Triệu Từ Thấm lặn lội ngàn dặm đến Bắc Kinh, ngoài việc hội tụ với thầy cô và bạn học thì việc quan trọng nhất là tham gia Hiệp hội nữ hoạ sĩ Trung Hoa.
Hiệp hội do Tạ Chi Đường tiên phong thành lập, quy mô trên dưới năm mươi thành viên. Họ đang biên tập ấn phẩm đặc biệt kỳ thứ nhất “Nữ hoạ sĩ Trung Hoa”, trước khi tổ chức đại hội, bà đã từng viết thư ngỏ ý với Triệu Từ Thấm. Rất tiếc khi ấy cô bận sứt đầu mẻ trán lo liệu việc ly hôn nên nay mới có thì giờ đến đây.
Hội hoạ sĩ nằm cách khách sạn Lục Quốc nơi họ ở không xa, mấy hôm đầu Triệu Thành Kỳ còn theo sát chị gái như hình với bóng. Nhưng chẳng được mấy hôm cậu chàng đã cay đắng nhận ra mình chính là một cái bóng đèn chói lòa, thế là đành ngậm ngùi chủ động kiếm cớ ra ngoài chơi, nhường lại không gian cho đôi vợ chồng trẻ.
Ra khỏi hội hoạ sĩ, một người chị khoá trên – Hạng Duẫn Tư, cũng biết chuyện của cô năm đó, nhỏ giọng hỏi: “Mấy ngày nay bận quá nên chưa tiện hỏi thăm em. Em và Mục Trường Phong kết thúc thật rồi à?”
Triệu Từ Thấm cười khoan khoái, “Chị thấy trên báo hả?”
Hạng Duẫn Tư gật đầu ngay tắp lự, xem như thừa nhận.
“Vậy cũng tốt.” So với vẻ ngoài yêu kiều chục năm không đổi của Triệu Từ Thấm, Hạng Duẫn Tư trông nghiêm nghị hơn nhiều dù tuổi đời còn trẻ. Điều này hẳn liên quan đến công việc giảng dạy tại trường cao đẳng nữ sinh sau khi theo gia đình chồng đến Bắc Kinh.
“Người không nóng không lạnh như Mục Trường Phong làm bạn thì được chứ không hợp làm bạn đời. Trải qua ngần ấy năm đau khổ em vẫn nhận ra được, xem như cũng đã giác ngộ.” Hạng Duẫn Tư thoáng ngừng: “Chị cũng không hay đọc báo, nhưng đâu phải điếc mà không nghe mấy lời đồn thổi gần xa, muốn không biết cũng khó.”
Trước khi tách ra, thấy Triệu Từ Thấm không cần mình đưa tiễn, Hạng Duẫn Tư trao cô một cái ôm, “Em đã làm rất tốt rồi Từ Thấm ạ. Kết thúc với anh ta chưa bao giờ là muộn cả, nếu sau này có tình yêu mới em cũng đừng e dè, kết cục tệ nhất cũng chỉ đến vậy mà thôi.”
Đương lúc nghe những lời này, Triệu Từ Thấm nhấc mắt trông ra là có thể thấy ngay gương mặt anh tuấn của Từ Tỉnh trong quán cà phê kiểu Tây bên kia đường.
Cô ôm đáp trả: “Vâng, em hiểu mà.”
Tạm biệt Hạng Duẫn Tư, cô rảo bước sang đường.
“Anh đợi lâu chưa?”
Vốn muốn gây bất ngờ cho Từ Tỉnh, nào hay anh đã sớm biết cô đến nên quay người lại nhìn, còn làm ảo thuật tặng cô một cây kem, canh giờ chuẩn đến độ ngay cả chóp kem vẫn chưa tan.
Anh trả lời: “Không lâu lắm, anh cũng đang sửa lại chi tiết vụ án đang tham gia thôi.”
Triệu Từ Thấm ăn rất cẩn thận, nhưng chuyện ăn kem ấy à, không phải cứ cẩn thận là sẽ không bị dây kem lên mép môi. Cô định lấy khăn mùi xoa ra lau, Từ Tỉnh đã duỗi tay tới, thuần thục quẹt vết tích thay cô.
Triểu Từ Thấm ngơ ngẩn, hai người nhìn nhau bật cười.
Hiếm có dịp họ không về khách sạn ngay mà quyết định dạo quanh cửa hàng bách hoá một vòng, chốc chốc lại tạt ngang sạp ăn vặt bên đường. Trên đường về trời bất chợt đổ mưa như trút nước, may mà cách khách sạn không xa, song quần áo vẫn không tránh khỏi số phận ướt sũng.
Tóc Triệu Từ Thấm hơi ẩm, cô tắm táp xong bước ra, thấy Từ Tỉnh đang ở trong phòng mình. Anh cũng vừa tắm xong, tuy đã thay áo sơ mi sạch sẽ nhưng vì quá bận bịu mà hai chiếc cúc chưa cài.
Anh cầm khăn lông, khuôn mặt dưới ánh đèn càng thêm nhu hoà: “Đến đây.”
Cô ngoan ngoãn bước tới.
Từ Tỉnh sợ kéo đau tóc cô nên động tác hết mực tỉ mẩn. Cô ngắm trái cổ nhô lên dưới áo sơ mi, đột nhiên ngước lên hôn “tình yêu mới” của mình.
Anh ngừng tay, khoé môi không biết cong lên tự lúc nào: “Sao vậy em?”
Cô đáp một nẻo: “Không biết A Kỳ có về không nhỉ.”
Từ Tỉnh nhướng mày: “Chỉ vì A Kỳ mà hôn anh à?”
“Không phải,” Cô cười, “Chỉ là muốn hôn anh thôi.”
Trời sinh Triệu Từ Thấm xinh đẹp vô ngần, da trắng tựa tuyết, mắt như chứa cả ngân hà. Nụ cười hiện hữu trên môi càng tôn lên cái đẹp thuần khiết khiến người khác khó lòng dời mắt. Vả lại trên người cô còn thoang thoảng hương vị sau khi tắm gội, cảm giác hấp dẫn trời sinh này càng thêm mãnh liệt.
Cổ họng anh thít chặt.
“Ừm,” Anh khàn khàn thổi khí bên tai cô, “Vậy em có muốn…”
Hai từ cuối nhỏ đến khó bề nghe rõ, chỉ cần hơi không chú ý là không thể nghe ra.
Phản ứng đầu tiên của Triệu Từ Thấm là ngần ngừ: “Nhưng vết thương của anh…”
“Không có gì đáng ngại,” Từ Tỉnh đáp quá nhanh đến nỗi chính anh còn nhận thấy bất thường, dừng một lúc mới thử thuyết phục, “Vậy phiền Thấm Thấm vất vả một chút, tự mình ngồi lên nhé?”