Dưới Vẻ Bề Ngoài

Chương 88: Hứa Qua (32)




Tháng 12 năm 2013, 1942 rơi vào thời kỳ khó khăn nhất mà Lệ Liệt Nông từng gặp kể từ khi anh nhận chức. Liên tiếp nhiều chuyện xảy ra chỉ trong tuần đầu tiên của tháng cuối năm khiến người ta trở tay không kịp.

Tiền gửi ở nước ngoài của 1942 bị ngân hàng phong toả. Các công ty thu mua dược liệu sản xuất bởi 1942 bỗng dưng tuyên bố ngừng hợp tác. Các thành viên 1942 đang học tập tại nước ngoài cũng bị thông báo trục xuất bất ngờ.

Hàng loạt thành viên đang làm nhiệm vụ trên thế giới cũng gặp vấn đề khi làm thủ tục xuất nhập cảnh. Ngay sau đó, chính phủ Séc tuyên bố sẽ siết chặt quản lý số lượng giấy thông hành dưới danh nghĩa của 1942.

Đối với những sự vấn đề này, các băng nhóm đối thủ của 1942 vui như mở cờ: Này thì thích chơi lớn.

Còn ban cố vấn của 1942 thì suy đoán rằng chính phủ Mỹ đứng đằng sau. Tất cả những khó khăn họ đối mặt bây giờ giống như một hình thức cảnh cáo của Chính phủ Mỹ với 1942.

Cho tới nay, Lệ liệt Nông vẫn luôn tránh xâm phạm lợi ích của chính phủ các nước phương Tây. Các thành viên 1942 cũng âm thầm móc nối quan hệ với những tai to mặt lớn ở chính phủ các nước châu Âu. Thế nhưng, ngoại giao tốt đến mấy cũng không cứu được cảnh 1942 bị xếp vào các tổ chức đe doạ an ninh Mỹ.

Cuối tháng 11, tự dưng một ngày mở mắt ra bỗng nhiên chính phủ Mỹ tuyên bố rằng thế lực của 1942 ngày càng mở rộng, cùng với nhiều yếu tố rủi ro được suy xét, họ quyết định xếp 1942 vào danh sách các tổ chức đe doạ an ninh Mỹ.

Theo sau tuyên bố của chính phủ Mỹ, 1942 bước vào giai đoạn khó khăn nhất kể từ khi Lệ Liệt Nông nhận chức tới giờ.

Sau rất nhiều nỗ lực không thành, cuối tuần đầu tiên của tháng 12, Lệ Liệt Nông quyết định đi Washington công tác. Đi cùng anh tới đó chính là hậu duệ của người Celt – Isabel.

Bờ Đông nước Mỹ phần lớn là người gốc bộ tộc Celt và họ có ảnh hưởng rất lớn trong giới chính trị. Một phần ba số thành viên của 1942 cũng mang dòng máu của người Celt. Cho dù họ không hoạt động tại 1942 nữa thì vẫn là ủng hộ và đóng góp rất nhiều cho tổ chức.

Chính lần trước, Lệ Liệt Nông đã nhờ được một người gốc bộ tộc Celt làm cầu nối để đàm phán với chính phủ Mỹ huỷ lệnh đóng băng tài khoản ngân hàng ở Thuỵ Sĩ.

Buổi tối trước khi Lệ Liệt Nông đi Washington, ở căn hộ của anh tại 1942.

Triền miên qua đi, trên người họ vẫn còn vương mồ hôi của nhau. Hứa Qua dựa lưng vào sô pha, chiếc áo khoác quân đội dài của anh vừa vặn che được mông cô. Anh gối đầu lên đùi Hứa Qua, trên người anh chỉ mặc một chiếc quần jean. Vì sô pha không quá dài, chân anh gác bừa lên tay vịn.

Nhìn đôi chân dài của anh, Hứa Qua nghĩ thầm trong đầu, liệu sau này con họ có thừa hưởng được đôi chân đó hay không.

“Em nghĩ gì vậy?” Người đang gối trên đùi cô vươn tay lên véo má Hứa Qua.

“Không có.” Cô cuống quýt giả bộ.

“Em lo Isabel hở? Nghĩ ngợi Isabel sẽ có nhiều thời gian ở cạnh anh?”

“Làm gì có.” Cô vỗ nhẹ đầu anh: “Em không phải loại người nhỏ nhen như vậy.”

Câu trả lời của cô có vẻ khiến ngài Lệ rất vừa lòng. Anh nhéo má cô tiếp rồi chuyển qua mân mê đôi môi đỏ mọng: “Em muốn quà gì không, cứ nói anh biết.”

Tay Hứa Qua đang xoa đầu anh khựng lại, lời nói này cô đã mong chờ từ rất lâu.

“Hôm qua Kim Nguyên đã dành được ra một tiếng cá nhân cho anh. Một tiếng này anh nghĩ sẽ đi mua đồ cho bà Lệ. Em thích cái gì? Vòng cổ hay hoa tai hay quần áo? Túi xách không?”

Đầu cô càng cúi thấp hơn, nước mắt rơi xuống như sợi dây chuyền bị đứt.

Giây tiếp theo, Lệ Liệt Nông nhanh chóng ngồi dậy. Anh bưng mặt cô lên: “Em sao thế?”

Cô rưng rưng nhìn anh. Rồi Hứa Qua nghe được giọng mình khả đặc, rề rề nói ra tâm tư trong lòng: “Em sợ…. Artenza, bỗng dưng anh nói sẽ mua quà cho em làm em rất rất vui, à không, rất rất hạnh phúc. Chính là… Là không hiểu sao nghe có vẻ rất khác lạ, trước giờ anh chưa từng nói như vậy.”

“Anh cũng đừng trách em nghĩ như vậy. Người ta hay nói là đàn ông hay xin lỗi vợ mình sau khi làm việc xấu bằng cách tặng quà. Nếu người chồng trước giờ chưa bao giờ tặng quà gì, mà tự dưng một ngày lại hỏi vợ thích gì thì người vợ phải lo ngay ngáy. Artenza, em nghĩ như vậy nên… Biểu hiện của anh gần đây cũng tương tự như vậy à… Em…”

Cô xoa xoa nước mắt trên mặt: “Em lập tức nghĩ, có phải Artenza thừa cơ hội ở Mỹ sẽ đến với cô nàng California vụng trộm… Thậm chí… Thậm chí còn…”

Hứa Qua không đủ dũng khí nói tiếp, ánh mắt van lơn nhìn anh.

Đáp lại cô là khuôn mặt vô cảm của Lệ Liệt Nông.

Giây tiếp theo, người Hứa Qua bay lên không trung. Nháy mắt thấy mình bị vắt qua vai anh, Lệ Liệt Nông định….

Cô vung tay vung chân hét toáng: Artenza! Đừng mà… Mông sẽ đau lắm… Đừng có làm theo dì Mai…

Khi còn nhỏ, Hứa Qua sợ nhất khi phạm lỗi chính là bị ăn tét mông.

Anh không tét mông cô. Hứa Qua thở phào nhẹ nhõm nhưng lại lập tức dấy lên sự đề phòng. Anh định lôi cô đi đâu?

Cửa phòng tắm bị đá mở, ý thức Lệ Liệt Nông muốn làm gì, Hứa Qua liên tục lắc đầu.

Giây tiếp theo, vòi hoa sen phun nước xuống đầu cô, khiến Hứa Qua tỉnh lại.

Cô ngồi xuống bồn tắm, ngây ngô cười nhìn người đàn ông trước mặt. À, hoá ra anh muốn dùng cách này trừng phạt cô.

Anh nâng cằm cô lên, ngón tay miết mạnh và nói: “Em còn dám cười, có muốn anh cho em không nói tròn câu không?”

Hứa Qua thật sự không muốn cười chút nào, nhưng không hiểu sao cô cứ toe toét như thế. Ôi, cô đúng là người phụ nữ có đầu óc đen tối.

Cô cụp mi mắt: “Artenza… Về sau em sẽ không nghĩ ngợi, ăn nói linh tinh như vậy.”

Anh không miết cằm cô nữa. Hứa Qua lại thêm dũng khí nói lại câu trên thật to, rõ và không cười.

Lúc ấy anh mới buông tay. Anh vừa buông tay, cô lại cười ngờ nghệch.

Anh trừng mắt còn cô thì cười ha hả: Artenza, là anh khiến em vui muốn chết.

Anh ngồi xổm xuống, giọng nồng nặc sự cảnh cáo: “Về sau em đừng nghe mấy câu chuyện ba linh tinh kiểu đó. Anh mà là kẻ có quan hệ ngoài xã hội phức tạp sao?”

Câu nói của Lệ Liệt Nông khiến cô sững lại, không cười nữa mà nhìn anh rất vẻ tìm tòi.

Anh lớn giọng: “Hứa Qua!”

Cô vẫn chẳng quan sát, cứ nhìn anh như thế.

Hứa Qua luôn cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình vẫn tốt, quả nhiên là…

Lệ Liệt Nông đứng lên, giọng anh mang chút tức dỗi: “Hứa Qua, anh thề sẽ cho em lên bờ xuống ruộng.”

Hứa Qua vẫn chả nhúc nhích mà nhìn anh như cũ.

Lệ Liệt Nông tức giận như một đứa trẻ, vừa xấu hổ, vừa tức giận mà nói: “Ngoài em ra, anh chưa từng và sẽ không quen người phụ nữ nào khác.”

Người phụ nữ giây trước còn ngồi im như tượng, lúc này khi vừa nghe xong thì phản ứng nhanh như đạn bắn. Không cho người đàn ông chút cơ hội chuẩn bị nào, cô lao tới như bạch tuộc, quấn lấy anh rồi cả hai cùng ngã vào bồn tắm. Nước bắn khắp nơi và chẳng mấy chốc thì nhiệt độ trong phòng tắm tăng cao. Theo chuyển động của đôi nam nữ, nước trong bồn tắm dập dềnh sóng xô, tràn ra mặt sàn. Bàn tay nhỏ trắng nõn bấu chặt lấy thành bồn tắm. Và thêm một lá nữa, tiếng nức nở của người phụ nữ vang lên mỗi lúc một lớn, chẳng theo bất kỳ nhịp điệu nào hoà với tiếng thở gấp nặng nề của người đàn ông.

Buông bàn tay vịn vào bồn tắm, người phụ nữ bấu víu vào đôi vai của người đàn ông. Vì không gian nhỏ hẹp, người phụ nữ chỉ có thể mở chân ra cực hạn, một chân gác lên trên bồn tắm, một chân vòng quanh chiếc eo đang chuyển động liên tục của người đàn ông. Bầu không khí càng lúc càng nóng bỏng bởi sự phối hợp ăn ý của đôi vợ chồng.



Lịch trình của anh trên máy tính bảng dài những bốn trang. Trong ba tuần, anh phải đi từ Đông sang Tây, gặp 75 người, chục nhóm xã giao, mỗi ngày không dưới hai bữa tiệc.

Hiện tại, anh cần thuộc qua bảng lịch trình này, tên và đặc điểm, sở thích của những người anh sẽ gặp. Có thể tiếp tục đọc trên máy bay tới Washington, nhưng như vậy thì hơi mệt.

Chính là vì…

Lệ Liệt Nông phải thừa nhận, đây là thời điểm rất rất kỳ diệu. Tia nắng ban mai từ cửa sổ chiếu vào, đi qua một lớp rèm mỏng phủ lên bóng dáng người phụ nữ đang đưa lưng về phía anh, đứng trước tủ quần áo loay hoay. Chính vì khung cảnh ấy mà anh không tài nào ngồi đây học thuộc được.

Cô đang sửa lại vali hành lý của anh. Một lúc cô lại ngồi xổm xuống, một lúc lại nghiêng người vào tủ lấy đồ, lúc sau lại nghiêng đầu như đang tự hỏi gì đó, rồi lúc này đây, cô đang nhón chân lên lấy chiếc áo xếp trên ngăn tủ cao.

Hành động này khiến chiếc áo len bị vén lên không ít. Chiếc áo cô mặc bên trong cũng bị kéo lên theo, lộ ra hơn nửa vòng eo trắng nõn, thon thả.

Trước giờ anh đều nghĩ cô rất gầy bởi cô hay mặc quần áo rộng thùng thình, chẳng nhìn rõ vóc dáng. Nhưng về sau khi ôm ấp, làm đủ chuyện xấu, anh mới biết cô chẳng gầy tong chút nào, có khung xương nhỏ bé thôi. Quan trọng nhất là hai chiếc bánh bao mềm mại no đủ, cực kỳ co dãn. Giây phút này, vòng eo nhỏ trắng bóc lộ ra khiến anh không khỏi tự hỏi: Có phải hông eo ít thịt như vậy là vì chúng dồn hết lên bên trên không?

Gặp quỷ rồi! Lệ Liệt Nông phát hiện mình đặt hết suy nghĩ nghiên cứu eo với ngực của Hứa Qua. Anh hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cố gắng nhìn vào màn hình máy tính bảng. Ánh mắt anh lập tức chạm vào con số 19. 19 ngày ở Mỹ. Một con số lẻ. Số 1 và số 9 cũng là số lẻ. Anh cực kỳ ghét số lẻ, nên anh đứng lên.

Anh đi đến chỗ người vợ anh đang tất bật xếp đồ, kéo khoá vali lại. Rồi tay anh bắt lấy tay cô, kéo cô ngã vào lòng mình. Bàn tay còn lại cực kỳ nhịp nhàng phối hợp, ôm chặt lấy cái eo thon và nhanh nhẹn luồn vào trong. Ôi chao, chỗ này bóng loáng, mịn mềm không thể tưởng tượng.

Rồi cái tay hư hỏng xoa tới lui, dần có ý định kéo chiếc lưng quần chun của Hứa Qua. Anh ghé môi vào tai cô: “Em cố ý chứ gì?”

“Gì cơ?”

“Cố ý mặc cái áo len này?”

“Lệ Liệt Nông, anh nói linh tinh gì vậy?” Giọng cô hơi run.

“Em mặc cái áo này để cố tình lộ ra phần eo, khiến anh không thể không chú ý, da em trắng như vậy kia mà, cứ như vậy đập vào mắt anh.”

“Lệ… Lệ Liệt Nông…. Anh…”

“Được rồi… Đừng che giấu nữa. Chiếc áo ở ngăn thấp hơn cũng có mà, tại sao em cứ phải cố vươn lên hửm? Không phải vì làm như thế sẽ lộ ra nhiều hơn sao?”

“Anh… Anh nói bậy. Người thấp mà muốn lấy đồ trên cao thì đương nhiên phải kiễng chân với rồi.”

“Chà chà, trả lời nhanh ghê, chắc chắn là em đã chuẩn bị sớm câu này rồi.”

“Lệ Liệt Nông!”

“Được lắm, anh không thể phủ nhận, chiến lược của em rất thành công, xuất sắc!”

“Cái gì?!”

“Hừm, Hứa Qua, đừng cố nữa, để anh giải thích hộ em. 19 ngày nữa em sẽ không nhìn thấy anh, em cố tình làm vậy để anh bức bối. Hơn nửa tháng kia mà, em sẽ rất muốn anh, nhưng phụ nữ mà nói chuyện đó ra thì hơi mất mặt.”

“Lệ Liệt Nông!”

“Bà Lệ, anh vừa nhìn rồi, anh vẫn còn một chút thời gian.”

Hôm nay là lần đầu tiên, nhà lãnh đạo 1942 yêu cầu đoàn xe của anh đến đón muộn 10 phút.

9 giờ 10 phút, Hứa Qua cùng một vài thành viên khác đứng ở gần cổng nhìn đoàn xe đi tới từ phía Prague.

Đoàn xe lúc ẩn lúc hiện sau bóng cây cổ thụ. Hứa Qua đếm từ 1 đến 8. Ở giây thứ 8, đoàn xe xuất hiện từ sau bóng cây lớn, đi vào phía cổng. Đây là thói quen của cô mỗi lần đón anh về.

Lệ Liệt Nông đi không tiếng động bước tới bên cạnh cô.

“Artenza…” Cô ấp úng gọi tên anh.

Anh đứng trước mặt cô không nói gì. Cô gọi tên anh lần nữa. Anh vẫn không nói gì.

Chắc anh đang nghĩ gì đó.

Cô thấp giọng: “Anh không thích em như vậy sao, em…”

“Hứa Qua.” Anh bỗng cắt ngang cô.

“Em đây.”

Anh nhìn quanh rồi mới nhìn thẳng vào cô nói: “Những lời anh sắp nói với em đây, em chỉ được nhớ trong 5 phút thôi. 5 phút sau em phải quên sạch nhé!”

Nhìn anh nghiêm túc, cô cuống quýt gật đầu.

“Buổi sáng hôm nay, người buồn và khó chịu thực ra là anh.”

*

Cô ngây ngốc đứng đó, cho đến khi anh xoay người lên xe rời đi. Chiếc xe đã đi xa rồi nhưng Hứa Qua vẫn chưa tiêu hoá xong. Cô thất thần quay lại căn hộ của anh.

Trước tủ quần áo là một đống hỗn độn, mắc áo vương vãi đầy trên đất. Ánh mắt cô lơ đãng nhìn vào chiếc bàn đầu giường rồi mặt đỏ ửng lên. Tay cô vịn từ vai anh chuyển qua đống mắc quần áo trên thanh ngang, rồi bấu víu vào chiếc bàn đầu giường. Bãi chiến trường này là minh chứng cho thấy sự “ác liệt” của hai người họ khi nãy. Sáng nay anh làm vừa lâu vừa mạnh, dường như muốn khảm cô vào người anh luôn vậy.

“Buổi sáng hôm nay, người buồn và khó chịu thực ra là anh.” Lời nói khi nãy của anh tua lại trong đầu cô.

Hứa Qua che miệng, sợ không che được tiếng cười sung sướng của mình.

Cô cố gắng nén cười, giả bộ duyên dáng thục nữ.

*

Những suy nghĩ vẩn vơ ấy theo cô tới tận ngày Giáng sinh.

Sau khi hai người đính hôn, họ luôn nghỉ Giáng sinh cùng nhau. Đêm Giáng sinh năm nay, Lệ Liệt Nông đang ở Mỹ, cũng là ngày thứ 13 trong chuyến công tác của anh.

Đêm Giáng sinh, Hứa Qua nhận được điện thoại của Lệ Liệt Nông.

“Giáng sinh vui vẻ!” – “Giáng sinh vui vẻ!” – “…” – “…”

Hai người đồng thanh chúc nhau, rồi lại cùng rơi vào sự im lặng.

Sự im lặng ấy làm Hứa Qua hơi hoảng.

“Anh bên đó có thuận lợi không?” Cô hỏi.

Thật ra câu này hơi thừa.

Ngày hôm qua, các ngân hàng đóng băng tài khoản ở nước ngoài của 1942 đã xoá lệnh, còn các đối tác công ty dược phẩm cũng đã liên hệ lại để tiếp tục hợp đồng.

Sáng hôm nay, Bộ Ngoại giao Séc cũng tuyên bố họ sẽ mở lại hộ chiếu cho các thành viên 1942, mà Lệ Liệt Nông cũng có thể trở về sớm hơn 2 ngày.

Một lát sau, Lệ Liệt Nông trả lời cô: “Ừm, khá khả quan.”

Nghe được câu nói của anh, cô mặt mày hớn hở hẳn lên. Nói cách khác, bốn ngày nữa là cô sẽ được gặp anh.

Vì chuyện công tác, Hứa Qua và Lệ Liệt Nông có rất ít thời gian tân hôn với nhau. Cô luôn mong hai người họ có thể được đếm ngược đón năm mới và nghe tiếng chuông đầu năm ở quảng trường Prague.

Năm nay, nhất định cố sẽ quấn lấy anh, bắt anh phải cùng thực hiện ước mong đó.

Khoé miệng cong lên bỗng dưng tắt đi nụ cười vì một giọng nữ xuất hiện từ điện thoại. Giọng nữ đó gọi tên Lệ Liệt Nông và Hứa Qua nghĩ mình có biết giọng nói đó.

Hứa Qua lập tức hỏi: “Artenza, anh đang ở đâu?”

“Anh đang tìm khoảng thời gian để mua quà cho em.” Anh chỉ đáp cô một câu như vậy rồi điện thoại bị cúp ngang đột ngột.