Dưới Váy Sườn Xám – Thiên Tửu 2.0

Chương 68




Ba ngày sau, khách sạn Sophie.

Chiều mùa hạ sấm sét đì đoàng rạch ngang trời, tựa như đang ấp ủ trận mưa tầm tã sắp kéo tới. Cửa sổ sáng loáng sạch kin kít, bức bích hoạ cổ điển treo trên tường khúc xạ ánh sáng vàng giữa tranh sáng tranh tối, khắp mặt đất là một mớ hỗn độn.

Yến Vân Âm vùi mặt vào khuỷu tay, co ro trong góc tường, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì. Âu phục Yến Vân Tiến nhăn nhúm, không ngừng nện bước qua lại, thỉnh thoảng lại giơ tay nhìn đồng hồ.

Đâu ai ngờ cậu ấm cô chiêu hội Thanh Sơn bị cảnh sát truy lùng khắp nơi không hề trốn chui trốn nhủi như đám chột nhắt mà lại công khai ở ngay tại khách sạn quốc tế.

Từ ngày Yến Vân Âm bị chú Đông dẫn về, cô ta đã bị nhốt ở chỗ này mấy hôm liền. Mới đầu cô ta còn lên cơn đập phá đồ đạc, có thể là phát giận đủ rồi nên khi nghe nói hội Thanh Sơn gặp chuyện không may, bố cũng bị bắt vào tù, cô ta không bày ra biểu cảm gì cả, trấn định hơn hẳn Yến Vân Tiến.

Nhưng vẻ sống chết mặc bay này như bình yên trước cơn bão có thể ùa đến bất cứ lúc nào.

Yến Vân Tiến lo ngay ngáy nhìn cô ta.

Nhưng rất mau, cậu đã bị âm thanh ngoài cửa thu hút, sau hai tiếng gõ, Từ Tỉnh đẩy cửa bước vào.

“Anh Tỉnh!”

Dẫu sớm biết Từ Tỉnh sẽ đến, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh, trái tim đang đập dồn của Yến Vân Tiến vẫn nhảy thịch, chưa kịp bình ổn đã gấp gáp tiến đến: “Bố của em, ông ấy… Thật sự không còn cách nào cứu được nữa ạ? Em có hơn trăm tay sai ở bến Thượng Hải, nghe chú Đông nói bố không có việc gì. Vậy có thể cứu ông ấy trước rồi cứu chúng em được không? Sức khoẻ ông không tốt, suốt thời gian qua ắt đã phải chịu không ít khổ cực.”

Từ Tỉnh nhìn cậu, ung dung lắc đầu: “Vân Tiến, hiện giờ ông chủ đang trị liệu.”

Tin tức chú Đông truyền đến có hạn, song Yến Vân Tiến không hay rằng Yến Xương Dương đã sớm không chịu được thẩm vấn thụ hình suốt ngày đêm. Rõ ràng cảnh sát muốn để ông ta chịu đựng đau đớn đến ngày lên pháp trường nên mới sử dụng hình cụ tinh vi để giữ mạng, cứu hay không cũng chả có gì khác.

Yến Vân Tiến không rét mà run.

Dù sao cậu cũng đã chấp chưởng công việc quản sự ở hội Thanh Sơn hai năm, chuyện cậu có thể làm tốt nhất lúc này chính là kiểm soát cảm xúc mình, không thể để người ngoài thấy được.

“Nhưng mà… Nếu chúng ta cứ vậy thì…”

Cậu nói một cách khó khăn, cổ họng khô khốc, mãi mới nói trọn vẹn: “Sau khi đến Chiết Giang em có cần phải làm gì không?”

“Có, đến đó thì nhớ đến thăm Quan Thất ở Cục Cửu Vận, anh ta sẽ thu xếp cho cậu xuôi Nam. Đi thẳng từ cảng Ninh Ba đến Anh hoặc là tiếp tục về phương Nam là lựa chọn ở cậu.”

Tuyến đường đến Chiết Giang đã được lên kế hoạch từ lâu, hội Thanh Sơn có chi nhánh ở Chiết Giang, song thế lực không mấy lớn mạnh, rất khó thu hút chú ý, chí ít thì nó vẫn an toàn.

Hội Thanh Sơn sa cơ lỡ vận nhưng không phải họ không trù bị trước, Yến Xương Dương đã tiết kiệm đủ của cải để Yến Vân Tiến chăn ấm nệm êm nửa đời sau, người nhà họ Yến cũng có ít tài sản phía Nam, chỉ cần Yến Vân Tiến không ngốc thì tự bảo vệ bản thân là chuyện dễ như bỡn.

Nhưng Yến Vân Tiến không mảy may hay biết chuyện này, bởi vậy khi nghe Từ Tỉnh nói xong toan rời đi, cậu vẫn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ cùng cảm giác hoang mang tột độ.

Âm thanh kéo ghé truyền đến, cậu quay sang nhìn, chỉ thấy chị gái vẫn nín thin từ đầu tới giờ ngẩng phắt lên.

Mái tóc xoăn rối bời, gương mặt phờ phạc, vẻ kiêu ngạo ngang bướng đã vơi đi ít nhiều.

Cô ta nhìn Từ Tỉnh, tựa hồ muốn nở nụ cười châm chọc, song sau rốt chỉ nói: “Anh định đi như vậy sao?”

Yến Vân Tiến cảm thấy hàng mày Từ Tỉnh nhíu chặt trong nháy mắt.

Nhưng cẩn thận quan sát, nét mặt anh vẫn bất di bất dịch như cũ.

“Yên tâm đi, tuy bây giờ tôi rất muốn giết anh, rất muốn xé bỏ bộ mặt dối trá của anh, khiến anh sống không bằng chết. Nhưng hiện tại tôi không thể, chỉ có thể lấy lui làm tiến.” Yến Vân Âm ngó anh đăm đăm, tiến đến vài bước, “Tôi chỉ muốn biết, làm sao anh có thể thuyết phục ông ta vào ngày cưới hai năm trước?”