Dưới Vòm Ký Ức (Đã Nhiều Năm Như Vậy)

Chương 3: Bốn Phương




Tác giả: Bát Nguyệt Trường An

Sau này Vu Ti Ti không ngừng khen ngợi rằng tên Kiến Hạ nghe rất hay.

Khi cô ấy nói với người khác mình tên là Kiến Hạ, cô gái xinh đẹp vừa mới chế nhạo cô ấy là thành phần tích cực tập quân sự cười tươi roi rói: “Tên này hay quá! Haiz, tại sao tên tớ nhất định phải là Vu Ti Ti?”

Mười mấy năm trước, Ti Ti, Đình Đình là một kiểu tên rất thịnh hành, các ông bố bà mẹ thích dùng một số từ láy nghe vẻ “Tây” để đặt tên cho con trẻ. Nhưng khi đứa trẻ trưởng thành đến 16-17 tuổi, chúng lại thích những chữ, những từ mang ý nghĩa thương nhớ, còn những tên Na Na, Đình Đình, Linh Linh lại đều bị ghét. Dường như Vũ Ti Ti rất ghét tên mình: “Ti Ti, Ti Ti, đọc lên như nũng nịu. Rõ ngán ngẩm.”

Kiến Hạ bị sự ngay thẳng của cô ấy làm giật nảy mình, chỉ đành nói: “Vu Ti Ti…. rất hay. Thật đấy!”

Vu Ti Ti nhún vai, cũng không có phản ứng kiểu an ủi nhạt nhẽo của cô ấy.

“Thực ra, mới đầu bố tớ muốn đặt tên cho tớ là Vu Tương, bởi vì mẹ tớ là người Hồ Nam. Mặc dù cũng rất bình thường nhưng đọc lên rất hay, tóm lại vẫn hay hơn Ti Ti. Đều tại mẹ tớ không cho tớ lấy tên đó. Aiz, người phụ nữ trung niên này, tục chết mất!”

Lần đầu tiên Kiến Hạ nghe thấy có người gọi mẹ mình là phụ nữ trung niên – mặc dù bác ấy đúng là phụ nữ trung niên.

“Tớ vẫn thích tên tiếng Anh của mình hơn, cho dù rất bình thường nhưng vẫn có ý nghĩa đặc biệt đối với tớ. Sau này cứ gọi tớ là Rose đi.”

Kiến Hạ cười cười: “Nếu tên của cậu là Vu Tương thì tên tiếng Anh của cậu cũng phải đổi. Không thể gọi là Rose được.”

Vu Ti Ti nghe hoàn toàn không hiểu, hỏi lại: “Vì sao phải đổi?”

Bởi vì bản chất luôn gắn liền với sự vật, dẫu có thay đổi thế nào đi chăng nữa. Kiến Hạ ngẫm nghĩ trong lòng một hồi, cười trong vô thức, sau đó lắc đầu và đáp: “Không, không vì sao cả.”

Một số câu chuyện cười nói ra nhất định sẽ rất nhạt nhẽo, đánh chết cũng không dám nói trước mặt người bạn mới quen, nếu không sẽ chẳng có ai dám nói chuyện với cô nữa.

Đúng lúc này, đứng ngay cạnh là một người con trai không hề được chú ý tự dưng cười phá lên, Kiến Hạ như trong chớp mắt cảm thấy tên này nhất định nghe hiểu lời nói đùa mà mình không nói ra, cô ấy ngẩng đầu. Chàng trai đứng ngược chiều ánh sáng, sau lưng đúng ngay chỗ mặt trời chiếu rọi thẳng xuống, cô ấy vẫn đang choáng váng, không nhìn rõ mặt đối phương.

“Vu Ti Ti, cậu ở đấy với cậu ấy đi, xem dáng vẻ này chắc không việc gì đâu, mình về trước, lát nữa thầy Du còn tìm tôi nữa.”

“Không thành vấn đề.” Vu Ti Ti cười lớn: “Cảm ơn lớp trưởng đẹp trai đã cho tớ cơ hội làm biếng!”

Tiếng cười của chàng trai rất dịu dàng.

Kiến Hạ chớp nhẹ mắt, “Thật sự cảm ơn lớp trưởng.”

Lớp trưởng vừa rời khỏi phòng y tế, Vu Ti Ti liền ghé sát tai cô nói nhỏ: “Ya, cậu đỏ mặt kìa.”

Kiến Hạ vô cùng ngạc nhiên, nghiêm túc phủ nhận: “Không phải mà.”

Cô nhìn thấy Vu Ti Ti trước mắt ngây ra một lúc, vẻ mặt cười hì hì. Có lẽ thái độ nghiêm túc của cô khiến đối phương cảm thấy rất vô vị.

Kiến Hạ hơi chán nản. Bản thân đúng là đồ ngốc, đến nói đùa cũng không biết.

Muốn xoay chuyển tình huống có chút gì đó—-cô thực sự hi vọng các bạn học ưu tú trong lớp mới quý mến mình, ví dụ như Vu Ti Ti trước mặt.

Kiến Hạ đang vì biểu hiện giao tiếp xã hội kém cỏi của bản thân mà lo trước nghĩ sau, Vu Ti Ti đã bước đến bên cửa sổ đang có nhiều sự hứng thú nhìn ra ngoài.

Nhìn đến sững sờ.

“Đúng rồi, cấp hai cậu học trường nào vậy?”

Kiến Hạ bị cô bạn hỏi bất thình lình thì hơi ngập ngừng: “Tớ… tớ không phải học sinh trong tỉnh. Tớ là học sinh ở ngoại thành.”

Cô biết học sinh mới đều là học sinh giỏi từ các trường trung học, rất nhiều người với nhau đều có ít tiếng tăm, cho dù cấp hai không cùng trường cùng lớp nhưng đều có thể nói một kiểu chủ đề như “Mình quen biết và xxx lớp các bạn”.



Đặc biệt là trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm nổi tiếng trong tỉnh, mới chỉ trong một ngày mà học sinh trường học đó đã hợp nhất thành đoàn thể, bởi truyền thống đoàn kết từ lâu.

Để cho vấn đề tiếp tục, Kiến Hạ cũng hỏi thăm: “Vậy cậu… cậu học ở trường cấp hai Sư phạm à?”

Vu Ti Ti ngoảnh lại nhìn cô, lắc đầu, trả lời rất thành thật: “Không phải. Tớ là học sinh trường trung học số 8. Các cậu chỉ nghe nói trường trung học trực thuộc đại học sư phạm đúng không?”

Ánh mắt Kiến Hạ lén nhìn cô ấy, suy nghĩ trong giây lát rồi đáp: “Trường trung học số 8 mình cũng biết, trường trung học số 8 ở chỗ tớ rất nổi tiếng.”

Vẻ mặt của Vu Ti Ti dường như lại nhiệt tình thêm một chút.

Thực ra Kiến Hạ chưa từng nghe đến trường trung học số 8. Nhưng cô cảm thấy mình cuối cùng cũng nói đúng một câu.

“Cậu là học sinh ngoại thành, vậy cậu ở đâu?”

“Chính là ở khu nhà bên trong ký túc xá giáo viên qua một con đường cái đằng sau trường đó. Bọn tớ sinh sống bên ngoài mấy gian phòng thoáng đãng. Dù sao bọn tớ cũng không có nhiều người.”

“Ô. Tốt thật.”


Hồi lâu không nói chuyện. Vu Ti Ti dường như rất hứng thú nhìn ra ngoài cửa sổ, để mặc Trần Kiến Hạ – người được cô ấy cho rằng “thật đáng yêu thật đáng yêu” thơ thẩn ở trên giường. Bộ dạng lúc nóng lúc lạnh của cô ấy khiến Kiến Hạ hơi sợ hãi, không biết có phải bản thân thật sự không biết truyền cảm hứng đến mọi người hay không nữa. Cấp hai đã như vậy, ngày đầu tiên học cấp ba cũng thế.

Trần Kiến Hạ cúi đầu, xuống giường đi giày vào, ngượng ngùng phát hiện chỗ ngón cái của cái tất bên trái thủng một lỗ, mặc dù nhìn không rõ ràng lắm. Chất lượng đôi tất màu trắng mỏng này rất bình thường, giặt mấy lần liền bắt đầu thủng lỗ, cô vốn định tối nay nhanh chóng vá lại, ai ngờ lại xuất hiện tình trạng này?

Nhà cô không nghèo, nhưng lần đầu tiên trước mặt bạn mới biểu hiện như một học sinh nghèo gầy yếu ở thị trấn nhỏ. Kiến Hạ thầm lặng buộc lại dây giày, trong lòng luôn phỏng đoán xem ai đã cởi giày cho cô. Cô cứ hi vọng là bạn nam lớp trưởng, chứ không phải là Vu Ti Ti, song ngược lại mà nói con trai sẽ không tinh tế như vậy, cũng không có tâm tư lo chuyện người khác.

Cô bước đến bên cửa sổ, ngồi bên cạnh Vu Ti Ti. Cô ấy đột nhiên khôi phục lại tinh thần, đừng lên nói lớn: “Sao cậu lại xuống giường thế? Không được, không được, mau quay về giường nằm đi!”

Trong lòng Kiến Hạ ấm áp: “Khó chịu thật đấy! Tớ đứng đấy hóng mát một lát.”

Cửa sổ phòng y tế hướng về phía khu vực có hai lớp học quân sự, đúng lúc là lớp 1 và lớp 2. Kiến Hạ và Vu Ti Ti không nói gì, ngồi tựa vai nhau nhìn đám người đang luyện tập động tác phân thành đi nghiêm, giậm chân tại chỗ.

“Nhìn thấy bạn nam bên lớp 2 đang hô khẩu hiệu không?”

Kiến Hạ nhanh chóng nhìn theo hướng Vu Ti Ti chỉ. Có bạn nam dáng người cao ráo đứng thẳng đối diện với cửa sổ, đang chỉ huy học sinh lớp mình hướng sang ngang bên phải.

“Kiến Hạ, sao vậy?”

“Đó là người đứng đầu trường trung học trực thuộc đại học sư phạm đã nhiều lần được coi là tiêu chuẩn, Lâm Dương. Hồi cấp một, tớ và cậu ấy cùng học lớp bổ ngữ Ngữ văn, lớp đó do giáo viên thành phố giảng dạy; Toán, Ngoại ngữ và Lý, Hóa thì chia ra mở lớp, cả khóa học là 80 tệ. Nhưng Lâm Dương dường như chỉ học mỗi lớp Ngữ văn. Mà phòng học lớn chứa được ba trăm người, mỗi lần đến cả hành lang cũng chật kín người, có nhiều người muốn vào lớp đó mà không được ấy.”

Kiến Hạ chăm chú lắng nghe Vu Ti Ti nói những chuyện dường như không liên quan đến nhau, cô cảm thấy rất mới lạ. Vậy trường hợp này nhất định giống kiểu cảm giác “Thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc” chân chính.

Lớp học thêm “muốn vào mà vào không nổi” nghe thế nào cũng cảm thấy như có loại khí thế quý tộc.

Nhiều năm sau Kiến Hạ nghĩ lại những dòng suy nghĩ trẻ con của bản thân đều cảm thấy xấu hổ muốn chui đầu xuống đất

Một lớp học thêm tràn đầy “khí thế quý tộc”.

Cô nhất định là uống nhầm thuốc rồi.

Nhưng cô không rõ Vu Ti Ti cố tình khiến cô chú ý Lâm Dương rốt cuộc là vì sao.

“Hai ngày trước lúc đến trường học xin chỉ giáo về tư liệu, tớ phát hiện rất nhiều người ở lớp học thêm đều đỗ trường Chấn Hoa rồi, thật là thần kỳ. Cũng không nhất định là ai tôi cũng quen, nhưng nhìn nhiều đều quen cả. Sau khi kì thi trung học kết thúc, mấy người bọn tôi đều ngồi trong lớp học thêm cùng nhắc tới học toán lý hóa lớp 10 một chút.”

Nghỉ hè năm nay?


Kiến Hạ cúi thấp đầu, trong lòng lo lắng không yên. Người ta đã xuất phát trước, về cái cơ bản lại hơn cô, mình làm sao có thể bì kịp? Có trời mới biết kì nghỉ hè năm nay cô bị bạn bè, họ hàng tán tụng lên tận mây xanh, được mời đi truyền lại cho con nhà người ta cái gọi là “truyền thụ kinh nghiệm học tập”, được chú ý mà đắc ý, căn bản chưa hề chuẩn bị bất cứ cái gì cho cuộc sống cấp ba cạnh tranh khốc liệt.

Cô lo sợ, bất an ngóng trông bóng hình của Lâm Dương, thở nhẹ một tiếng.

“Nhưng,” Giọng điệu của Vu Ti Ti bỗng trở nên thật thoải mái, khóe miệng lộ ra nụ cười hàm ý: “Trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm bọn họ luôn ở lớp học thêm khoe khoang, giống như trạng nguyên kì thi trung học đã nằm trong lòng bàn tay của Lâm Dương bọn họ rồi. Kết quả, kì thi trung học Lâm Dương chỉ đứng thứ tư trên toàn thành phố.”

“Chỉ” thi được…. Kiến Hạ thở dài một tiếng.

Nhớ lại hồi cấp một, thầy giáo nói với cô, muốn thi đậu đứng nhất trong huyện thì phải nghiêm túc trong mỗi kì thi, tổng điểm ổn định từ 550 điểm trở lên. Bởi vậy, từ đó mục tiêu của Trần Kiến Hạ là không thỏa mãn vị trí đứng đầu, cô muốn dùng mục tiêu của toàn bộ huyện để đạt nguyện vọng của bản thân. Cuối cùng vào một đợt thi thử công bố kết quả, Kiến Hạ vẫn đứng thứ nhất, song chỉ vì tổng điểm chỉ có 530 điểm mà nằm trên bàn rơi nước mắt. Con gái trong lớp đi ngang qua bàn cô đều nhìn vẻ rất khó chịu, cuộn bài thi Số học chỉ được 30 điểm thành hình ống đập trên mặt bàn nói cô bị dở hơi.

Lúc đó Kiến Hạ quay đầu, nước mắt dữ dội nói to với bạn nữ có vẻ mặt khinh thường kia, tớ không hài lòng là việc của tớ, tớ không phải cậu, tớ cũng không muốn so đo với cậu! Giỏi hơn cậu tớ cũng không hài lòng chút nào cả!

Đó dường như là lần duy nhất Kiến Hạ to tiếng trong lớp và cũng là lần duy nhất cô xấu hổ im lặng lộ ra vẻ kiêu ngạo, tự phụ của học sinh xuất sắc.

Tuổi trẻ ngông cuồng cho rằng không tranh giành chính là loại hèn nhát không có tự tôn.

Song lúc này nghe được Vu Ti Ti dùng giọng điệu cười trên nỗi đau khổ của người khác nói lời như “chỉ đỗ thứ tư toàn thành phố”, Kiến Hạ chợt phát hiện bản thân cũng vô tình biến thành bạn nữ bàn sau đã cầm bài thi Số học gõ lên mặt bàn.

Không có ai có tư cách giáo dục người khác phải biết thế nào là đủ.

Ánh mắt cô hướng về chàng trai ngoài cửa sổ.

Vậy cậu thì sao, đứng thứ tư, có phải cậu không hài lòng?

“Lâm Dương cũng thật đáng thương. Tớ đoán chắc là áp lực của cậu ấy rất lớn nên tất cả mọi người đều nói cậu ấy chắc chắn đứng thứ nhất, khó tránh trở nên thất thường.” Vu Ti Ti nhún nhún vai, giọng điệu cũng không có một chút đồng tình.

Đứng thứ tư phát huy năng lực thất thường. Kiến Hạ vẫn nói lẩm bẩm trong lòng.

“Thực ra cậu ấy là một chàng trai rất nhã nhặn, tớ không ưa những người trường trực thuộc Đại học Sư phạm, mỗi người dường như lôi kéo 258 vạn vậy.”

Cuối cùng Kiến Hạ cũng nhớ ra: “Phải rồi, cuối cùng ai là người đứng đầu thành phố?”

Vu Ti Ti ngưng lại một chút, giọng nói bình thản: “Chính là lớp trưởng lớp chúng ta vừa mới cõng cậu qua đó. Sở Thiên Khoát, học sinh trường số 8 bọn tớ đấy.”

Kiến Hạ cười cười: “Thật lợi hại! Hay thật đó.”


Vu Ti Ti biểu lộ vẻ mặt đó giống như những người trường trực thuộc Đại học Sư phạm bị cô khinh thường, giống như lôi kéo 258 vạn vậy.

“Hàng thứ hai, bên trái, bạn nam dáng người nhỏ con kia, nhìn thấy không? Cậu ấy tên là Hình Soái, đừng nhìn cậu ấy vừa gầy vừa nhỏ mà coi thường. Cậu ấy là người được giải nhất bốn môn Tin học, Vật lý, Hóa học và Toán học đó. Bộ não của những người này đều là vũ khí sinh hóa, chúng ta không hiểu được đâu. Còn nữa, bạn nữ tóc ngắn phía bên trái đầu tiên, Lục Lâm Lâm, đợt thi lên cấp ba điểm Ngữ văn của cậu ấy là 116, là người duy nhất toàn thành phố có số điểm cao nhất. Ờ, vẫn còn, bạn nữ cao nhất đứng đầu hàng thứ ba từ dưới lên, Nguyễn Nhất Thu, cậu ấy tham gia thi Tiếng Anh Hi Vọng của đài truyền hình trung ương, được giải gì hay không tớ quên rồi, nhưng phát âm cực kì tốt.”

Vu Ti Ti giống như tập tài liệu hoạt động chứa đầy đủ hồ sơ về học sinh trong trường, giới thiệu cho Kiến Hạ tất cả nhân vật quan trọng có khả năng tiềm tàng trong một lớp. Kiến Hạ âm thầm nghe, cố gắng ghi nhớ, mặc dù cô không biết mình nhớ những chuyện này để làm gì nhưng tất cả nhũng lời của Vu Ti Ti đối với cô mà nói chỉ có tác dụng duy nhất, đó chính là làm tăng thêm gánh nặng trong lòng.

Giống như dê vào hang sói, bị cô lập từ bốn phía.

Ở cùng với những người xuất sắc chỉ sợ muốn đến đâu hay đến đó cũng rất khó khăn.

Kiến Hạ ngẩng đầu lên, tươi cười: “Đúng rồi, Vu Ti Ti, chắc cậu cũng giỏi lắm, không hề kém họ đâu.”

Vu Ti Ti lắc lắc đầu: “Không đâu, tớ thi vào được lớp này đơn thuần là do vận may, sao dám cùng cấp bậc với những “siêu nhân” này được chứ? Đánh giá nắm vững kiểm tra sát hạch thi đếm ngược, tớ có thể “say goodbye” hoàn toàn với lớp học này ngay lập tức rồi.”

“Hiểu rõ kiểm tra sát hạch?”

“Cậu không biết à? Tập quân sự kết thúc là kiểm tra rồi mà.”


“Hả?! Vậy… tớ chưa chuẩn bị gì cả, nếu thi không tốt…”

“Đương nhiên tớ cũng không biết có phải thi không tốt sẽ bị ra khỏi lớp này không. Nhưng cậu phải chuẩn bị gì chứ, cậu được Chấn Hoa bỏ ra số tiền lớn khai thác từ vùng ngoại ô thì chắc hẳn là rất giỏi. Người nên lo lắng không phải cậu, mà là tớ mới đúng!”

Vu Ti Ti an ủi tùy tiện không chân thành lắm, Kiến Hạ đành phải lắc đầu nói: “Không đâu, tớ không hề giỏi chút nào cả.”

Giống như một đám cao thủ võ lâm tập trung tại đỉnh núi trước lúc mở đại hội tỷ võ, khen ngợi nhau, thăm dò nhau, cười ha ha đến mức lồng ngực và khe núi cùng cộng hưởng, tay luôn đặt trên vỏ đao giữ thế chuẩn bị chờ tấn công. Trong lòng Kiến Hạ chỉ còn sót lại chút vui vẻ và kiêu hãnh khi thi đỗ Chấn Hoa cũng trong khoảnh khắc này bị ánh mặt trời thiêu đốt sạch sẽ.

“Nhưng mà lớp thứ 2 cũng có rất nhiều người “siêu khủng”, ngoại trừ Lâm Dương vừa nhắc đến thì… Bạn nam đó xem ra hiện đang bị thầy huấn luyện xách đi luyện tập một mình chăng? Cậu ấy tên Lộ Vũ Vũ, đạt được huy chương vàng cuộc thi Hóa học ở Áo. Hả, bạn nữ mập mập thấp thấp ấy hả? Đó là Trịnh Đồng, cái người mang một bộ mặt như đáy bình rượu; năm nay cậu ấy đứng thứ hai trong kì thi cấp ba toàn thành phố, chỉ kém hơn lớp trưởng chúng ta 0.9 điểm, là người không lường được thực lực. Cái bạn nữ sinh bên cạnh Trịnh Đồng học cùng lớp học thêm với tớ, tên là Lăng Tường Tây. Hoa khôi trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm. Ai cũng nói cậu ấy có quan hệ không bình thường với Lâm Dương, suốt ngày đi cùng nhau, không khéo là một đôi.”

Kiến Hạ vô thức mỉm cười. Tất cả đều được Vu Ti Ti dùng cách nói phóng đại giới thiệu thần đồng khắp nơi ra hết, chỉ có Lăng Tường Tây không có bất cứ lý lịch hoành tráng nào. Nguyên nhân được gọi là người “siêu khủng – trâu bò” lại là sắc đẹp và tai tiếng. Cô nghiêng đầu nhìn về phía xa cô gái đang nói chuyện với bạn bè trong giờ nghỉ giải lao, có chút đồng cảm vừa có chút hâm mộ.

“Tớ phải về lớp tập quân sự tiếp rồi!” Vu Ti Ti nói xong những lời này bỗng nhiên đứng dậy: “Không thể lười biếng nữa.”

Kiến Hạ cảm thấy mặt mình nóng bừng, dường như câu nói lười biếng của Vu Ti Ti giống như bao gồm cả mình trong đó.

“Tớ về lớp cùng cậu, tớ nghỉ ngơi đủ rồi!”

“Thôi đi, bánh phù dung tuyệt đẹp trên bàn, còn có sữa tươi socola Nestlé đều là lớp trưởng mua cho cậu, mau ăn xong đi rồi hẵng nói. Nếu không thì cậu không đứng được năm phút lại bị ngất xỉu. Có cơ hội hãy nghỉ ngơi cho tốt vào, cậu thích tập quân sự lắm hả?”

Vu Ti Ti nói xong liền đẩy đồ ăn vặt trên bàn đến trước mặt cô rồi đi nhanh ra ngoài cửa.

Kiến Hạ ngơ ngẩn một lúc, đưa tầm mắt nhìn lại một lần mỗi một người mà Vu Ti Ti giới thiệu, sau đó cầm bánh phù dung lên và xé vỏ.

Đúng là hơi đói bụng. Tối qua lần đầu tiên cô ngủ một mình tại ký túc nên rất phấn khởi, lăn qua lăn lại cũng không ngủ được, trời gần sáng mới chợp mắt một lúc, cho nên sáng sớm dậy muộn, không kịp ăn cơm liền chạy tới đứng tư thế quân đội. Vốn dĩ cho rằng bữa trưa có thể được ăn no chút mà đến tận trưa mới nghĩ ra, những thẻ cơm của chúng tôi sống bên ngoài đều bị thu lại một chỗ để giải quyết trợ cấp ăn uống, thầy giáo sợ quên mất nên kịp thời trả lại cho chúng tôi. Kiến Hạ không có bạn bè quen biết, trong biển người không tìm được khuôn mặt quen thuộc, lại ngại hỏi mượn thẻ cơm của người khác, đành phải nhịn đói.

Thế là rõ ràng bị ngất xỉu.

Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Kiến Hạ ngẩng đầu lên, trước mắt bất ngờ là một bạn nam máu chảy đầy mặt.

Cô bị dọa đến mức thở dốc vì kinh ngạc, vụn bánh liền bị hít sâu vào trong khí quản, nghẹn đến mức khiến cô ho khan không ngừng, phổi như muốn nhảy ra khỏi người. Trong làn nước mắt mịt mờ, cô ngẩng đầu lên mới phát hiện bạn nam đó đã đến trước mặt mình, nhanh nhẹn xé lớp nilon của ống hút, rồi đặt hộp sữa tươi vào trong tay cô.

Cô nhanh chóng uống vài ngụm, cuối cùng cũng từ từ ngừng lại trận ho khan kịch liệt.

“Cậu không sao chứ?”

Được một người đang đổ máu quan tâm, Kiến Hạ dở khóc dở cười: “Mình không sao. Cảm ơn cậu.”

Lúc này mới phát hiện trong tay mình vẫn còn nắm chặt bánh một bên bánh gato. Cô ngại ngùng nhét bánh vào trong túi, nói chuyện với chàng trai kia: “Y tá trong trường sau khi khám cho tớ xong liền đi ra ngoài rồi, không biết bao giờ mới quay lại.”

Chàng trai không nói gì, gương mặt đầy máu khiến cho Kiến Hạ nhìn không rõ biểu cảm trên mặt cậu ta.

Kiến Hạ bỗng nhiên không khỏi lo lắng. Cô muốn lúc đi nghỉ hè, em trai luôn xem một bộ phim thần tượng, cô bỗng vô tình chăm chú nhìn hai mắt, lúc ấy vừa lúc nhìn thấy nữ chính băng bó vết thương trên cánh tay cho nam chính của đội bóng rổ, đến khử trùng cũng không làm, liền đem băng vải quấn vòng quanh, cô ấy còn ở bên cạnh cười chế nhạo một hồi.

Lúc này lại không biết ma xui khiến thế nào mở miệng ra hỏi: “Muốn mình giúp cậu hả?”

“Ừ.”

Rõ ràng câu trả lời của đối phương không hề hợp lý.