Mới đầu anh vẫn thương hoa tiếc ngọc, môi lưỡi vấn vít triền miên, nhác thấy Triệu Từ Thấm toan đẩy anh mấy lần như có lời muốn nói, Từ Tỉnh thẳng thừng giam chặt hai tay cô lên tường. Cây hàng cương cứng bồi hồi trước cửa động, chợt không hề báo trước lách mình vào lạch hoa…
“Á…”
Cũng may bên trong có ti/nh d/ịch bôi trơn nên cô không quá khó chịu, song tấm lưng dựa vào bức tường lạnh lẽo căng chặt theo bản năng, vách th/ịt cũng vì quá khẩn trương mà mấp máy liên hồi.
Cô hơi mất cân bằng.
Vì khác biệt về vóc dáng, trông cô như cưỡi trên g/ậy th/ịt của Từ Tỉnh, mỗi mũi chân là miễn cưỡng chấm đất, kênh đào bên trong cũng vì thế mà thít chặt.
Từ Tỉnh rên lên đau đớn.
Anh hít một hơi sâu, bế Triệu Từ Thấm vào bồn tắm.
Nước ấm dần tràn quá bắp chân họ, Từ Tỉnh rút phân thân ra, ngồi xuống, không đợi Triệu Từ Thấm giảm xóc, tiếp tục trấn áp cô nuốt chửng vật thô to đến khó tin ấy.
Không biết bị giã bao nhiêu lần, cửa nhỏ đang khép miệng lần nữa bị ép mở, đón nhận dòng nước ấm tràn vào, lúc va chạm phát ra tiếng nhóp nhép khiến người khác mặt đỏ tim đập.
“Từ Tỉnh, Từ Tỉnh…”
Làn sóng khoái cảm không ngừng gột rửa thần kinh Triệu Từ Thấm, cô bị anh quăng lên đỉnh rồi lại kéo xuống vực, tham lam phun ra nuốt vào vật nóng bỏng. Thịt mềm trong khe bị đè nghiến co thắt từng cơn, cô chỉ biết ê a từng lời vô nghĩa, ngẫu nhiên cũng gọi tên anh.
Sau vài lượt vào ra ráo riết, Triệu Từ Thấm nhận ra anh sẽ không rủ lòng thương tiếc mặc cô có van xin thế nào, bèn không phí công vô ích nữa, lập tức rướn người đứng dậy hòng chạy trốn.
Song khi cây hàng sắp tuột khỏi, mật động lại tham lam xoắn chặt, khít khao ngậm lấy đầu nấm như bịn rịn. Từ Tỉnh tức khắc bóp chặt eo cô, tuyệt nhiên không chừa đường lui cho cô, cứ thế tàn nhẫn ép cô về, đâm chí mạng vào điểm sướng.
“Á…”
Thành h/uyệt non mềm nào chịu nổi kích thích ồ ạt như thế, phút chốc tóe nước d/âm nóng hổi, Triệu Từ Thấm kiệt sức đổ nhoài trên vai anh, nhắm mắt phì phò.
Từ Tỉnh rút dương v/ật chằng chịt gân xanh ra, tay cố định cổ cô, hôn lên xương quai xanh.
“Em biết không,” Đương lúc mơ màng, cô nghe giọng anh rót vào tai, “Người anh thích, trước kia anh và cô ấy chưa bao giờ ở bên nhau, vì cô ấy tựa như trăng trong nước, quá đỗi xa vời.”
Lời này hơi kỳ lạ, khác với vẻ êm dịu cố hữu của anh, tựa như đây là thứ cảm xúc được che đậy quá cẩn thận. Nhưng Triệu Từ Thấm không rảnh để suy nghĩ, bởi vì cuộc yêu này còn lâu mới đến hồi kết. Từ Tỉnh không màng nơi mềm mại hẵng còn run rẩy, lần nữa chen dục vọng vào trong, hăng say chinh phục.
Bọt nước bắn tung tóe theo nhịp độ của hai người.
Không rõ cuối cùng cô đã tiết bao nhiêu nước xuân, lại nức nở vì bị anh lật tới lật lui mà xâm phạm, Từ Tỉnh rốt cuộc cũng buông tha cho cô.
Ngày hôm sau.
Triệu Từ Thấm mơ màng chớp mắt, ý thức vẫn chưa quay lại sau đêm qua, đợi đến khi thấy rõ người ngồi bên giường, cô mới bất giác căng thẳng: “M… mẹ?”
Khương Giác không phát hiện ra điều bất thường, hỏi: “Thấy con mãi chưa chịu dậy nên mẹ mới đến xem, có chỗ nào khó chịu à con?”
Triệu Từ Thấm sững sờ lắc đầu.
Cô đáp: “Chỉ là tối qua con ngủ hơi muộn thôi ạ.”
Cô không hề hay biết hiện tại mắt mình vẫn còn sưng mọng, ngay cả chóp mũi cũng đỏ ưng ửng, trước khi đi Từ Tỉnh đã mở cửa sổ để mùi hương trong phòng tản bớt, còn mặc lại quần áo để giúp cô che đi mọi dấu vết, nhưng vừa nhìn đã biết tối qua cô đã khóc.
Khương Giác thầm thở dài.
Bà không dám ép cô, cũng không dám truy hỏi hiện tại cô chuyển đến sống ở đâu, có gì bất tiện hay không mà chỉ dặn: “Dậy ăn cơm trước đã, cứ thế này thì hỏng dạ dày mất.”
Đoạn, bà không nén được tâm sự: “Mấy hôm nữa con đi Bắc Kinh phải không? Để Thành Kỳ đi với con, dù sao em con dạo này cũng rảnh. Nó đi với con tiện dẫn theo vài người, vả lại có người trong nhà đi theo cũng yên tâm hơn.”
Triệu Từ Thấm ngây ngẩn.
Cô định báo cho Khương Giác rằng cô đã có bạn đồng hành, song nhìn khuôn mặt tha thiết tràn đầy thấp thỏm của bà lại không nỡ từ chối, chỉ đành đồng ý.