Ánh đèn nhỏ như hạt đậu, cùng với người đàn ông đang nằm gục đầu lên bàn khiến Hứa Qua ngẩn ngơ, cứ ngỡ như cô đang quay về thời gian họ ở căn hộ chung cư cũ cạnh sông Vltava. Dù thời gian ở đó chẳng được bao nhiêu, đó là nơi duy nhất cho cô cảm giác là mái ấm.
Hứa Qua chính thức thành thành viên chính thức của 1942 vào năm mười lăm tuổi. Không giống các thành viên khác trong tổ chức, cô không lớn lên ở trang trại 400km vuông ở gần biên giới Séc và Áo. Mỗi khi nhắc tới nơi đó, giọng họ tràn đầy nhớ nhung và lưu luyến.
So với trang trại rộng miên mang, căn hộ nhỏ chưa tới trăm mét vuông khiến cô bồi hồi khó tả. Hai nơi chỉ cách nhau hai giờ lái xe, với Hứa Qua, căn hộ ấy là tổ ấm của cô và Artenza, là nơi họ cùng nhau trải qua bốn mùa.
Ở nơi đó, việc Hứa Qua làm nhiều nhất là lấy chiếc chăn trong phòng mình đắp lên người đàn ông đang ngủ gục trên bàn làm việc. Artenza của cô lúc nào cũng trong trạng thái bận tối mặt tối mũi.
Bây giờ, có lẽ vì đã lâu không làm nên khi đắp chăn cho anh, tay cô vô ý quệt phải đồ vật trên bàn đọc sách.
Tiếng "bộp" trên sàn gỗ khiến người đang nằm bò trên bàn lập tức bật dậy. Chiếc chăn lông trên tay Hứa Qua rơi tuột xuống đất.
Khi bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng leo lắt mà quạnh quẽ trong ánh mắt Lệ Liệt Nông khiến Hứa Qua vừa tức giận lại vừa đau lòng.
Hai hôm sau, Hứa Qua vừa đấm vừa xoa nói với Lệ Liệt Nông: "Artenza, những việc đó anh giao cho người khác làm đi nhé?", "Ngài Lệ, giờ anh vẫn là người bệnh mà" hay "Lệ Liệt Nông, mau đi nghỉ!"
Dù là giọng cô cầu xin hay tức giận thì đều như gió thoảng qua tai, anh luôn trả lời: "Anh đã hỏi ý bác sĩ rồi" hay "Rất nhanh sẽ xong thôi" để qua loa với cô.
Không để cho Hứa Qua kịp nổi đoá, Lệ Liệt Nông thề thốt: "Anh hứa, hôm nay là ngày cuối cùng!"
Cô không thèm để ý đến anh nữa, khom lưng nhặt chiếc chăn ở dưới đất. Vì khom lưng đột ngột nên Hứa Qua hơi hoa mắt, cơ thể mất thăng bằng lảo đảo, Lệ Liệt Nông nhanh tay ôm chặt lấy cô.
Cô cúi đầu, nhìn cánh tay đang vòng lấy eo mình, một cảm giác yếu đuối trào dâng trong cô. Cảm giác yếu đuối này hình như càng ngày càng tăng mỗi khi cô ở bên cạnh anh. Có lẽ, cảm giác bánh bèo này là hậu quả của sáu năm mất trí nhớ. Ở thời đại này, cô như một học sinh bị đúp rất nhiều lần.
Nhìn anh gặp khó khăn, cô chỉ muốn san sẻ gánh nặng với anh. Nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, sao cô có thể sát cánh cùng anh được. Thậm chí khi bọn họ bàn công chuyện với anh, có nhiều thứ cô nghe mà như lọt vào sương mù, rồi sau đó là luống cuống tay chân.
"Em làm sao thế?" Anh hỏi cô.
Cô không trả lời, lặng lẽ nhặt chiếc chăn lên, tránh khỏi vòng ôm của anh. Hứa Qua muốn rời đi, cô đang định nói anh nghỉ ngơi sớm một chút thì bước chân bỗng dừng lại vì tiếng gọi "Hứa Qua."
"Đến đây với anh", anh gọi cô.
Cô dừng lại, không bước tiếp nữa nhưng cũng không nghe theo lời anh bảo.
Ánh đèn hắt lên tường bóng dáng hai thân hình nam nữ gắt gao ôm chặt lấy nhau. Lực của cánh tay ôm lấy cô càng tăng thêm, cơ thể nhỏ bé của cô bị cả người anh bọc lấy.
Anh nói nhỏ ở sau lưng cô: "Thật ra.... Anh chỉ muốn em biết rằng, anh muốn thắng thật vang dội."
Ách... Là thế nào? Sao anh lại quan tâm đến điều này chứ? Ai cũng biết Lệ Liệt Nông chính là người chẳng hề quan tâm gì hết, anh chỉ coi trọng hiệu suất và kết quả nhất.
"Artenza... Anh đã có rất nhiều chiến thắng vang dội rồi", Hứa Qua hé miệng. Artenza của cô tuy không có bản lĩnh đi xuyên qua tường, cứu cả thế giới, nhưng trước mặt kẻ địch, anh luôn có cách đánh khiến chúng te tua thảm bại.
Cho nên những người đó mới gọi anh là màu lam Lucifer.
"Nhưng ý nghĩa không giống nhau."
Thế nào là ý nghĩa không giống nhau, nghĩ mãi mà Hứa Qua vẫn không hiểu.
"Hứa Qua, em thật là ngốc", anh thở dài: "Ông Lệ chỉ muốn bà Lệ tự hào. So với người khác, chồng của em không chỉ hoàn thành công việc, mà còn hoàn thành nó xuất sắc nữa kìa."
Tiếng thở dài ấy mơn trớn vành tai cô, rồi rót thẳng vào trong tâm can. Tiếp theo là tiếng lầu bầu nho nhỏ: "Nghe nói đó là niềm vui của phụ nữ mà."
Cô cẩn thận nghĩ lại lời anh vừa nói.
"Em vẫn chưa nghĩ ra à?", môi anh mân mê vành tai cô.
Lệ Liệt Nông vừa hỏi xong, Hứa Qua loáng thoáng như đã hiểu, nhưng lại như chưa hiểu gì hết.
Mười tám tiếng sau, màu lam Lucifer đã khiến nhóm fan của anh càng thêm phấn khích. Trong 150 phút ngắn ngủi, 1942 đã tạo ra một làn sóng bão tố.
Bốn giờ chiều ở bờ Đông nước Mỹ, Liên minh Viễn thông quốc tế ở Washington nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh. Theo tìm hiểu về thông tin người gửi, họ phát hiện ra 1942 đã ẩn danh cung cấp manh mối về kẻ đâm chọt phía sau. Không chỉ thế, họ còn thấy một món quà tặng kèm.
Hoá ra một số nhân viên của tổ chức ban ngày thì làm công ăn lương, nhưng ban đêm lại cần cù trợ giúp những nhóm khủng bố cực đoan chiêu mộ thành viên. Danh sách ấy liệt kê rõ từng hồ sơ nhân viên một, thậm chí còn chỉ rõ nơi cư trú.
Hai mươi phút tiếp theo, một tập tài liệu được gửi từ phòng truyền thông của 1942 đến cơ quan tình báo Thổ Nhĩ Kỳ, liên quan đến việc điều tra vụ máy bay quân đội Nga bị đánh rơi ở Ukraine.
Tập tài liệu này cho thấy từ năm 2012 đến 2015, 1942 đã dừng hợp tác với tổ chức vũ trang Sói xám. Hơn thế, các bằng chứng này chứng minh vô cùng thuyết phục rằng, mục đích của Sói xám nhắm vào nội vụ Thổ Nhĩ Kỳ.
30 phút sau khi người phát ngôn của 1942 mở họp báo, liên minh chống khủng bố quốc tế tuyên bố: Hộ chiếu tìm được ở hiện trường vụ đánh bom liều chết tại Yemen là kết quả của một âm mưu dàn xếp.
Cùng với thông báo của cơ quan tình báo Thổ Nhĩ Kỳ, bọn họ quyết định loại bỏ 1942 ra khỏi danh sách tổ chức khủng bố.
Cùng lúc đó, cơ quan tình báo Anh cũng nhận được nhiều văn bản ký tên khác nhau. Những tài liệu này liệt kê toàn bộ hoạt động kích động bạo lực, lan truyền thông tin sai lệch của Ireland Junior từ năm 2013, mục đích nhằm chia rẽ nội bộ, để Scotland tách rời khỏi Anh Quốc. Điều khiến Anh tức giận nhất chính là những kế hoạch âm thầm bôi nhọ hình tượng chính phủ Anh trên mạng.
Sau khi xác minh chữ ký, bằng chứng trong các tài liệu, các sĩ quan đặc chủng Anh lập tức nhận lệnh đột nhập vào các địa chỉ được cung cấp, bắt được nhiều gián điệp của Ireland Junior ẩn núp tại London.
Đồng thời, chính phủ Anh và ngân hàng Thuỵ Sĩ tuyên bố sẽ phong toả tài khoản của Ireland Junior tại hai nước này.
Tất cả diễn ra trong đúng 150 phút, đây là 150 phút "phản kích" tuyệt vời của 1942.
Thật khéo là, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của lãnh đạo Ireland Junior. Nghe nói tin tức ngân hàng Anh và Thuỵ Sỹ phong toả tài khoản khiến vị đó phịch mông xuống đúng chiếc bánh gato.
Nếu nhìn Ireland Junior như một đoàn tàu, thì tiềm lực tài chính của tổ chức chính là nguồn năng lượng cho guồng máy chạy. Lãnh đạo 1942 lấy danh nghĩa cá nhân gửi tặng người đồng cấp một món quà sinh nhật, đó là một bộ chuyện tranh. Nhân vật duy nhất trong bộ truyện ấy là một kẻ sốt sắng, hấp tấp, vơ vội lấy cốc cà phê nóng cho vào mồm, kết quả là bị phỏng miệng, ngã lăn ra đất.
Điều khiến chủ nhân bữa sinh nhật này đau đầu vẫn còn ở phía sau. Hacker nào đó đã phá tường lửa của mạng nội bộ Ireland Junior. Kết quả là những hình ảnh dâm loạn, biến thái của nhóm này bị phát tán khắp Internet, lượt tải về ngày một tăng nhanh, trong đó không hề thiếu những clip nhạy cảm của nhà lãnh đạo "đáng kính".
Mạng xã hội Anh như sợ thiên hạ chưa đủ loạn, họ còn chuyển những hình ảnh, video đó đến trang cá nhân của cha đẻ người đứng đầu Ireland Junior, chính là chủ một ngân hàng Thuỵ Điển.
8 rưỡi tối giờ Mexico, hơn mười thành viên 1942 tổ chức một bữa tiệc ăn mừng nhỏ trong bệnh viện.
Trong mười mấy người này có cả Phương Vy Kỳ và hai người bạn của anh. Cô nàng Harvard cũng tới, diện trên mình bộ lễ phục màu đen, mái tóc suông mượt được uốn sóng toát lên vẻ yểu điệu, thướt tha.
Mắt nhìn người của Lệ Liệt Nông vẫn chuẩn như trước, người phụ nữ này chỉ trong ba ngày đã bung toàn bộ năng lực.
Sau khi vào 1942, cô ả Harvard này không dùng tên tiếng Anh của mình nữa mà tự đặt một cái tên tiếng Trung, Vưu Lịch. Chính vì trong tiếng Trung, "Lịch" và "Lệ" có cùng âm nên Hứa Qua cố ý gọi cô ta là cô ả Harvard.
Hứa Qua còn nhớ, khi họ hay tin ngân hàng hai nước Anh và Thuỵ Sĩ cùng phối hợp phong toả tài khoản, cô ả Harvard kia và Lệ Liệt Nông đã ăn ý nhìn nhau cười.
Nếu là trước kia, nhất định Hứa Qua đã nhảy dựng lên rồi quy kết cô ả Harvard này có ý đồ xấu xa. Cô sẽ xả cơn tức của mình khi thấy người phụ nữ này lộ liễu tà lưa. Nhưng Hứa Qua của hiện tại lựa chọn nhắm mắt cho qua.
Cô còn tự nói với bản thân rằng mình đã 26 tuổi, không phải 20 tuổi. Giờ cô đã là bà Lệ, cô muốn duy trì hình ảnh một người vợ vui vẻ khi chồng mình đạt thành tựu. Rồi sau đó, cô sẽ khoác tay chồng xuất hiện ở nơi này, nơi khác, toàn bộ quá trình đều treo một nụ cười thật tươi trên mặt.
30 phút trôi qua, nụ cười giả lả trên khoé miệng cô có nguy cơ bay biến. Hương vị đồ ăn Mexico khiến Hứa Qua có chút buồn nôn.
Chồng của cô đang đi đi lại lại, liên tục trả lời những câu hỏi quan tâm của thành viên 1942: "Tôi không sao, mấy ngày nữa là rời Mexico."
Anh còn lấy danh nghĩa nhà lãnh đạo 1942 để cảm ơn hai người bạn của Phương Vy Kỳ lặn lội đường xa đến giúp đỡ, rồi lại bận bịu chào hỏi những thành viên cốt cán trong 1942 đã lâu không gặp.
Trong nửa tiếng diễn ra buổi tiệc, Lệ Liệt Nông cũng nghe không dưới mười cuộc điện thoại. Cô ả Harvard làm thay nhiệm vụ của Kim Nguyên, mỗi cuộc gọi đều qua tay cô ả đầu tiên, sau một lát mới quyết định có để anh nghe hay không.
Hứa Qua đứng một bên quan sát rõ ràng, trước khi anh cầm máy từ tay cô ả, nhất định hai người phải trao đổi ánh mắt một chút, như thể bắn tin tức không lời cho nhau.
Cuộc gọi thứ mười hai cô ả Harvard đưa cho Lệ Liệt Nông, chiếc tay phải vẫn luôn nắm điện thoại đổi thành tay trái, một bên tay trái giao điện thoại cho anh, một bên tay phải nhanh chóng cầm cốc nước đưa cho tay còn lại của Lệ Liệt Nông. Anh vừa uống nước vừa tiếp điện thoại.
Đến lúc này, đồ ăn Mexico đã khiến Hứa Qua phát ngán. Cô thu lại nụ cười, mắt không nhìn Lệ Liệt Nông nữa.
Quay đầu lại, Hứa Qua liền nhìn thấy Phương Vy Kỳ. Anh đang nghiêng người tựa vào lan can hình vuông ở phía trên. Ở đó, hẳn anh có thể quan sát tất thảy buổi tiệc mà không bỏ sót điều gì.
Nghĩ một lát, Hứa Qua đi về phía Phương Vy Kỳ.
Dựa vào lan can lúc này không phải Phương Vy Kỳ, người lao công miễn phí ở trại trẻ mồ côi, cũng không phải hiệp sĩ mang những vì sao lấp lánh đến trước mặt Hứa Qua. Khi Phương Vy Kỳ nhìn cô, trông anh giống một nhà thông thái sắc bén, uyên bác.
Hứa Qua bị anh nhìn chằm chằm đến không tự nhiên, ấp úng: "Đồ ăn Mexico vẫn luôn là ác mộng với em."
Lời này là sự thật, khi mới đến Mexico, Hứa Qua vì không hợp khẩu vị mà người gầy đét đi như chim sẻ. Thực chất, Hứa Qua muốn bóng gió rằng: "Vì đồ ăn Mexico quá khó nuốt nên em mới không cười nổi."
Phương Vy Kỳ vẫn nhìn cô, như thể anh chẳng hề nghe thấy cô giải thích. Hứa Qua thở dài trong lòng, không nói nữa.
Cô không nói gì, nhưng Phương Vy Kỳ lại mở miệng.
"Em đói lắm phải không?"
Câu hỏi của Phương Vy Kỳ khiến Hứa Qua nhớ tới mấy ngày nay ăn uống thiếu thốn. Ban đầu cô còn cho rằng đồ ăn Mexico không hợp khẩu vị. Lệ Liệt Nông cũng rất để tâm chuyện này, nhưng rồi Hứa Qua phát hiện ra là không phải. Dù là món cô yêu thích thì sức ăn của cô vẫn ít như thế.
Một thời gian sau, cô giả vờ thành công khiến Lệ Liệt Nông tin rằng giờ cô đã ăn uống như bình thường, và anh cũng quá bận bịu công việc nên không quan tâm sát sao như trước.
Tối nay cô càng không ăn được chút nào, có thể vì thế mà giờ thấy bủn rủn tay chân, chắc là do đói ăn lâu ngày rồi.
Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Phương Vy Kỳ, Hứa Qua gật đầu.
"Anh biết chỗ này ăn ngon lắm, em muốn đi không?", Phương Vy Kỳ chìa tay với cô.
Nhìn bàn tay của anh, Hứa Qua hơi do dự. Cô quay đầu nhìn người đang đứng giữa hội trường, hào quang xung quanh anh khiến ánh đèn rực rỡ của buổi tiệc như lu mờ đi.
Người đàn ông ấy vẫn như cũ, cùng trợ thủ đắc lực giao lưu với mọi người, không hề phát hiện thiếu vắng đi bóng ai đó.
Quay đầu, Hứa Qua đặt tay vào tay Phương Vy Kỳ.
Chuyện quan trọng trước mắt là lấp đầy cái bụng, cô đói đến rủn chân rồi.
--