Dưới Vòm Ký Ức (Đã Nhiều Năm Như Vậy)

Chương 34: Cha và con gái




Trần Kiến Hạ trốn đằng sau tấm rèm chừng hai phút, song lại có cảm giác dài tựa thế kỉ. Đại sảnh rất vọng, mặc dù đã cách xa một khoảng nhưng cô vẫn có thể thấp thoáng nghe được tiếng nói chuyện của bố và cô gái trẻ.

Cô gái trẻ vẫn đang oán trách, buổi trưa ngày hôm nay anh ngủ kiểu gì thế, cà vạt lệch hết cả rồi.

Bố nói, lệch thì kệ lệch, đừng chỉnh nữa, con bé tới rồi!

Trần Kiến Hạ không biết phải làm thế nào mới có thể lẻn ra được ngoài cửa, giả bộ như vừa đi vào bên trong. Đại não cô trống rỗng, trái tim treo lơ lửng hồi lâu, không nói được là sợ hãi, phẫn nộ hay hổ thẹn.

May mắn thay lúc này bố lại nghe điện thoại, vừa nói vừa đi về hướng quầy lễ tân của khách sạn, cô gái trẻ cũng theo đằng sau, hai người đều đứng quay lưng về phía cửa lớn.

Trần Kiến Hạ lập tức chớp lấy cơ hội lỉnh ra, vừa động người, cô gái trẻ trong tầm mắt kia vô tình xoay đầu lại nhìn thấy cô. Tim cô đập thình thịch, song không dừng bước chân, chạy ra ngoài cửa.

Đứng giữa đất trời băng tuyết bên ngoài, không khí lạnh thấu xương cứu sống Trần Kiến Hạ suýt nữa ngạt thở. Cô áp tay lên mặt, bên dưới làn da nóng rực, máu vẫn đang rần rật chảy, vang lên bên tai.

Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên lần nữa đi vào trong, hét lên một tiếng với quầy lễ tân cách đó không xa, bố!

Cô gái trẻ cũng xoay người, mỉm cười nhìn cô nói: "Đây chính là Tiểu Hạ à? Quả nhiên con gái giống bố, nhìn thật giống lão Trần!"

Bố Trần Kiến Hạ đứng bên cạnh cũng cười ha ha giới thiệu: "Đây là tài vụ của đơn vị bố, gọi là cô Lư!"

"Cháu chào cô Lư."

Trần Kiến Hạ nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ cũng hiền lành nhìn cô, giống như không hề nhìn thấy hành vi vừa mới chạy ra bên ngoài từ đại sảnh của cô. Thật lâu sau, Trần Kiến Hạ nặn ra một nụ cười.

Có điều cô không ngờ rằng cô Lư này cũng cùng bọn họ ăn cơm tối. Ba người cùng tới ngồi ở một quán canh cá mới mở gần nhà khách cục Đường sắt, bố Trần Kiến Hạ vừa lật thực đơn vừa nói, Thành phố của Tỉnh đúng là nhiều thứ mới, chỗ này bánh bao chỗ kia canh cá, cái gì thịnh hành đều có.

Lúc bố gọi món với nhân viên phục vụ, Trần Kiến Hạ lặng lẽ nhìn những dụng cụ ăn tiêu độc * được bọc trong lớp màng nilon gọn ghẽ. Cô cảm giác thấy ánh mắt của cô Lư vẫn luôn như có như không đánh giá mình, tựa hồ chờ mong cô có thể ngẩng đầu lên, đưa ra sự giao tiếp bằng ánh mắt trong vài phút - thế nhưng cô từ đầu chí cuối đều cúi đầu.

(* Những dụng cụ ăn đã được trải qua phương pháp xử lí đặc biệt, tiêu diệt hết những vi sinh vật gây bệnh, đạt tới tác dụng tiêu độc.)

"Kiến Hạ học hành có bận rộn không? Sắp thi cuối kì rồi nhỉ?" Cô Lư chủ động phá băng.

"Vẫn còn hơn nửa tháng nữa ạ. Mùng 10 tháng Một."

"Áp lực cạnh tranh ở Chấn Hoa chắc là lớn nhỉ? Cháu đúng là niềm tự hào của bố cháu đấy, ở văn phòng bọn cô cứ luôn nhắc đến cháu, trưởng phòng của bọn họ nổi tiếng thích bốc phét, trước khi cháu thi đỗ Chấn Hoa, mỗi giây mỗi phút chỉ thấy bốc phét về con trai của mình, bây giờ thì tốt rồi, cháu đã trở thành trạng nguyên của bọn cô, trưởng phòng của bọn bố cháu như ngậm phải hột thị, không còn dám nhắc đến nữa, như thể mình chưa từng đẻ ra nó vậy!"



Cô Lư nói xong liền híp mắt nở nụ cười. Trong kì nghỉ hè sau khi thi cấp Ba Trần Kiến Hạ không biết đã bị khen bao nhiêu hồi, sớm đã miễn dịch, đoạn lời thoại này bản thân cũng chẳng cảm thấy thú vị, song ngữ khí của cô Lư vô cùng nhẹ nhàng, chậm rãi, lúc cười lên còn để lộ răng khểnh, thoáng chốc đã khiến Trần Kiến Hạ cảm thấy rất gần gũi.

Cô rất muốn kháng cự lại loại sức hấp dẫn tự nhiên này.

"Con gái cô cô năm nay vừa mới học lớp 4, cháu là thần tượng của nó đấy, bố cháu đã giúp cô photo hết vở ghi cấp Hai của cháu ra một bản, cô dự định đưa cho con gái giữ lấy, để nó lên cấp Hai mang ra dùng. Nghỉ Đông cháu về nhà nếu rảnh thì qua nhà cô một chuyến nhé, tâm sự với nó, sức ảnh hưởng của thần tượng là lớn nhất..."

Cô Lư không mảy may khiến bầu không khí chìm vào tĩnh lặng, thế nhưng cũng không bị lố bịch, đường đột. Trần Kiến Hạ lặng lẽ lắng nghe, lại không hề gấp gáp tỏ ra khiêm tốn hay chối bỏ, thi thoảng thoáng nở nụ cười lễ phép.

Đúng mực.

Trong đầu Trần Kiến Hạ đột nhiên bật ra hai chữ này.


Bầu không khí hòa thuận do cô Lư tích cực tạo ra, thứ này giống với hành vi giả vờ vừa mới bước vào đại sảnh ban nãy của Trần Kiến Hạ - không muốn khiến cho tất cả mọi người phải lúng túng, có một số chuyện chỉ nên thầm lặng tiêu hóa, bí mật giải quyết, cũng là giữ lại một chút mặt mũi cho chính mình.

Đều là những người phàm nhìn không thoáng, theo đuổi lợi ích, bị khuất phục trước dục vọng; song một số người có thể khiến cục diện không còn quá bết bát đến như vậy, tóm lại sẽ không vì một tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu tài sản mà lao vào cắn xé giật tóc đối phương, đem tất cả những lời chửi bới khó lọt tai nhất hét vào ống nghe cho người ngoài biết.

Trần Kiến Hạ phát hiện bản thân đang âm thầm làm phép so sánh trong lòng.

Một phép so sánh tự nhiên, không tài nào khống chế nổi, mà cũng vô cùng đại nghịch bất đạo.

Điểm đặc sắc của quán canh cá này nằm ở khi nấu sẽ cho cá đã được xử lí vào nồi nước dùng sôi ùng ục, nhanh chóng đậy nắp lại, đôi lúc cá chưa chết hẳn, vẫn sẽ vì phản ứng thần kinh mà giãy giụa, nhân viên phục vụ đứng bên theo trách nhiệm ấn vung nồi lên, để thực khách thưởng thức "đại cát đại lợi, phú quý long đằng".

Khoảnh khắc mà con cá đó vùng vẫy, Trần Kiến Hạ thừ người, cô Lư ngồi bên cạnh dịu dàng che mắt của cô lại, nói: "Tàn nhẫn quá, đừng nhìn."

Ăn cơm xong, ba người cùng đi ra khỏi quán, cô Lư đề nghị cho Trần Kiến Hạ nghỉ ngơi một ngày, đừng vội vàng quay về học bài, cùng bố đi dạo phố một chút.

"Em về nhà khách trước đây, bọn chị Trương còn đang hét hò rủ chúng ta về chơi bài, em về trước cầm cự giùm anh một lát," cô Lư vừa nói chuyện với bố Kiến Hạ, vừa tự nhiên đặt bàn tay lên vai cô, mặc dù cách lớp áo lông dày cộp, vẫn khiến cô cảm thấy được trọng lượng rõ ràng, "Anh đã rất lâu không được gặp con gái rồi, hai bố con tâm sự cho thoải mái."

Nghe thấy trong nhà khách vẫn còn những đồng nghiệp khác của bố, Trần Kiến Hạ đột nhiên thở phào một hơi. Nguyên nhân của sự nhẹ nhõm, lại khiến cô phải đỏ mặt.

"Em á? Bọn họ đã chắc chắn sẽ chơi bài đôi *, ai bắt cặp với em thì xui xẻo phải biết," bố đã uống một chút rượu trắng trong bữa tối, khuôn mặt đỏ hồng, "Em bảo bọn họ cứ chơi trước, anh tới kí túc xá của Tiểu Hạ xem một chút, xách đồ ăn qua cho con bé, lát nữa sẽ về."

(* Bài đôi (双升): Một trò đánh bài của Trung Quốc, kiểu như tấn, tiến, phỏm, ăn gian nói dối gì gì đó chúng ta hay chơi ở Việt Nam, đòi hỏi người chơi phải có sự phán đoán, quyết đoán, khả năng ghi nhớ và tư duy logic. Còn về nguyên tắc chơi thì khá phức tạp và dài nên mình không dịch ra ở đây làm gì :)))


Cô Lư thân thiết vỗ vỗ vai Kiến Hạ: "Thống nhất rồi, kì nghỉ nhớ động viên con gái nhà cô nhé!"

Nhìn chằm chằm bóng lưng của cô Lư, Trần Kiến Hạ cảm thấy được giải thoát một cách không diễn tả nổi.

Cô ấy là một người dịu dàng đúng mực, không hề gây ra cảm giác xa cách, vô cùng thân thiết, người thân thiết làm ra động tác thân thiết là rất bình thường, ví dụ như giúp đồng nghiệp nam chỉnh lại cà vạt hay gì đó.

... Phải không?

Nhà khách rất gần kí túc xá của Kiến Hạ, quãng đường ngắn ngủi vô cùng trầm mặc, dẫu bố thi thoảng cũng lên tiếng, những điều ông hỏi cũng toàn là thành tích, quan hệ với bạn bè, nói chưa được hai câu đã hết chuyện. Trần Kiến Hạ trước giờ vẫn chưa biết nên ở một mình cùng bố như thế nào. Dù cô và mẹ ba ngày cãi vã một trận nhỏ năm ngày cãi vã một trận lớn, tuổi dậy thì đụng phải tuổi mãn kinh, ghét bỏ lẫn nhau... song giữa mẹ và con gái vẫn luôn có sự thân mật trời ban, không giống như giữa bố và con gái, càng trưởng thành càng xa cách.

Thực ra so với mẹ, Kiến Hạ thích bố hơn; sự thiên vị và tính nhiều lời của mẹ là không thể nào che giấu được, người điều tiết cục diện lúc nào cũng là bố ngồi một bên đọc báo, chị em vì tranh đồ mà đánh lộn, cũng là bố ra mặt mua thêm một món nữa, dẹp yên chiến tranh từ gốc rễ. Hồi nhỏ, mỗi khi Kiến Hạ khóc hỏi "bố mẹ thích em trai hay là con", đáp án của mẹ vĩnh viễn là "cả ngày từ sáng tới tối chỉ tranh luận điều không đâu, còn khóc nữa, còn khóc nữa thì xem tao có dám đánh mày hay không!". Bố lại bình tĩnh nói, khóc cái gì, bố mẹ đương nhiên là thích cả hai.

Dẫu trong lòng đã biết đáp án, Trần Kiến Hạ cũng vẫn thích người bố bằng lòng lừa dối mình hơn.

Trần Kiến Hạ chào hỏi giáo viên quản lí kí túc xá ở phòng thu phát một cái, dẫn ông lên lầu. Kí túc xá tuy nhỏ nhưng hệ thống sưởi không tệ, Trần Kiến Hạ cũng thu xếp rất gọn gàng sạch sẽ, bố ngồi xuống một chốc lại phải đi, trước lúc đi để lại đồ ăn mang từ nhà đi cho Kiến Hạ.

"Bố!"

"Sao thế?" Bố Kiến Hạ đã kéo cửa ra, ngoái đầu lại nhìn cô.

"Cô Lư..." Kiến Hạ ngập ngừng.

Có một khoảnh khắc biểu cảm của bố cứng đờ, thế nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy mà thôi, rồi lại khôi phục như bình thường, đợi Kiến Hạ hỏi tiếp.


"Cô Lư nói có phải là thật không ạ?" Ý niệm thoắt chuyển, khuôn mặt giãn ra thành một nụ cười, "Ở cơ quan bố đem con ra để bốc phét ạ?"

Bố Kiến Hạ cười: "Đó sao gọi là bốc phét được chứ, con gái bố giỏi hơn tất cả bọn họ, đây là sự thật."

"Thế nếu như con không thi đỗ Chấn Hoa thì sao? Bố mẹ có phải... vẫn thích em trai hơn?"

"Lại thế rồi, đã mấy tuổi đầu rồi chứ," bố Kiến Hạ dở khóc dở cười, "Nếu em trai mà được một nửa của con, bố đã vui sướng lắm rồi," ngừng một chút, bố lại tiếp: "Đi ngủ sớm chút, bình thường cũng đừng học bài muộn như thế, học sinh Thành phố chắc chắn giỏi hơn nền tảng của con, để kết băng ba thốn không thể chỉ bằng một ngày lạnh *, cứ từ từ thôi. Chăm sóc tốt cho bản thân. Mẹ con cũng rất lo lắng cho con, còn nói mãi nếu không ổn thì đón con về trường Nhất Trung của Huyện, dù sao ở đâu cũng có thể học hành tử tế được."

(* Một câu thành ngữ, ý nói những yếu tố đã được tích tụ, tồn tại từ lâu thì không thể thay đổi trong nhanh chóng được, có nét nghĩa tương đồng với câu "Có công mài sắt có ngày nên kim".)


"Lo lắng? Là muốn con về để kèm cặp em trai học hành thì có." Kiến Hạ lẩm bẩm, bị bố vỗ một cái lên đầu.

Tiễn bố đi rồi, Kiến Hạ ngây ngẩn ngồi trên giường hồi tưởng, ban nãy nói chuyện phiếm bố đã nói một câu, mẹ con gần đây thường xuyên ngủ không ngon, đã đi khám Đông y, hai ngày này tới Thành phố Tỉnh công tác, vừa hay mua cho bà ấy một ít nhân sâm Mỹ."

Trần Kiến Hạ cố ý phớt lờ phản ứng của bố khi mình nhắc tới cô Lư, trong lòng nặng nề vẽ ra một đường: bố mẹ vẫn đang rất yêu thương nhau, không cần phải nghi ngờ.

Sau khi lừa mình dối người như thể trút được gánh nặng. Trần Kiến Hạ đứng dậy tới kéo rèm cửa sổ, vô tình liếc mắt xuống lầu một cái, nhìn thấy có một người đang đứng bên dưới ngọn đèn đường ngoài cổng.

Lý Nhiên.

Cậu thiếu niên đang thở ra khói trắng, không ngừng giậm chân để giữ ấm, đứng dưới chiếc ô lớn màu cam do cột đèn tạo nên, ngẩng đầu, đáng thương đăm đắm nhìn lên cửa sổ phòng cô.

Trái tim Trần Kiến Hạ mềm nhũn, giống như đã về đến nhà.

Cửa kính cách âm phần lớn đều bị giáo viên quản lí kí túc xá đóng chặt, chỉ chừa lại nửa bên cửa sổ nhỏ làm tác dụng lưu thông không khí hàng ngày, Kiến Hạ muốn đẩy ra, cửa sổ lại bị đóng băng mất rồi, sau một hồi nỗ lực chỉ có thể bỏ cuộc, lúc này mới nhớ tới chiếc di động để trong túi áo.

Lúc ăn cơm cô lo sợ Lý Nhiên gọi tới bị bố bắt được, bởi thế bèn tắt máy; giờ đây nhìn tấm ảnh đen trắng khi màn hình chậm rãi khởi động, lòng Trần Kiến Hạ nóng như lửa đốt.

Cuối cùng cột sóng cũng đầy, bốn năm tin nhắn một lúc nhảy ra.

"Bạn học của cậu hồi âm lại cho cậu chưa, cuối tuần có đi trượt tuyết không?"

"Để mình dẫn cậu đi vậy."

"Ý mình là nếu cậu cảm thấy đã mở miệng ra nhờ vả cậu ta rồi, không tiện rút lại, thì cứ đi cùng đoàn của cậu ta. Cậu ta không đồng ý, chúng ta tự mình đi."

"Sao lại tắt máy rồi? Cậu vẫn còn giận à? Lòng hiếu thắng của cậu không hề lớn, cậu là chim bồ câu hoà bình."

"Chim bồ câu chim bồ câu!"

... Đầu Trần Kiến Hạ chảy đầy vạch đen, trong khoảnh khắc không muốn để ý tới chú chó giữ nhà dưới lầu nữa.