khảnh kia, tuy rằng cảm xúc lạnh lẽo nhưng cũng khiến da thịt cậu như rực cháy.

"Hi vọng lời của Đình Đình là thật lòng."

Dẫu cho nó là dối trả, anh cũng không thả em đi nữa đâu. Bởi vì Đình Đình đã lựa chọn gắn chặt với anh, cho nên Đình Đình không được nuốt lời, không được phản bội anh.

Trán hắn cọ vào trán cậu, nhẹ nhàng cưng chiều.

Trong lòng Lạc Giao Đình nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cả người đều đỏ ửng lên vì lời tỏ tình vừa nãy, xấu hổ không muốn lộ mặt.

Nghiêm Cảnh Dư véo đầu v* cậu một cái, cơ thể Lạc Giao Đình run lên vì hưng phấn, kịp thời kìm nén âm thanh dâm dục phát ra từ cổ họng. Cậu bắt lấy cái tay đang mò trong áo phông của mình làm loạn, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu, cậu thấy mình sắp điên mất.

"Hôn anh!"

Nghiêm Cảnh Dư cố chấp đến kỳ cục, nhìn người trước mắt dù ngực kịch liệt phập phồng mà vẫn không hé miệng.

Lạc Giao Đình bị ánh mắt của hắn nhìn đến khó thở, cậu kiễng chân nhắm chặt mắt hôn lên môi hắn, chỉ là một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt mang theo tình cảm dịu dàng.

"Anh ơi, về nhà..."

Lời còn lại bị Nghiêm Cảnh Dư nuốt xuống, hắn tóm lấy người cậu, đặt trong lòng, ngậm lấy đôi môi liếm láp qua lại, như là đang nếm một viên kẹo ngọt.

Bị hắn hôn lần hai, đôi môi Lạc Giao Đình vừa sưng vừa phồng, bây giờ bị mút như thế vừa đau vừa sướng đến mức cậu phải run lên. Hắn cướp đoạt môi lưỡi cậu, bàn tay thò vào trong người như có như không châm lửa trên người cậu, làm cậu thở hồng hộc, khóe mắt rưng rưng mới buông tha.

"Vợ ơi?"

Lạc Giao Đình vừa xấu hổ thẹn thùng vừa hạnh phúc vô vờ, cậu cắn lên má hắn, sau đó vui vẻ hôn lên chóp mũi hắn, cả người đều dính vào hắn, cọ cọ vào lồng ngực hắn, nước mắt đọng lại khóe mắt chậm rãi rơi xuống, lời nói cuối cùng lại biến thành một câu:

"Em đây, chồng ơi..."

Ở nơi Lạc Giao Đình không thấy, Nghiêm Cảnh Dư đã cười đến độ thần hồn điên đảo.

Không thể trách hắn lừa Lạc Giao Đình, là do cậu tự nguyện sa vào tình yêu của hắn. Nghiêm Cảnh Dư đã đợi khoảnh khắc này rất lâu, cơn sóng biển chứa chan những ham muốn chiếm hữu không hề dịu đi mà ngược lại còn mãnh liệt hơn trước. Hắn không đơn giản chỉ muốn thân thể của Lạc Giao Đình, hắn còn muốn cả trái tim cậu.

Dù có phải dùng đến kế sách bẩn thỉu nhất, hèn hạ nhất, Nghiêm Cảnh Dư chưa bao giờ do dự sử dụng nó. Có thể mở khóa cánh cửa, bước chân vào đó, hòa làm một với thế giới tâm hồn của Lạc Giao Đình, cái gì anh cũng làm.

Nghe theo em. Đều nghe theo em.

Lòng kiên nhẫn của Nghiêm Cảnh Dư đã vỡ nát kể từ giây phút này. Nhẫn nhịn mấy năm trời, hắn sắp nổ tung rồi.

Lạc Giao Đình không thể hối hận, em đã đánh mất cơ hội để hối hận.

Nghiêm Cảnh Dư thề sẽ xích chặt thật chặt bảo bối của mình, ràng buộc linh hồn của cậu với hắn, vĩnh viễn không thể chia lìa.

Hắn không quay đầu lại được, đã không quay đầu lại được.