Khoái cảm váng vất tận trời mây khiến Triệu Từ Thấm rủn cả chân, trái tim như nổ tung. Song cô đã bị khống chế hoàn toàn, cựa quậy chỉ tổ rước thêm họa vào thân.
Hai thân thể va chạm phát ra tiếng nước lép nhép, dịch nhầy văng tung toé. Nhác thấy đôi vú sắp trĩu xuống ngực anh, cô lo ảnh hưởng đến vết thương bèn lẩy bẩy chống tay lên giường, ngón tay bấu chặt ga trải giường.
Cô hết cách, đành lấy lòng cọ lên cổ anh, khẽ hôn cằm người nọ: “Anh đừng động nữa, cẩn thận vết thương bị rách ra… Ối!”
Âm thanh đét mông giòn giã vang lên.
Một tay anh giữ rịt hông cô, động tác dưới thân không phút nào lơi lỏng. Tuy dễ chịu hơn so với tư thế đóng cọc vừa nãy nhưng tốc lực không suy giảm bao nhiêu. Tay còn lại khiêu khích ve vuốt cặp đào tiên, phảng phất như đang phô trương quyền chiếm hữu.
Chợt, ngón tay anh không hề báo trước len qua kẽ mông, đè lên hạt châu tươi thắm.
Hạt ngọc bị tấn công nháy mắt phun trào d/âm dịch.
Nơi hai người giao h/ợp, chất lỏng d/âm mĩ lưu dấu cùng khắp từ má đùi trong đến ga trải giường. Đến cả cánh hoa cũng bị anh dập đến lộ sắc thắm, song đây vẫn chưa phải kết thúc. Triệu Từ Thấm phát giác lực cánh tay đặt trên mông tăng thêm, năm ngón như muốn khảm vào da, cưỡng chế giam cầm cô.
G/ậy th/ịt luồn lách trong đầm lầy, cô nghe anh nói: “Không được.”
Vẻ mặt anh tỉnh táo đến lạ, nhưng trong ánh mắt kia chứa đựng tình yêu vô bờ bến, khẽ ngẩng lên hôn cằm cô, “Nhưng mà Thấm Thấm có thể cầu xin anh, chỉ cần xin anh, anh sẽ nghe lời em.”
Nhận ra giọng điệu mình nghe cứng rắn quá, anh bèn bổ sung thêm: “Có được không em?”
Đoạn anh thoáng buông tay, không dám siết cô nữa.
Triệu Từ Thấm khép mi, nước mắt lăn dài từng giọt, “Xin anh, chậm lại một chút.”
Từ Tỉnh đưa tay lau đi giọt lệ đọng bên khóe mắt, bên dưới tạm đình chiến, chỉ chậm rãi rút ra đâm vào.
“Ngẫm lại xem xin bằng cách nào hiệu quả hơn?”
Cơ thể cô nhấp nhô dập dềnh theo động tác của anh, eo thon mông vểnh, không nơi nào là không mỹ miều.
Chẳng biết bị giã mấy hiệp, nước nôi dầm dề, vách trong mấp máy co rút không sao khép miệng lại được, đành thoả hiệp cắn chặt dị vật chôn bên trong. Triệu Từ Thấm nấn ná hé môi, lí nhí như muỗi kêu: “Em yêu anh nhất.”
Từ Tỉnh cúi đầu thở phì phò.
Tuy không phải lần đầu nghe cô thổ lộ, nhưng nghe bao nhiêu lần là bấy nhiêu lần rung động.
“Nói tiếp đi em.” Anh thủ thỉ.
“Từ Tỉnh, em muốn ở bên anh mãi mãi, không bao giờ lìa xa. Ưm, xin anh chậm lại một chút… Không thì em hỏng mất.”
Từ Tỉnh tự động xem nhẹ vế sau, sấn tới đặt một nụ hôn lên môi cô. Đoạn, anh bất ngờ trở mình đẩy ngã cô xuống giường, gậy gộc rời khỏi chưa được một giây lại mạnh mẽ thọc vào lút cán.
Anh ghé sát tai cô: “Bất kể anh là ai hay anh thế nào?”
Triệu Từ Thấm khó lòng lý giải lời này, tận khi Từ Tỉnh hỏi thêm lần nữa, cô mới đáp se sẽ: “Đúng vậy, mặc kệ anh thế nào, em vẫn sẽ yêu anh.”
Ti/nh d/ịch đặc sệt nháy mắt phun trào, không ngừng cọ rửa bên trong. Từ Tỉnh ôm chầm lấy cô, chậm rãi đút sâu vào, mầm mống bỏng rẫy theo đó tràn ra cửa, nhưng phần lớn đã vùi sâu trong khe hoa mềm mại, quyện vào dịch yêu cô tiết ra.
Anh cúi xuống, đặt nụ hôn lên mi mắt, nhẹ nhàng nói câu gì đó.
Vốn tưởng anh sẽ đáp lại rằng anh cũng yêu cô, nhưng nhìn khẩu hình ấy, hẳn là bốn chữ: “Hứa rồi đấy nhé.”