Cục cảnh sát phía Đông.
Ghi chép biên bản xong xuôi cũng đã chín giờ tối, ra khỏi phòng thẩm vấn, vẻ nghiêm nghị trên mặt Nghiêm Lập Phong – đội trưởng đội hình sự gần như không còn. Anh ta vỗ vai Từ Tỉnh:
“Vẫn là cậu nhanh trí, từ lâu đã không vừa mắt với cách làm việc tán tận lương tâm của hội Thanh Sơn. Ngày nào cũng có người đến báo án nhưng bên trên đã lệnh chúng tôi không được phép can thiệp. Trải qua đợt chỉnh đốn này có thể tranh thủ nghỉ ngơi rồi.”
Từ Tỉnh cười mỉm: “Vậy chúng sẽ càng nghi ngờ không biết tôi là người phe cảnh sát hay phe quan chức.”
“Ai nói không phải chứ,” Nghiêm Lập Phong bật cười, tầm mắt rà quét một lượt khắp người anh, “À quên mất, hôm nay chúng tôi đến muộn, cậu có bị thương ở đâu không?”
Từ Tỉnh nhìn thoáng qua ống tay áo, đưa tay xắn vài vòng, sau mới bình tĩnh nói: “Không phải máu của tôi, có thể là bị dính trong lúc hỗn chiến.”
“Thế thì tốt, đi uống rượu nào.”
Hàng quán đã đóng cửa từ lâu, chỉ còn vài ba quán sáng đèn. Hiển nhiên Nghiêm Lập Phong là khách quen của quán này, vừa vào cửa đã thấy ông chủ hồ hởi tiếp đón: “Hai lít chứ?”
Nghiệp Lập Phong lập tức sửa lời: “Ôi dào, nhiêu đó làm sao đủ. Hôm nay ngày vui, phải thêm rượu mới được, cả đồ nhắm nữa.”
Từ Tỉnh từng ăn cùng anh ta vài bận, quá rõ tửu lượng anh ta đến đâu, vậy nên chỉ liếc mắt nhìn anh ta.
Nghiêm Lập Phong cười xoà, “Cậu xem cái vẻ mặt cậu kìa, nếu tôi uống say chẳng lẽ cậu định mặc kệ? Chí ít cũng phải đưa tôi về nhà chứ.”
Từ Tỉnh tạt ngay một gáo nước lạnh: “Không tiện lắm đâu.”
“?”
“Có người trong nhà, không tiện đưa người ngoài về.”
Nghiêm Lập Phong thoạt tiên sửng sốt, bốn mắt nhìn nhau, anh ta suýt cho rằng mình nhận nhầm người.
“Nói thật nhé, cậu nhớ lần đầu chúng ta ăn cơm cùng nhau không?” Anh ta sực tỉnh, nhấp một hớp rượu, “Lúc ấy tôi ôm lòng chuốc say cậu, kết quả là tôi uống sắp nôn mất mật mà mặt cậu vẫn tỉnh rụi. Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong, trông cậu nhã nhặn văn vẻ thế mà tửu lượng tốt phết, đánh nhau cũng ác, vừa nãy tôi mà ở hiện trường không chừng đã bị dần ra bã.”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Lập Phong đề cập đến một loạt động thái thăm dò trước đó.
Từ Tỉnh vẫn dửng dưng như không, “Anh còn hoài nghi tôi là người hội Thanh Sơn?”
Vẻ ngoài anh tuấn tú, mặc dù vừa trải qua trận hỗn chiến ở bến tàu vẫn không nhìn ra được chút sứt sẹo nào. Trông không hề ăn nhập với bàn ghế cũ kỹ chung quanh.
Nghiêm Lập Phong đầy tự tin: “Tôi chắc chắn sẽ diệt sạch hội Thanh Sơn, cảnh sát chúng tôi chỉ để chờ mỗi ngày này, không thì hà cớ gì phải chịu ấm ức như thế chứ? Ngày nào cũng bị người bên đại sứ quán mắng mỏ bới móc. Cứ mang danh ngoại quốc thì được đè đầu cưỡi cổ người khác à, chẳng lẽ quân nhân rẻ mạt đến vậy sao?”
“Cả cậu nữa,” Giọng anh ta trầm thấp, cụng ly với Từ Tỉnh, “Mặc kệ cậu là ai, tóm lại từ giây phút này trở đi hai ta là anh em.”
Nghiêm Lập Phong nói vậy không hẳn xuất phát từ việc thăm dò, người như Từ Tỉnh hoàn hảo từ ngoài vào trong không chút sơ hở. Khiến người ta cầm lòng không đặng muốn lột bỏ mặt nạ của anh, nhưng sau cùng vẫn không thể hận anh.
Hai ly rượu cạn đáy, Nghiêm Lập Phong bắt đầu rượu vào lời ra, còn Từ Tỉnh vẫn giữ điệu bộ ôn tồn, hỏi câu nào đáp câu đó. Bỗng nhiên Nghiêm Lập Phong kéo tay anh, tỏ vẻ thần bí: “Nói cậu nghe một chuyện, bên ngoài vẫn chưa hay tin này đâu.”
Anh ta nấc lên: “Mục Trường Phong đã trở lại.”
Vẻ mặt Từ Tỉnh dường như thay đổi, nhưng Nghiêm Lập Phong ngấm men rượu nào phát hiện ra, còn có tâm trạng nói đùa: “Có một khoảng thời gian dài phía Nam im hơi lặng tiếng, chẳng rõ vì đâu hắn đột ngột quay về. Hôm nay tôi nghe lén cục trưởng Kỷ nói chuyện điện thoại mới biết. Đêm mai thiếu soái Mục sẽ tham gia tiệc tối của tổng giám đốc Cao. Lỡ như ngày mai hắn biết cậu cạy chân tường nhà mình thì cẩn thận hắn ôm hận trả thù đấy.”
Cao Diễn Thanh, Tổng cục trưởng Sở Tư pháp, tuy là người đứng đầu trong hệ thống pháp luật đương thời nhưng ông ta không chịu gò bó cứng nhắc mà trái lại còn thích giao du bốn phương. Thường xuyên lấy danh nghĩa tổ chức tiệc tùng, phàm là người của Sở Tư pháp đều sẽ nhận được thiệp mời, dĩ nhiên luật sư Từ danh tiếng lẫy lừng đây cũng có phần.
Nghiêm Lập Phong nói thế không phải vì biết Từ Tỉnh và Triệu Từ Thấm đang hẹn hò, mà anh ta biết vụ ly hôn do Từ Tỉnh thụ lý là sự kiện chấn động một thời ở Thượng Hải.
Từ Tỉnh ngả người ra sau, ánh đèn chiếu thẳng vào đáy mắt, nơi ấy tựa như đang cất giấu tâm tư gì đó, nhưng thoáng cái đã không thấy tăm hơi.
Anh không trả lời ngay, mãi cho đến khi rượu nồng trôi xuống mới thong thả đáp: “Thế à?”