Đường Chân Trời

Chương 47




Ngày qua ngày lại cứ thể chậm rãi trôi đi, mãi đến một ngày, tôi bận rộn với công việc trên tay, nhưng phát hiện điện thoại để chế độ im lặng hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỠ.

Tội gọi qua, đầu bên kia nhanh chóng nhận máy, tôi hôi: “Sao mà vội vàng thế?"

Lâm Tử Tiêu không thẳng thừng trả lời tôi, giọng nói của cậu ta vang lên, kèm theo đó là tiếng gió hú hét, cậu ta hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu?"

Tôi vừa định mở miệng, nhưng nghe thấy cậu ta nói tiếp: “Không cần biết là ở đâu, hiện giờ, lập tức tới sân bay."

Tôi vô thức ngờ vực nói: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Lâm Tử Tiêu không trả lời tôi, mà chỉ liên tục thúc giục nói, “Mau lên."

Có thể khiến Lâm Tử Tiêu khẩn trương thế này sẽ là chuyện gì nhĩ?

Sân bay....

Trong lòng tôi lờ mờ có được đáp án, trong thoảng chốc, trái tim như bị ai bóp nghẹt.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ rơi vào trong cơn do dự, nhất thời không biết trả lời ra sao.

Bỗng Lâm Tử Tiêu bên kia thả chậm tốc độ, dường như là vì cố ý khiến tôi nghe rõ hơn, cậu ta nói:

"Liên Vị Chi, giữa tôi và cậu, phải có một người được như nguyện đúng không."

Chẳng biết câu này kích thích tới sợi dây thần kinh nào của tôi, tôi trầm giọng nói: “Tôi đi là được chứ gì"

Sân bay vào buổi trưa, ánh nắng chiếu rọi vào cửa sổ sát đất cực lớn, tôi thở hổn hển xuống khỏi chiếc taxi, rồi chạy tới nơi mà Lâm Tử

Tiêu nói với tôi.

Ở nơi đó, tôi lại lần nữa nhìn thấy được người mà tôi dám nhớ nhưng lại chẳng dám mong kia.

Ánh mắt của anh khi nhìn thấy tôi tới có vẻ hơi ngạc nhiên, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “A Tiêu vẫn nói cho em biết rồi."

Tôi “Ừ" một tiếng, cúi thấp đầu nhưng không biết nên nói gì.

Anh ra hiệu cho tôi ngồi xuống, ngồi trên ghế ở sảnh chờ, đối diện với ánh nắng bên ngoài cửa sổ.

Tôi hỏi: “Còn bao lâu nữa thì đi."

Anh giơ đồng hồ lên, “Bốn mươi phút." Nói xong, lại bổ sung thêm, “Thời gian một tiết học"

Tôi nghe thấy từ ngữ ngập tràn hồi ức này thì giật mình, mở miệng hỏi: “Nếu là trước kia, chúng ta đều đang làm gì đây nhỉ?"

Gương mặt Dụ Thanh lộ ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, anh nói: “Nghe em nói về để toán mà em chưa làm đúng, nghe em nói về những tin đồn chẳng biết hóng hót được từ đầu, nghe em nói...Sau này."

Cùng với độ tuổi tăng lên, tôi nghĩ tuyết lệ của tôi thực sự ngày càng nảy nở, chỉ là một câu nói, đã khiến cho nước mắt của tôi gần như không thể khống chế nổi mà trào ra.

Tôi nói: “Thế nhưng chúng ta của hiện tại, đã là sau này rồi mà."

Dụ Thanh cũng “Ừ" một tiếng, sau đó không nói nữa.

Tôi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, chỉ còn lại ba mươi phút nữa.

Dụ Thanh nghiêng đầu qua, quay lưng với tôi, tôi chẳng biết anh đang nhìn về hướng nào, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của anh vang lên.

Anh cười khổ nói: “Lâm Tử Tiêu không nên gọi em tới."

Thậm chí tôi còn không phân biệt nổi cảm xúc của mình, là oán giận hay là trần thuật nữa? Tôi chỉ nhớ bản thân mình nói: “Gọi hay không thì có vấn để gì đầu, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên anh lựa chọn làm như vậy."

Khoảnh khắc ấy, cảm xúc vọt lên đầu, tôi không khống chế nổi tiếp tục nói:

“Hình như anh, giữa hai vế chưa từng, chọn em."

Dụ Thanh quay đầu lại, anh nói, “Thế sao", sau đó mở ngăn sườn của vali, lấy một phần văn kiện ra.

Tôi mang đầy ngờ vực mở nó ra, thế nhưng khi nhìn rõ được nội dung bên trên, tôi sụp đổ nước mắt ổ ạt trào ra.

Đó là, giấy thông báo trúng tuyển của đại học A.

"Vốn cho rằng cả đời này cũng không còn cơ hội cho em xem nữa."

Anh nói: “Liên Vị Chi, em đã từng là lựa chọn duy nhất mà tôi kiến định."

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như thế giới này hoàn toàn sụp đỏ, nhưng dường như lại cảm thấy những năm tháng tôi sống sau này, chỉ là vì đợi khoảnh khắc này, đợi một câu nói này.

Dụ Thanh thở dài, quay lại hỏi: “Tiểu Liên, nếu như ban đầu chúng ta không làm bạn cùng bàn, em cảm thấy hiện tại sẽ như thế nào?"|

Tôi hoang mang ngẩng đầu, “Nếu như ngay khi bắt đầu chúng ta không làm bạn cùng bàn, vậy em làm sao mà gặp được anh chứ?"

Dụ Thanh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu tôi, hệt như tư thế an ủi quen thuộc đối với tôi hồi niên thiếu, anh không nói chuyện, nhưng trong lúc ấy tôi đã hiểu ra ý của anh....

Nếu như ban đầu chúng tôi không làm bạn cùng bàn, trên người anh không có vầng hào quang ưu tú ấy, tôi cũng sẽ không chú ý tới anh.

Chỉ chú ý tới Dụ Thanh, con người này.

Tôi biết được đáp án chính xác, nhưng không nói lên lời.

Một giấy, hai giây, ba giây...

Anh thừa nhận sự im lặng của tôi, nhưng cũng chẳng nói gì, chỉ cười chỉ lên đồng hồ trên cổ tay, “Tôi phải đi rồi."

Dụ Thanh đứng dậy, bánh lăn của va li chạm lên mặt đất, vang lên tiếng trượt động rõ ràng.

Tôi nhìn bóng lưng của anh, tôi đã từng nhìn thấy nó vô số lần.

Nước mắt khiến cả thế giới này trở nên ngột ngạt, tôi há miệng, nhưng chẳng nói được gì.

Tôi biết, lần này, tôi đã tiễn anh đi mãi.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, lại thắng hơn cả nhân gian vô số. Thế nhưng như vậy đã đủ rồi, Dụ Thanh.

Như vậy đã đů rồi, tôi thẩm nói.